Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 119
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
Mặt trời đang lặn, gợn sóng màu cam xuyên qua đám mây.
Khi Lê Nam Trân bước ra khỏi Trà Cứ, bản thân cô cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Nắm chặt hai tờ giấy trong tay, cô vẫn chưa đồng ý, hai thứ này tương đối quan trọng với cuộc đời cô nhưng đây chỉ là bản sao.
Cầm đồng nghĩa với việc cô không cần phải đối phó với nhà họ Lê nữa, trở thành cô nhi không cha không mẹ —— trở thành cô nhi có thể nói là ước mơ lớn nhất cả đời này của Lê Nam Trân.
Thở dài một hơi, Lê Nam Trân gấp tờ giấy bỏ vào trong túi, thoát khỏi nhà họ Lê đương nhiên quan trọng, nhưng...
Cô không tin lời cha Lê nói chỉ cần xin lỗi, đặt vận mệnh của mình vào tay người khác đổi lấy sự to do vĩnh viễn, thật sự đáng giá sao?
Lê Nam Trân không thể phán xét.
“Lê Nam Trân!” Chiếc xe phía sau bấm còi hai lần, cậu nhỏ thò đầu ra, vẻ mặt do dự, cuối cùng vẫn nói, “Cháu đi đâu vậy? Để cậu đưa cháu về.”
Thi Tỉnh Lôi nói cô sẽ mệt mỏi vì phải lái xe, cho nên lúc đi Lê Nam Trân không lái xe đến. Lúc này cô quả thực có chút do dự, đang định uyển chuyển từ chối thì Lê Đường bấm còi inh ỏi ở phía sau, nhanh chóng đi qua trước mặt Lê Nam Trân, ác ý cùng thiểu năng đến mức khiến người ta không nói nên lời.
“Lê Nam Trân, lên xe.” Cậu nhỏ thở dài, “Nếu không yên tâm thì cháu có thể gọi điện cho cô nhóc họ Thi kia.”
“Không sao.” Lê Nam Trân lên xe, đưa định vị cho cậu nhỏ nhìn, “Nơi này.”
Toàn bộ hành trình không nói lời nào, mãi cho đến khi Lê Nam Trân xuống xe, cậu nhỏ mới nói: “Nếu cháu muốn giao dịch với bọn họ thì nhớ chú ý đến động tĩnh của anh trai cháu.”
……
“Kỳ Hàn.”
Khi giọng nói vang lên từ phía sau, thậm chí Kỳ Hàn còn thở dài nhẹ nhõm.
Không biết vì sao mà Lê Nam Trân nhìn anh chằm chằm kể từ khi trở về, chờ anh quay đầu lại, thứ anh nhìn thấy lại là sườn mặt của cô, hoặc là bóng lưng của cô.
Trước kia Kỳ Hàn từng đối mặt với vô số ánh mắt, cho dù là ác ý, soi xét, hay chế nhạo thì cũng không có cái nào khó hiểu bằng tầm mắt như rượt đuổi của Lê Nam Trân, Kỳ Hàn không cảm nhận được ý nghĩa của ánh mắt này, nó như thể Lê Nam Trân chỉ tập trung vào một điểm nào đó, sau đó tập trung lên người mình.
Nếu là ngày thường anh có thể giả vờ coi như không biết nhưng giống những lời anh nói với Lê Nam Trân hôm qua, hiện tại mỗi một hành động của cô đều khiến anh lo lắng.
“Ừ, tôi đây.” Kỳ Hàn quay đầu lại, cố gắng để giọng nói của mình không biểu lộ điều gì cả.
“Ừm… Không có việc gì. Chỉ muốn hỏi cậu, ừm, chuyện cổ phần, cần phải làm gì, hoặc khi nào cậu có thời gian rảnh tới xem.”
Hỏi không ra hơi.
Nếu cô thật sự lựa chọn cái gọi là “xin lỗi”, chắc chắn sẽ liên lụy đến Kỳ Hàn. Đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến Kỳ Hàn như thế nào? Liệu thái độ của Kỳ Hàn đối với cô có còn giống như bây giờ không?
Lê Nam Trân không biết Kỳ Hàn có ý gì khi nói: “Ký hợp đồng với nhà họ Thương.” Nhưng một đứa trẻ mồ côi mất mấy năm ngắn ngủi đi đến hiện tại, có thể trực tiếp tiếp xúc với nhân vật chủ chốt nhà họ Uông và nhà họ Thương, chắc hẳn không thể đánh giá Kỳ Hàn phải trả giá như thế nào.
Lê Đường làm chuyện như vậy với cô Thương, nếu kéo Kỳ Hàn vào, khiến ông Thương sinh ra ác cảm với Kỳ Hàn thì phải làm sao?
“Lúc nào cũng được. Nhưng…” Kỳ Hàn cúi đầu nhìn tay của Lê Nam Trân, “Lê Nam Trân, cậu có biết lúc cậu nói dối hoặc bối rối thì cậu sẽ véo ngón cái của mình không? Điều này khá rõ ràng.”
Khi Lê Nam Trân bước ra khỏi Trà Cứ, bản thân cô cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Nắm chặt hai tờ giấy trong tay, cô vẫn chưa đồng ý, hai thứ này tương đối quan trọng với cuộc đời cô nhưng đây chỉ là bản sao.
Cầm đồng nghĩa với việc cô không cần phải đối phó với nhà họ Lê nữa, trở thành cô nhi không cha không mẹ —— trở thành cô nhi có thể nói là ước mơ lớn nhất cả đời này của Lê Nam Trân.
Thở dài một hơi, Lê Nam Trân gấp tờ giấy bỏ vào trong túi, thoát khỏi nhà họ Lê đương nhiên quan trọng, nhưng...
Cô không tin lời cha Lê nói chỉ cần xin lỗi, đặt vận mệnh của mình vào tay người khác đổi lấy sự to do vĩnh viễn, thật sự đáng giá sao?
Lê Nam Trân không thể phán xét.
“Lê Nam Trân!” Chiếc xe phía sau bấm còi hai lần, cậu nhỏ thò đầu ra, vẻ mặt do dự, cuối cùng vẫn nói, “Cháu đi đâu vậy? Để cậu đưa cháu về.”
Thi Tỉnh Lôi nói cô sẽ mệt mỏi vì phải lái xe, cho nên lúc đi Lê Nam Trân không lái xe đến. Lúc này cô quả thực có chút do dự, đang định uyển chuyển từ chối thì Lê Đường bấm còi inh ỏi ở phía sau, nhanh chóng đi qua trước mặt Lê Nam Trân, ác ý cùng thiểu năng đến mức khiến người ta không nói nên lời.
“Lê Nam Trân, lên xe.” Cậu nhỏ thở dài, “Nếu không yên tâm thì cháu có thể gọi điện cho cô nhóc họ Thi kia.”
“Không sao.” Lê Nam Trân lên xe, đưa định vị cho cậu nhỏ nhìn, “Nơi này.”
Toàn bộ hành trình không nói lời nào, mãi cho đến khi Lê Nam Trân xuống xe, cậu nhỏ mới nói: “Nếu cháu muốn giao dịch với bọn họ thì nhớ chú ý đến động tĩnh của anh trai cháu.”
……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kỳ Hàn.”
Khi giọng nói vang lên từ phía sau, thậm chí Kỳ Hàn còn thở dài nhẹ nhõm.
Không biết vì sao mà Lê Nam Trân nhìn anh chằm chằm kể từ khi trở về, chờ anh quay đầu lại, thứ anh nhìn thấy lại là sườn mặt của cô, hoặc là bóng lưng của cô.
Trước kia Kỳ Hàn từng đối mặt với vô số ánh mắt, cho dù là ác ý, soi xét, hay chế nhạo thì cũng không có cái nào khó hiểu bằng tầm mắt như rượt đuổi của Lê Nam Trân, Kỳ Hàn không cảm nhận được ý nghĩa của ánh mắt này, nó như thể Lê Nam Trân chỉ tập trung vào một điểm nào đó, sau đó tập trung lên người mình.
Nếu là ngày thường anh có thể giả vờ coi như không biết nhưng giống những lời anh nói với Lê Nam Trân hôm qua, hiện tại mỗi một hành động của cô đều khiến anh lo lắng.
“Ừ, tôi đây.” Kỳ Hàn quay đầu lại, cố gắng để giọng nói của mình không biểu lộ điều gì cả.
“Ừm… Không có việc gì. Chỉ muốn hỏi cậu, ừm, chuyện cổ phần, cần phải làm gì, hoặc khi nào cậu có thời gian rảnh tới xem.”
Hỏi không ra hơi.
Nếu cô thật sự lựa chọn cái gọi là “xin lỗi”, chắc chắn sẽ liên lụy đến Kỳ Hàn. Đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến Kỳ Hàn như thế nào? Liệu thái độ của Kỳ Hàn đối với cô có còn giống như bây giờ không?
Lê Nam Trân không biết Kỳ Hàn có ý gì khi nói: “Ký hợp đồng với nhà họ Thương.” Nhưng một đứa trẻ mồ côi mất mấy năm ngắn ngủi đi đến hiện tại, có thể trực tiếp tiếp xúc với nhân vật chủ chốt nhà họ Uông và nhà họ Thương, chắc hẳn không thể đánh giá Kỳ Hàn phải trả giá như thế nào.
Lê Đường làm chuyện như vậy với cô Thương, nếu kéo Kỳ Hàn vào, khiến ông Thương sinh ra ác cảm với Kỳ Hàn thì phải làm sao?
“Lúc nào cũng được. Nhưng…” Kỳ Hàn cúi đầu nhìn tay của Lê Nam Trân, “Lê Nam Trân, cậu có biết lúc cậu nói dối hoặc bối rối thì cậu sẽ véo ngón cái của mình không? Điều này khá rõ ràng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro