Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 172
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
“À được… Cái gì!” Lê Nam Trân bình tĩnh nhét một cái sủi cảo vào trong miệng, sau một lúc mới ngẩng đầu lên, “Thứ bảy?”
“Có việc gì à?” Kỳ Hàn chần chừ một lúc, “Nếu có việc thì để lần sau, ông Thương chỉ đột nhiên nổi hứng thôi.”
“Không có việc gì!” Lê Nam Trân lắc đầu thật mạnh giống như học sinh tiểu học bị giáo viên gọi tên.
“Chỉ là nhanh quá thôi. Tớ cần phải chuẩn bị gì không?” Lê Nam Trân hơi lo lắng, ngón tay gõ nhẹ lên mép bát, đang suy nghĩ nên làm gì khi gặp phụ huynh, nhưng đầu trống rỗng không thu hoạch được gì.
“Không cần, có cái gì thì tớ sẽ chuẩn bị.” Kỳ Hàn nhìn vẻ mặt bối rối của cô, “Nói cho cậu biết một chút về nhà họ Thương nhé?”
“Thật ra không khác thông tin trên mạng lắm, Thương Thị do một tay ông Thương xây dựng, lúc ấy bà Thương bị bệnh cần tiền gấp, vì thế ông Thương từ bỏ công việc lúc trước, hợp tác buôn bán với người khác để kiếm tiền thật nhanh, không ngờ lại phát triển thành như hiện tại.”
Kỳ Hàn dọn dẹp bát đũa trên bàn, nhìn mọi thứ như thường lệ, Lê Nam Trân cảm thấy trong giọng nói của anh ẩn chứa một nỗi thương tiếc không nói nên lời.
“Bà Thương bị bệnh đã lâu, ông Thương vừa bận công việc vừa chăm sóc vợ, con cái gửi ở nhà người quen. Con gái gửi nhà họ Uông còn con trai đưa ra nước ngoài. Vốn dĩ cảm thấy người quen sẽ tận tâm hơn người ngoài, kết quả Thương Vũ Nhu vẫn ổn nhưng lúc Thương Vũ Nho được đón về, không ổn một chút nào, thiếu chút nữa bị người ta đưa đi làm vật thử nghiệm.”
“Lúc bọn họ được đón về, bà Thương sắp chết. Cho nên bọn họ cảm thấy ông Thương không chỉ không quan tâm bọn họ mà còn không chăm sóc bà Thương.”
Kỳ Hàn úp bát, quay đầu nhìn Lê Nam Trân đang tập trung lắng nghe: “Tớ đến nhà họ Thương tầm khoảng thời gian đó.”
“Căn bệnh không có phương pháp khoa học chữa trị, bệnh tình trầm trọng chạy vạy khắp nơi mời bác sĩ. Khoảng thời gian đó ông Thương rải tiền khắp nơi, cho dù thật hay giả, chỉ cần tới cửa thì sẽ giúp đỡ tất cả. Tớ tìm một người môi giới vào nhà xưởng họ Uông làm việc, có người nói với ông Uông, tức là cha của Uông Phục là cha Uông Phục thuê lao động trẻ em làm việc trong nhà xưởng.”
Kỳ Hàn suy nghĩ rất nhiều lần, nghĩ xem phải nói hết mọi chuyện với Lê Nam Trân như thế nào, cho dù quan hệ giữa Lê Nam Trân và người trong nhà rất kém, nhưng cô vẫn làm mọi việc một cách hào phóng, tự tin. Kỳ Hàn từng ghen tị với tính cách tùy ý của cô, vì thế anh không thể chịu nổi để Lê Nam Trân biết điều này—— đáng tiếc, để lại ấn tượng cho mọi người quá sâu, đó là hình xăm vẽ trên mặt bọn họ không thể che đậy, anh sợ Lê Nam Trân sẽ thể hiện tất cảm xúc: Đồng tình, khó hiểu, chán ghét…
May mắn thay nói ra điều đó nhẹ nhàng hơn nhiều so với tưởng tượng, Lê Nam Trân cũng không có bất kỳ biểu cảm nào như anh nghĩ, chỉ nghiêm túc lắng nghe.
Mặc dù ngoại trừ chán ghét thì Lê Nam Trân không còn cảm xúc nào khác nhưng trong lúc nhất thời lại không biết phải phản ứng như thế nào.
“Ông Thương vốn muốn trực tiếp nhận tớ là con nuôi, nhưng tớ biết mình không đảm đương nổi nên đã từ chối, vì thế chú ấy vẫn luôn đóng tiền học cho tớ, cho tớ ở lại nhà họ Thương, trong lúc đó cũng cho tớ vào công ty làm việc, sau này ký hợp đồng, mấy thứ này cậu biết hết rồi.”
Lê Nam Trân gật gật đầu, do dự, cuối cùng vẫn hỏi: “Bà Thương…?”
Cô biết mình hỏi một câu hỏi ngu ngốc, nhưng vẫn mong chờ nhận được câu trả lời có thể đoán được trước.
“Một tháng sau đã qua đời.”
Sau khi anh tiếp xúc với ông Thương một tháng, bà Thương tiếc nuối nhìn thế gian lần cuối, khi đó bà nói lời trăng chối, ra đi một cách yên bình.
“Có việc gì à?” Kỳ Hàn chần chừ một lúc, “Nếu có việc thì để lần sau, ông Thương chỉ đột nhiên nổi hứng thôi.”
“Không có việc gì!” Lê Nam Trân lắc đầu thật mạnh giống như học sinh tiểu học bị giáo viên gọi tên.
“Chỉ là nhanh quá thôi. Tớ cần phải chuẩn bị gì không?” Lê Nam Trân hơi lo lắng, ngón tay gõ nhẹ lên mép bát, đang suy nghĩ nên làm gì khi gặp phụ huynh, nhưng đầu trống rỗng không thu hoạch được gì.
“Không cần, có cái gì thì tớ sẽ chuẩn bị.” Kỳ Hàn nhìn vẻ mặt bối rối của cô, “Nói cho cậu biết một chút về nhà họ Thương nhé?”
“Thật ra không khác thông tin trên mạng lắm, Thương Thị do một tay ông Thương xây dựng, lúc ấy bà Thương bị bệnh cần tiền gấp, vì thế ông Thương từ bỏ công việc lúc trước, hợp tác buôn bán với người khác để kiếm tiền thật nhanh, không ngờ lại phát triển thành như hiện tại.”
Kỳ Hàn dọn dẹp bát đũa trên bàn, nhìn mọi thứ như thường lệ, Lê Nam Trân cảm thấy trong giọng nói của anh ẩn chứa một nỗi thương tiếc không nói nên lời.
“Bà Thương bị bệnh đã lâu, ông Thương vừa bận công việc vừa chăm sóc vợ, con cái gửi ở nhà người quen. Con gái gửi nhà họ Uông còn con trai đưa ra nước ngoài. Vốn dĩ cảm thấy người quen sẽ tận tâm hơn người ngoài, kết quả Thương Vũ Nhu vẫn ổn nhưng lúc Thương Vũ Nho được đón về, không ổn một chút nào, thiếu chút nữa bị người ta đưa đi làm vật thử nghiệm.”
“Lúc bọn họ được đón về, bà Thương sắp chết. Cho nên bọn họ cảm thấy ông Thương không chỉ không quan tâm bọn họ mà còn không chăm sóc bà Thương.”
Kỳ Hàn úp bát, quay đầu nhìn Lê Nam Trân đang tập trung lắng nghe: “Tớ đến nhà họ Thương tầm khoảng thời gian đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Căn bệnh không có phương pháp khoa học chữa trị, bệnh tình trầm trọng chạy vạy khắp nơi mời bác sĩ. Khoảng thời gian đó ông Thương rải tiền khắp nơi, cho dù thật hay giả, chỉ cần tới cửa thì sẽ giúp đỡ tất cả. Tớ tìm một người môi giới vào nhà xưởng họ Uông làm việc, có người nói với ông Uông, tức là cha của Uông Phục là cha Uông Phục thuê lao động trẻ em làm việc trong nhà xưởng.”
Kỳ Hàn suy nghĩ rất nhiều lần, nghĩ xem phải nói hết mọi chuyện với Lê Nam Trân như thế nào, cho dù quan hệ giữa Lê Nam Trân và người trong nhà rất kém, nhưng cô vẫn làm mọi việc một cách hào phóng, tự tin. Kỳ Hàn từng ghen tị với tính cách tùy ý của cô, vì thế anh không thể chịu nổi để Lê Nam Trân biết điều này—— đáng tiếc, để lại ấn tượng cho mọi người quá sâu, đó là hình xăm vẽ trên mặt bọn họ không thể che đậy, anh sợ Lê Nam Trân sẽ thể hiện tất cảm xúc: Đồng tình, khó hiểu, chán ghét…
May mắn thay nói ra điều đó nhẹ nhàng hơn nhiều so với tưởng tượng, Lê Nam Trân cũng không có bất kỳ biểu cảm nào như anh nghĩ, chỉ nghiêm túc lắng nghe.
Mặc dù ngoại trừ chán ghét thì Lê Nam Trân không còn cảm xúc nào khác nhưng trong lúc nhất thời lại không biết phải phản ứng như thế nào.
“Ông Thương vốn muốn trực tiếp nhận tớ là con nuôi, nhưng tớ biết mình không đảm đương nổi nên đã từ chối, vì thế chú ấy vẫn luôn đóng tiền học cho tớ, cho tớ ở lại nhà họ Thương, trong lúc đó cũng cho tớ vào công ty làm việc, sau này ký hợp đồng, mấy thứ này cậu biết hết rồi.”
Lê Nam Trân gật gật đầu, do dự, cuối cùng vẫn hỏi: “Bà Thương…?”
Cô biết mình hỏi một câu hỏi ngu ngốc, nhưng vẫn mong chờ nhận được câu trả lời có thể đoán được trước.
“Một tháng sau đã qua đời.”
Sau khi anh tiếp xúc với ông Thương một tháng, bà Thương tiếc nuối nhìn thế gian lần cuối, khi đó bà nói lời trăng chối, ra đi một cách yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro