Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 183
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
Hai người đều sốc trước thái độ thẳng thắn của đối phương, cuối cùng chia tay trong không vui là điều hiển nhiên.
“Ông đây đang gặp khó khăn, nhưng mày đừng nghĩ tao sẽ cầu xin mày!” Cha Lê vẫn nói một cách gay gắt, Lê Nam Trân cười lạnh, ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của mẹ Lê.
So với cha Lê, người đang nổi giận khi đứa con luôn nghe lời chống lại mình thì đôi mắt của mẹ Lê không phân biệt được là hận thù hay tuyệt vọng, giống như bị mắc kẹt trong đầm lầy quanh năm, bao bọc tất cả đồ vật trong không gian, mọi thứ bị nhấn chìm và thối rữa.
Không quan đến cái miệng dơ bẩn của cha Lê, Lê Nam Trận cau mày đối diện với mẹ Lê, bà đột nhiên cúi đầu nghịch điện thoại, không mở khoá màn hình, chỉ cầm trong tay xem đi xem lại.
Điện thoại của Lê Đường.
Ngón tay bất giác cào vào lòng bàn tay, nếu chiếc điện thoại này vẫn luôn nằm trong tay mẹ Lê, vậy vì sao mấy ngày qua chỉ có cha Lê đến đây nổi điên?
Kìm nén sự nghi ngờ của mình, Lê Nam Trân không thèm nhìn cha Lê, bỏ lại một câu “trước thứ năm, đừng thách” rồi cầm chiếc túi rời đi.
Khi đi ngang qua cửa kính, còn nhìn thấy cha mẹ Lê đang tranh chấp điều gì đó, âm thanh khá lớn, mọi người xung quanh đều nhìn về phía bọn họ, cha Lê tức giận đến mức mặt đỏ bừng, còn mẹ Lê vậy mà bày ra dáng vẻ cười như không cười.
Không đúng.
Lê Nam Trân lấy chiếc điện thoại vẫn đang duy trì cuộc gọi ở trong túi ra, giọng điệu có hơi căng thẳng: “Kỳ Hàn, điều tớ vừa nói…chắc không có vấn đề gì chứ?”
“Không, về nhà đi, đừng kết thúc cuộc gọi.”
Lê Nam Trân luôn cảm thấy cái gọi là “giọng nói xx giống như có ma lực, nghe thấy sẽ có cảm giác yêu tâm” trong tiểu thuyết và phim có hơi phóng đại, nhưng lúc này lại được tìm thấy trong mấy câu nói của Kỳ Hàn.
“Tớ hơi lo lắng.” Lê Nam Trân bất giác học được cách thành thật với Kỳ Hàn, “Hôm nay mẹ tớ không nói một lời nào, điều này rất bất thường. Nhưng có khả năng hai người bọn họ đồng ý?”
“Không nói lời nào?”
""Ừm, trông rất kỳ lạ, tớ không biết có phải ảo giác của mình hay không, hình như bà ấy cố ý để tớ nhìn thấy điện thoại của Lê Đường? Tớ nói chuyện với bọn họ đều thông qua Wechat của Lê Đường. ""
Điện thoại của Lê Nam Trân rung lên.
Lê Đường: [ tập tin ]
“Chờ chút, họ gửi cho tớ cái gì đó.” Lê Nam Trân ấn mở, kinh ngạc đến mức không nói thành lời.
[ Lê Đường thu hồi tin nhắn ]
“Là cái gì?” Kỳ Hàn hỏi.
“Chưa đọc xong.” Một lúc lâu sau Lê Nam Trân mới lấy lại giọng nói, “Anh ta thu hồi rồi. Trang đầu tiên là một vài cổ đông, bao gồm bằng chứng việc cha tớ trốn thuế và hợp đồng ảo.”
“Tớ không đọc được chứng cứ, tiêu đề được phóng to rồi thay đổi màu sắc phông chữ.”
“Mẹ cậu gửi nó?” Kỳ Hàn sửng sốt chớp mắt, “Sau đó thì sao? Không nói gì cả?”
“Tạm thời là vậy.”
“Về nhà trước đã.”
Hình như Kỳ Hàn bật loa ngoài, Lê Nam Trân có thể nghe thấy âm thanh gõ bàn phím ở đầu điện thoại bên kia.
“Tớ cúp máy trước, đang đi vào thang máy.”
Những chuyện xảy ra liên tiếp khiến Lê Nam Trân lo lắng, có lẽ do ảnh hưởng của các bộ phim truyền hình và điện ảnh khác nhau, cô luôn cảm thấy khi cửa thang máy mở ra, sẽ có một người đàn ông mặc đồ đen cầm hung khí chờ bắt cóc mình, suy đoán này khiến trái tim đập nhanh.
Thực sự có một người mặc đồ đen đứng ngoài cửa.
“Sao lại nhìn tớ như vậy?
Kỳ Hàn bị ánh mắt kỳ lạ của Lê Nam Trân đánh giá, cuối cùng bị nhìn đến mức nổi da gà, anh không nhịn được mà hỏi.
“Không có gì.”
Hoá ra ngay từ đầu cô đã bị trói đi rồi.
“Ông đây đang gặp khó khăn, nhưng mày đừng nghĩ tao sẽ cầu xin mày!” Cha Lê vẫn nói một cách gay gắt, Lê Nam Trân cười lạnh, ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của mẹ Lê.
So với cha Lê, người đang nổi giận khi đứa con luôn nghe lời chống lại mình thì đôi mắt của mẹ Lê không phân biệt được là hận thù hay tuyệt vọng, giống như bị mắc kẹt trong đầm lầy quanh năm, bao bọc tất cả đồ vật trong không gian, mọi thứ bị nhấn chìm và thối rữa.
Không quan đến cái miệng dơ bẩn của cha Lê, Lê Nam Trận cau mày đối diện với mẹ Lê, bà đột nhiên cúi đầu nghịch điện thoại, không mở khoá màn hình, chỉ cầm trong tay xem đi xem lại.
Điện thoại của Lê Đường.
Ngón tay bất giác cào vào lòng bàn tay, nếu chiếc điện thoại này vẫn luôn nằm trong tay mẹ Lê, vậy vì sao mấy ngày qua chỉ có cha Lê đến đây nổi điên?
Kìm nén sự nghi ngờ của mình, Lê Nam Trân không thèm nhìn cha Lê, bỏ lại một câu “trước thứ năm, đừng thách” rồi cầm chiếc túi rời đi.
Khi đi ngang qua cửa kính, còn nhìn thấy cha mẹ Lê đang tranh chấp điều gì đó, âm thanh khá lớn, mọi người xung quanh đều nhìn về phía bọn họ, cha Lê tức giận đến mức mặt đỏ bừng, còn mẹ Lê vậy mà bày ra dáng vẻ cười như không cười.
Không đúng.
Lê Nam Trân lấy chiếc điện thoại vẫn đang duy trì cuộc gọi ở trong túi ra, giọng điệu có hơi căng thẳng: “Kỳ Hàn, điều tớ vừa nói…chắc không có vấn đề gì chứ?”
“Không, về nhà đi, đừng kết thúc cuộc gọi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Nam Trân luôn cảm thấy cái gọi là “giọng nói xx giống như có ma lực, nghe thấy sẽ có cảm giác yêu tâm” trong tiểu thuyết và phim có hơi phóng đại, nhưng lúc này lại được tìm thấy trong mấy câu nói của Kỳ Hàn.
“Tớ hơi lo lắng.” Lê Nam Trân bất giác học được cách thành thật với Kỳ Hàn, “Hôm nay mẹ tớ không nói một lời nào, điều này rất bất thường. Nhưng có khả năng hai người bọn họ đồng ý?”
“Không nói lời nào?”
""Ừm, trông rất kỳ lạ, tớ không biết có phải ảo giác của mình hay không, hình như bà ấy cố ý để tớ nhìn thấy điện thoại của Lê Đường? Tớ nói chuyện với bọn họ đều thông qua Wechat của Lê Đường. ""
Điện thoại của Lê Nam Trân rung lên.
Lê Đường: [ tập tin ]
“Chờ chút, họ gửi cho tớ cái gì đó.” Lê Nam Trân ấn mở, kinh ngạc đến mức không nói thành lời.
[ Lê Đường thu hồi tin nhắn ]
“Là cái gì?” Kỳ Hàn hỏi.
“Chưa đọc xong.” Một lúc lâu sau Lê Nam Trân mới lấy lại giọng nói, “Anh ta thu hồi rồi. Trang đầu tiên là một vài cổ đông, bao gồm bằng chứng việc cha tớ trốn thuế và hợp đồng ảo.”
“Tớ không đọc được chứng cứ, tiêu đề được phóng to rồi thay đổi màu sắc phông chữ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ cậu gửi nó?” Kỳ Hàn sửng sốt chớp mắt, “Sau đó thì sao? Không nói gì cả?”
“Tạm thời là vậy.”
“Về nhà trước đã.”
Hình như Kỳ Hàn bật loa ngoài, Lê Nam Trân có thể nghe thấy âm thanh gõ bàn phím ở đầu điện thoại bên kia.
“Tớ cúp máy trước, đang đi vào thang máy.”
Những chuyện xảy ra liên tiếp khiến Lê Nam Trân lo lắng, có lẽ do ảnh hưởng của các bộ phim truyền hình và điện ảnh khác nhau, cô luôn cảm thấy khi cửa thang máy mở ra, sẽ có một người đàn ông mặc đồ đen cầm hung khí chờ bắt cóc mình, suy đoán này khiến trái tim đập nhanh.
Thực sự có một người mặc đồ đen đứng ngoài cửa.
“Sao lại nhìn tớ như vậy?
Kỳ Hàn bị ánh mắt kỳ lạ của Lê Nam Trân đánh giá, cuối cùng bị nhìn đến mức nổi da gà, anh không nhịn được mà hỏi.
“Không có gì.”
Hoá ra ngay từ đầu cô đã bị trói đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro