Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 184
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
“Cho nên, cậu không nhận được tin nhắn nào nữa à?”
Kỳ Hàn cầm điện thoại của Lê Nam Trân, kiên nhẫn đọc tất cả tin nhắn Lê Đường gửi đến trước khi bị bắt.
“Đúng vậy.” Lê Nam Trân nhớ tới cuộc cãi vã giữa cha mẹ Lê trước khi cô rời đi, “Lúc tớ rời đi, hình như bọn họ cãi nhau, có lẽ bị cha tớ nhìn thấy nên không thể gửi lại?”
Ít nhất trong cái nhìn thoáng qua kia của Lê Nam Trân, có thể nhìn thấy tên cha Lê xuất hiện không ngừng, về cơ bản, có thể chắc chắn mẹ Lê là người gửi tới.
Mẹ Lê là người có khả năng hiểu nhất về những hành động bẩn thỉu của Lê Thị.
“Tới.”
Trạng thái chuyển thành đang nhập tin nhắn.
[ Nhìn thấy không? ]
Kỳ Hàn đưa điện thoại cho Lê Nam Trân, cô xua tay bảo anh trả lời.
[ nhìn thấy gì rồi? ]
[ đừng giả vờ, tao có thể nhìn thấy số liệu nhận được. ]
[ tao muốn giao dịch mới mày, bỏ qua con chó già Lê Chính Đức không phải tốt hơn sao? ]
Lê Chính Đức là tên của cha Lê, nói chính xác là tên mà ông ấy từng sử dụng, sau khi làm ăn phát đạt, ông mê tín, được “cao nhân” chỉ điểm, cái tên này có hại cho vận khí của ông, cho nên đã đổi thành cái tên “Vượng Danh” khó đọc.
Lê Nam Trân không biết cái tên này cho đến khi giáo viên hồi tiểu học yêu cầu cung cấp thông tin của phụ huynh.
Danh tính của người đối diện rất rõ ràng.
“Là mẹ tớ, Lê Chính Đức là cha của tớ.” Lê Nam Trân giải thích cho Kỳ Hàn.
[ Bà muốn làm gì? ]
Kỳ Hàn trả lời.
[ tao muốn con trai tao ra ngoài vẫn còn nguyên vẹn! Tao có thể đảm bảo tài liệu này chính xác 100%, với cả mày có thể đưa đám người rác rưởi Lê Chính Đức vào tù! Lê Thị không thể giữ được nữa! Mày muốn gì tao đều cho mày hết, tao chỉ cần một chỗ ở để Lê Đường có nhà sau khi ra ngoài. ]
“Tớ muốn tống bọn họ vào tù, muốn Lê Thị sụp đổ làm gì?” Lê Nam Trân nghi hoặc, “Lê Đường vào tù không phải do anh ta gieo gió gặt bão sao? Bọn họ sẽ không cho rằng tớ muốn trả thù nên mới tống anh ta vào tù chứ?”
“Có khả năng.” Kỳ Hàn nhìn cô, “Nếu thả anh ta ra thì cậu có để ý không?”
“Đâu liên quan gì đến tớ, nhưng mà...cô Thương sẽ không để ý chứ?”
“Trước đó từng thảo luận, nếu điều kiện thích hợp, nhiều nhất cũng chỉ có thể giảm hình phạt cho anh ta thôi.”
[ chỉ có thể giảm hình phạt. ]
[ Mày không phải Lê Nam Trân? ]
[ Không phải, tao đã hỏi qua luật sư, nếu mấy người đồng ý thì con trai tao sẽ được thả ra ngoài! ]
Không biết mẹ Lê nhìn ở đâu mà phát hiện ra thân phận người đối diện, Kỳ Hàn cũng không giả vờ nữa.
[ chúng tôi sẽ không đồng ý thả người. ]
[ chờ con trai bà ra khỏi từ, người vẫn nguyên vẹn, nếu không vui thi quên đi. ]
Cuối cùng thì mẹ Lê không nhịn được mà gửi tin nhắn thoại đến, giọng nói khản đặc đáng sợ, cho dù cách màn hình thì vẫn có thể cảm nhận được giọng nói sắc bén của bà.
[ Mấy người biết tài liệu đó quan trọng như thế nào không! Chúng mày muốn gì tao sẽ đồng ý hết! Trong tay tao vẫn còn 10% cổ phần công ty, cho nên cái gì cũng được! Tao chỉ muốn con trai tao trong sạch và vô tội thôi! ]
[ xin lỗi. ] Kỳ Hàn không dao động, [ chúng tôi không cần tài liệu kia, tiến độ hiện tại chỉ còn là vấn đề của thời gian thôi. ]
Tài liệu đó đương nhiên rất quan trọng.
Có người giàu có nào chỉ ném trứng gà vào trong một rổ không? Lê Nam Trân nhớ rõ tên mấy người kia, trong số đó thậm chí có không ít người hợp tác với Thương Thị, một số thứ chỉ đáng tin cậy nếu mình nắm trong tay.
Nhưng mẹ Lê hoảng sợ từ lâu, sau khi Lê Đường bị bắt, mấy đêm liền bà ngủ không ngon, sau khi mang thai còn “tự nguyện từ bỏ” công việc, cho nên không hiểu rõ tình trạng hiện tại của Lê Thị. Bà nắm được nhiều thông tin như vậy cũng là vì khi cha Lê nói chuyện không kiêng kỵ điều gì, cảm thấy dù bà nghe cũng sẽ không hiểu.
Kỳ Hàn cầm điện thoại của Lê Nam Trân, kiên nhẫn đọc tất cả tin nhắn Lê Đường gửi đến trước khi bị bắt.
“Đúng vậy.” Lê Nam Trân nhớ tới cuộc cãi vã giữa cha mẹ Lê trước khi cô rời đi, “Lúc tớ rời đi, hình như bọn họ cãi nhau, có lẽ bị cha tớ nhìn thấy nên không thể gửi lại?”
Ít nhất trong cái nhìn thoáng qua kia của Lê Nam Trân, có thể nhìn thấy tên cha Lê xuất hiện không ngừng, về cơ bản, có thể chắc chắn mẹ Lê là người gửi tới.
Mẹ Lê là người có khả năng hiểu nhất về những hành động bẩn thỉu của Lê Thị.
“Tới.”
Trạng thái chuyển thành đang nhập tin nhắn.
[ Nhìn thấy không? ]
Kỳ Hàn đưa điện thoại cho Lê Nam Trân, cô xua tay bảo anh trả lời.
[ nhìn thấy gì rồi? ]
[ đừng giả vờ, tao có thể nhìn thấy số liệu nhận được. ]
[ tao muốn giao dịch mới mày, bỏ qua con chó già Lê Chính Đức không phải tốt hơn sao? ]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Chính Đức là tên của cha Lê, nói chính xác là tên mà ông ấy từng sử dụng, sau khi làm ăn phát đạt, ông mê tín, được “cao nhân” chỉ điểm, cái tên này có hại cho vận khí của ông, cho nên đã đổi thành cái tên “Vượng Danh” khó đọc.
Lê Nam Trân không biết cái tên này cho đến khi giáo viên hồi tiểu học yêu cầu cung cấp thông tin của phụ huynh.
Danh tính của người đối diện rất rõ ràng.
“Là mẹ tớ, Lê Chính Đức là cha của tớ.” Lê Nam Trân giải thích cho Kỳ Hàn.
[ Bà muốn làm gì? ]
Kỳ Hàn trả lời.
[ tao muốn con trai tao ra ngoài vẫn còn nguyên vẹn! Tao có thể đảm bảo tài liệu này chính xác 100%, với cả mày có thể đưa đám người rác rưởi Lê Chính Đức vào tù! Lê Thị không thể giữ được nữa! Mày muốn gì tao đều cho mày hết, tao chỉ cần một chỗ ở để Lê Đường có nhà sau khi ra ngoài. ]
“Tớ muốn tống bọn họ vào tù, muốn Lê Thị sụp đổ làm gì?” Lê Nam Trân nghi hoặc, “Lê Đường vào tù không phải do anh ta gieo gió gặt bão sao? Bọn họ sẽ không cho rằng tớ muốn trả thù nên mới tống anh ta vào tù chứ?”
“Có khả năng.” Kỳ Hàn nhìn cô, “Nếu thả anh ta ra thì cậu có để ý không?”
“Đâu liên quan gì đến tớ, nhưng mà...cô Thương sẽ không để ý chứ?”
“Trước đó từng thảo luận, nếu điều kiện thích hợp, nhiều nhất cũng chỉ có thể giảm hình phạt cho anh ta thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[ chỉ có thể giảm hình phạt. ]
[ Mày không phải Lê Nam Trân? ]
[ Không phải, tao đã hỏi qua luật sư, nếu mấy người đồng ý thì con trai tao sẽ được thả ra ngoài! ]
Không biết mẹ Lê nhìn ở đâu mà phát hiện ra thân phận người đối diện, Kỳ Hàn cũng không giả vờ nữa.
[ chúng tôi sẽ không đồng ý thả người. ]
[ chờ con trai bà ra khỏi từ, người vẫn nguyên vẹn, nếu không vui thi quên đi. ]
Cuối cùng thì mẹ Lê không nhịn được mà gửi tin nhắn thoại đến, giọng nói khản đặc đáng sợ, cho dù cách màn hình thì vẫn có thể cảm nhận được giọng nói sắc bén của bà.
[ Mấy người biết tài liệu đó quan trọng như thế nào không! Chúng mày muốn gì tao sẽ đồng ý hết! Trong tay tao vẫn còn 10% cổ phần công ty, cho nên cái gì cũng được! Tao chỉ muốn con trai tao trong sạch và vô tội thôi! ]
[ xin lỗi. ] Kỳ Hàn không dao động, [ chúng tôi không cần tài liệu kia, tiến độ hiện tại chỉ còn là vấn đề của thời gian thôi. ]
Tài liệu đó đương nhiên rất quan trọng.
Có người giàu có nào chỉ ném trứng gà vào trong một rổ không? Lê Nam Trân nhớ rõ tên mấy người kia, trong số đó thậm chí có không ít người hợp tác với Thương Thị, một số thứ chỉ đáng tin cậy nếu mình nắm trong tay.
Nhưng mẹ Lê hoảng sợ từ lâu, sau khi Lê Đường bị bắt, mấy đêm liền bà ngủ không ngon, sau khi mang thai còn “tự nguyện từ bỏ” công việc, cho nên không hiểu rõ tình trạng hiện tại của Lê Thị. Bà nắm được nhiều thông tin như vậy cũng là vì khi cha Lê nói chuyện không kiêng kỵ điều gì, cảm thấy dù bà nghe cũng sẽ không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro