Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 118
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
“A, mày nghĩ thế?” Lê Đường thấy Lê Nam Trân cúi đầu không nói gì thì còn tưởng cô chột dạ, “Mày nói tao mà không biết xấu hổ à? Nếu không phải bởi vì mày quyến rũ chồng sắp cưới của cô Thương thì ngày hôm đó cô ta cũng không có tâm trạng chơi trò đó!”
“A?” Lê Nam Trân ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Đang nói cái gì vậy?
Sao lại biến thành chồng sắp cưới của cô ta?
Lê Nam Trân thầm mắng Lê Đường trong lòng, sau đó không khỏi khó chịu vì bản thân sinh ra hai suy nghĩ, khi Lê Đường nhìn thấy, càng cảm thấy suy nghĩ của mình đúng.
“Mấy đứa con gái bọn mày làm loại chuyện này không chịu tổn thất gì, cô Thương cũng đã nói xem như bị chó cắn nhưng vì sao nhà họ Thương kia vẫn không chịu tha cho nhà chúng ta? Chắc chắn bởi vì mày!” Lê Đường càng nói càng chắc chắn, chắc chắn đến mức khiến Lê Nam Trân nghi ngờ có phải đầu óc của người này có vấn đề rồi hay không.
“Mấy người nghĩ như vậy?” Lê Nam Trân không nhịn được muốn xác nhận, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, “Quên đi, các người cảm thấy những việc nhà họ Thương làm hiện tại không phải do Lê Đường mà do tôi, lần này đến tìm tôi để muốn tôi đi xin lỗi có đúng không? Vậy mấy người có cái gì mà tôi phải làm vậy?”
“Mày còn không biết xấu hổ mà nói điều kiện?” Mẹ Lê muốn nói gì đó nhưng bị cha Lê trừng mắt.
“Con muốn cái gì? Cho con cổ phần nhà họ Lê cũng vô dụng đối với một đứa nhóc không có học vấn, nghề nghiệp như con. Cha nói cho con biết cẩn thận bị người ta lợi dụng, thằng nhóc nhà họ Thương đó…” Cha Lê cười khẩy hai tiếng.
Sao lại là con trai nhà họ Thương? Họ của Kỳ Hàn là họ Kỳ mới đúng.
“Không cần cha lo lắng. Ai nói tôi muốn cổ phần? Không chừng ngày mai nó biến mất luôn ấy chứ.” Lê Nam Trân không quan tâm đến vẻ mặt tức giận của cha Lê, “Cò kè mặc cả đến thế sao? Quên đi, tôi cũng lười mặc cả lắm, mấy người có gì cứ trực tiếp lấy ra, đừng nói nhiều ở đây nữa.”
Cha Lê còn muốn thể hiện uy lực chủ gia đình nhưng hiện tại Lê Nam Trân thật sự là cọng rơm cuối cùng của bọn họ, vốn dĩ chuyện của Lê Đường có thể giải quyết bằng lời xin lỗi nhưng không ngờ mẹ Lê cưng chiều con trai như vậy, ngược lại còn tìm đường chết đi chọc tức nhà họ Thương, bây giờ chỉ có Lê Nam Trân mới có thể giải quyết mối quan hệ giữa nhà bọn họ với nhà họ Thương. Nếu không giải quyết thoả đáng, chỉ sợ lần này nhà họ Lê sẽ rớt đài.
Phải nói rằng thói quen đổ lỗi của nhà họ Lê đã khắc sâu vào trong máu bọn họ, một người chưa từng mắc lỗi sẽ bị coi là người có lỗi.
“Không phải con muốn bỏ nhà đi sao? Không muốn làm người nhà họ Lê sao?” Cha Lê lấy ra một xấp tài liệu, “Cha nghe nói con từng tìm luật sư tư vấn chuyện cắt đứt quan hệ với người nhà, chỉ cần con đồng ý đi xin lỗi cô Thương thì chuyện này sẽ thành sự thật.”
Một phần chứng nhận nhận nuôi, một phần chứng minh tử vong, người được nhận nuôi tên Lê Nam Trân, mà người được trong chứng nhận nhận nuôi và chứng minh tử vong cùng một tên, thời gian giấy chứng nhận nhận nuôi có hiệu lực là mười năm.
“Nếu là cha mẹ ruột, trừ phi em dưới 14 tuổi, em có thể được người khác nhận nuôi hợp pháp, sau khi đến Cục Dân Chính làm thủ tục nhận nuôi mới có thể xoá bỏ hoàn toàn quan hệ pháp luật với cha mẹ. Nếu không thì sẽ không có cách nào xoá bỏ.”
Lời nói của luật sư vang vọng bên tai, hiển nhiên bọn họ cũng biết, hai tờ giấy chứng nhận này đã chứng minh tất cả.
Nhà họ Lê vẫn chưa sập, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*, phải làm những công việc tay chân cũng không quá khó khăn.
*Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường
“A?” Lê Nam Trân ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Đang nói cái gì vậy?
Sao lại biến thành chồng sắp cưới của cô ta?
Lê Nam Trân thầm mắng Lê Đường trong lòng, sau đó không khỏi khó chịu vì bản thân sinh ra hai suy nghĩ, khi Lê Đường nhìn thấy, càng cảm thấy suy nghĩ của mình đúng.
“Mấy đứa con gái bọn mày làm loại chuyện này không chịu tổn thất gì, cô Thương cũng đã nói xem như bị chó cắn nhưng vì sao nhà họ Thương kia vẫn không chịu tha cho nhà chúng ta? Chắc chắn bởi vì mày!” Lê Đường càng nói càng chắc chắn, chắc chắn đến mức khiến Lê Nam Trân nghi ngờ có phải đầu óc của người này có vấn đề rồi hay không.
“Mấy người nghĩ như vậy?” Lê Nam Trân không nhịn được muốn xác nhận, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, “Quên đi, các người cảm thấy những việc nhà họ Thương làm hiện tại không phải do Lê Đường mà do tôi, lần này đến tìm tôi để muốn tôi đi xin lỗi có đúng không? Vậy mấy người có cái gì mà tôi phải làm vậy?”
“Mày còn không biết xấu hổ mà nói điều kiện?” Mẹ Lê muốn nói gì đó nhưng bị cha Lê trừng mắt.
“Con muốn cái gì? Cho con cổ phần nhà họ Lê cũng vô dụng đối với một đứa nhóc không có học vấn, nghề nghiệp như con. Cha nói cho con biết cẩn thận bị người ta lợi dụng, thằng nhóc nhà họ Thương đó…” Cha Lê cười khẩy hai tiếng.
Sao lại là con trai nhà họ Thương? Họ của Kỳ Hàn là họ Kỳ mới đúng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần cha lo lắng. Ai nói tôi muốn cổ phần? Không chừng ngày mai nó biến mất luôn ấy chứ.” Lê Nam Trân không quan tâm đến vẻ mặt tức giận của cha Lê, “Cò kè mặc cả đến thế sao? Quên đi, tôi cũng lười mặc cả lắm, mấy người có gì cứ trực tiếp lấy ra, đừng nói nhiều ở đây nữa.”
Cha Lê còn muốn thể hiện uy lực chủ gia đình nhưng hiện tại Lê Nam Trân thật sự là cọng rơm cuối cùng của bọn họ, vốn dĩ chuyện của Lê Đường có thể giải quyết bằng lời xin lỗi nhưng không ngờ mẹ Lê cưng chiều con trai như vậy, ngược lại còn tìm đường chết đi chọc tức nhà họ Thương, bây giờ chỉ có Lê Nam Trân mới có thể giải quyết mối quan hệ giữa nhà bọn họ với nhà họ Thương. Nếu không giải quyết thoả đáng, chỉ sợ lần này nhà họ Lê sẽ rớt đài.
Phải nói rằng thói quen đổ lỗi của nhà họ Lê đã khắc sâu vào trong máu bọn họ, một người chưa từng mắc lỗi sẽ bị coi là người có lỗi.
“Không phải con muốn bỏ nhà đi sao? Không muốn làm người nhà họ Lê sao?” Cha Lê lấy ra một xấp tài liệu, “Cha nghe nói con từng tìm luật sư tư vấn chuyện cắt đứt quan hệ với người nhà, chỉ cần con đồng ý đi xin lỗi cô Thương thì chuyện này sẽ thành sự thật.”
Một phần chứng nhận nhận nuôi, một phần chứng minh tử vong, người được nhận nuôi tên Lê Nam Trân, mà người được trong chứng nhận nhận nuôi và chứng minh tử vong cùng một tên, thời gian giấy chứng nhận nhận nuôi có hiệu lực là mười năm.
“Nếu là cha mẹ ruột, trừ phi em dưới 14 tuổi, em có thể được người khác nhận nuôi hợp pháp, sau khi đến Cục Dân Chính làm thủ tục nhận nuôi mới có thể xoá bỏ hoàn toàn quan hệ pháp luật với cha mẹ. Nếu không thì sẽ không có cách nào xoá bỏ.”
Lời nói của luật sư vang vọng bên tai, hiển nhiên bọn họ cũng biết, hai tờ giấy chứng nhận này đã chứng minh tất cả.
Nhà họ Lê vẫn chưa sập, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*, phải làm những công việc tay chân cũng không quá khó khăn.
*Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro