Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 182
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
”Cậu đặt cái này vào trong túi, lúc nói chuyện đừng cúp máy.”
Kỳ Hàn cầm một chiếc điện thoại dự phòng đã gọi vào số của anh.
“Bọn họ không dám làm gì tớ ở nơi công cộng đúng không?” Nói như vậy nhưng Lê Nam Trân vẫn đặt điện thoại vào trong túi, nơi không dễ bị chạm vào.
Kỳ Hàn không biết có đúng hay không, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh an ủi: “Đừng căng thẳng, cậu cứ đối chiếu điều kiện là được.”
Lê Nam Trân siết chặt túi, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như lần đầu đi nhà trẻ, đứa bé mè nheo không muốn, cha già ở bên cạnh vừa an ủi vừa dặn dò, kiểm tra cái này cái kia.
Ôm ý tưởng này trong đầu, Lê Nam Trân bước vào quán cà phê với vẻ mặt không nói nên lời.
“Đưa anh trai ra ngoài, bảo nhà họ Thương không được nhắm vào chúng ta nữa!”
Nhìn thấy Lê Nam Trân tới, cha Lê ra lệnh với vẻ kiêu ngạo nắm giữ thiên hạ.
“Mấy người cảm thấy tôi có thể làm điều đó?”
Lê Nam Trân thật sự khó hiểu, có phải bọn họ đánh giá cô quá cao rồi không?
“Cũng không phải chuyện gì to tát, nếu không phải bị mày xúi giục thì mọi chuyện đâu biến thành như vậy!”
“Tôi xúi giục?”
Một cái nồi lớp ụp lên đầu.
“Thằng con trai nhà họ Thương đã mua rất nhiều cổ phiếu Lê Thị khi ‘ triều tốc 3’ được niêm yết trên thị trường, đến khi tin tức nổ ra liền lập tức bán hết toàn bộ! Bán mẫu ‘ triều tốc 3’ cho công ty chúng ta, tao đã điều tra rồi, vẫn là của nhà họ Thương, hơn nữa một năm trước Kỳ Hàn bắt đầu đi thực tập, mày đừng nói với tao tất cả chỉ là trùng hợp!”
Cha Lê đập mạnh xuống bàn, trong không gian êm dịu của quán cà phê nghe giống như tiếng sấm sét nổ vang, cặp đôi bên cạnh nhìn sang, bọn họ giống như sợ bị vạ lây hất cà phê vào người, vì thế họ dịch vào trong, ngoài bọn họ thì có cả những vị khác ở bên ngoài cũng hơi ngoái lại nhìn.
Cảm giác bị theo dõi lại ập đến, quả thực Lê Nam Trân muốn bỏ họ ở đây mà rời đi.
“Lúc trước nhà họ Thương đã định buông tay, căn bản không cứng rắn như vậy, nếu không phải do mày làm gì đó khiến thằng nhóc họ Kỳ kia đi xúi giục nhà họ Thương, sao có thể thành ra như vậy! Ngay cả đề nghị sửa khuôn mẫu của ‘ triều tốc 3’ để sau cũng có liên quan đến Thương Vũ Nho, thằng nhóc này vốn không có đầu óc, nó không có khả năng nghĩ ra mấy thứ này!”
Kỳ Hàn là người làm tất cả chuyện này, anh cũng không cố gắng che đậy quá nhiều. Cậu ấm nhà họ Thương còn trẻ, đánh giá của cha Lê rất đúng, anh cũng không bảo mật khiến người ta không thể phát hiện, cho nên tất cả manh mối đều được đặt ở trên bàn chờ người Lê Thị điều tra.
Nhưng thái độ thái quá của cha Lê cảm thấy mình không làm gì sai, việc của Lê Đường chỉ là chuyện vặt vãnh, không đáng để nhà họ Thương đối đầu với nhà bọn họ, vì thế ông đổ hết lỗi lên người Lê Nam Trân.
“…Đầu óc mấy người đúng là bị bệnh mà.” Lê Nam Trân, người không biết gì cả, chỉ cảm thấy không nói nên lời.
“Tôi không có cách để đảm bảo với mấy người, nhưng tôi có thể cho mấy người tin tức. Muốn hay không thì tùy mấy người.” Lê Nam Trân không muốn tiếp dục dây dưa nữa, “Tôi muốn giấy chứng nhận nhận nuôi, cộng với 10 triệu tệ, cứ gửi vào tài khoản của tôi.”
Nhà họ Lê là lạc đà gần còn lớn hơn ngựa, theo tin tức Uông Phục chia sẻ, mấy ngày nay nhà họ Lê giống như ruồi nhặng không có chỗ đậu bỏ ra 10 triệu tìm người giúp bọn họ giật dây nhà họ Thương nhưng vẫn chưa thu hoạch được gì, vậy cho nên không thể thiếu việc cô chân chính giật dây.
Kỳ Hàn cầm một chiếc điện thoại dự phòng đã gọi vào số của anh.
“Bọn họ không dám làm gì tớ ở nơi công cộng đúng không?” Nói như vậy nhưng Lê Nam Trân vẫn đặt điện thoại vào trong túi, nơi không dễ bị chạm vào.
Kỳ Hàn không biết có đúng hay không, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh an ủi: “Đừng căng thẳng, cậu cứ đối chiếu điều kiện là được.”
Lê Nam Trân siết chặt túi, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như lần đầu đi nhà trẻ, đứa bé mè nheo không muốn, cha già ở bên cạnh vừa an ủi vừa dặn dò, kiểm tra cái này cái kia.
Ôm ý tưởng này trong đầu, Lê Nam Trân bước vào quán cà phê với vẻ mặt không nói nên lời.
“Đưa anh trai ra ngoài, bảo nhà họ Thương không được nhắm vào chúng ta nữa!”
Nhìn thấy Lê Nam Trân tới, cha Lê ra lệnh với vẻ kiêu ngạo nắm giữ thiên hạ.
“Mấy người cảm thấy tôi có thể làm điều đó?”
Lê Nam Trân thật sự khó hiểu, có phải bọn họ đánh giá cô quá cao rồi không?
“Cũng không phải chuyện gì to tát, nếu không phải bị mày xúi giục thì mọi chuyện đâu biến thành như vậy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi xúi giục?”
Một cái nồi lớp ụp lên đầu.
“Thằng con trai nhà họ Thương đã mua rất nhiều cổ phiếu Lê Thị khi ‘ triều tốc 3’ được niêm yết trên thị trường, đến khi tin tức nổ ra liền lập tức bán hết toàn bộ! Bán mẫu ‘ triều tốc 3’ cho công ty chúng ta, tao đã điều tra rồi, vẫn là của nhà họ Thương, hơn nữa một năm trước Kỳ Hàn bắt đầu đi thực tập, mày đừng nói với tao tất cả chỉ là trùng hợp!”
Cha Lê đập mạnh xuống bàn, trong không gian êm dịu của quán cà phê nghe giống như tiếng sấm sét nổ vang, cặp đôi bên cạnh nhìn sang, bọn họ giống như sợ bị vạ lây hất cà phê vào người, vì thế họ dịch vào trong, ngoài bọn họ thì có cả những vị khác ở bên ngoài cũng hơi ngoái lại nhìn.
Cảm giác bị theo dõi lại ập đến, quả thực Lê Nam Trân muốn bỏ họ ở đây mà rời đi.
“Lúc trước nhà họ Thương đã định buông tay, căn bản không cứng rắn như vậy, nếu không phải do mày làm gì đó khiến thằng nhóc họ Kỳ kia đi xúi giục nhà họ Thương, sao có thể thành ra như vậy! Ngay cả đề nghị sửa khuôn mẫu của ‘ triều tốc 3’ để sau cũng có liên quan đến Thương Vũ Nho, thằng nhóc này vốn không có đầu óc, nó không có khả năng nghĩ ra mấy thứ này!”
Kỳ Hàn là người làm tất cả chuyện này, anh cũng không cố gắng che đậy quá nhiều. Cậu ấm nhà họ Thương còn trẻ, đánh giá của cha Lê rất đúng, anh cũng không bảo mật khiến người ta không thể phát hiện, cho nên tất cả manh mối đều được đặt ở trên bàn chờ người Lê Thị điều tra.
Nhưng thái độ thái quá của cha Lê cảm thấy mình không làm gì sai, việc của Lê Đường chỉ là chuyện vặt vãnh, không đáng để nhà họ Thương đối đầu với nhà bọn họ, vì thế ông đổ hết lỗi lên người Lê Nam Trân.
“…Đầu óc mấy người đúng là bị bệnh mà.” Lê Nam Trân, người không biết gì cả, chỉ cảm thấy không nói nên lời.
“Tôi không có cách để đảm bảo với mấy người, nhưng tôi có thể cho mấy người tin tức. Muốn hay không thì tùy mấy người.” Lê Nam Trân không muốn tiếp dục dây dưa nữa, “Tôi muốn giấy chứng nhận nhận nuôi, cộng với 10 triệu tệ, cứ gửi vào tài khoản của tôi.”
Nhà họ Lê là lạc đà gần còn lớn hơn ngựa, theo tin tức Uông Phục chia sẻ, mấy ngày nay nhà họ Lê giống như ruồi nhặng không có chỗ đậu bỏ ra 10 triệu tìm người giúp bọn họ giật dây nhà họ Thương nhưng vẫn chưa thu hoạch được gì, vậy cho nên không thể thiếu việc cô chân chính giật dây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro