Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 185
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
Diễn biến tiếp theo của sự việc đã phát triển đến mức Lê Nam Trân không ngờ tới.
Kỳ Hàn thương lượng việc giảm hình phạt với phần tài liệu kia và những điều kiện Lê Nam Trân nói với cha Lê ban đầu —— Lê Nam Trân không muốn “mọi thứ còn sót lại” của nhà họ Lê, cô chỉ cảm thấy tình hình hiện tại có chút hoang đường.
Biểu hiện trước đây của mẹ Lê gần như khiến tất cả mọi người cho rằng bà yêu cha Lê đến mức đánh mất chính mình, bao gồm cả Lê Nam Trân, người sớm chiều ở chung cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng sự thù hận của bà đối với cha Lê ở trong điện thoại gần như sắp biến thành sự thật, hoàn toàn không còn bóng dáng của người phụ nữ ngoan ngoãn phục tùng cha Lê.
Bà thu thập nhiều bằng chứng phạm tội của các cổ đông từ khi nào? Tại sao bà lại lưu trữ chứng cứ có thể giết chết Lê Thị?
Lúc này Lê Nam Trân mới phát hiện mình hoàn toàn không biết gì về cái người mình gọi là mẹ này.
Nhưng cô cũng lười nghĩ đến chuyện đó.
Diễn xuất của Lê Nam Trân đã kết thúc, Kỳ Hàn phải khẩn trương thảo luận với ông Thương đang phụ trách dự án mới ở bên kia đại dương, để xác thực tính chính xác của tài liệu này, nếu là sự thật, thì sự phát triển tiếp theo đáng để dành thời gian thảo luận thêm.
Để tránh tiếng nói chuyện gây ảnh hưởng tới giấc ngủ của Lê Nam Trân, Kỳ Hàn cầm máy tính đi vào căn phòng đối diện.
Đêm nay Lê Nam Trân ngủ không ngon giấc, khi cô xoay người luôn cảm thấy phía sau không có gì cả, sau đó cô bị đánh thức bởi cảm giác rơi vào giấc mơ.
Thói quen biến thành đương nhiên, quả là một câu nói chính xác đến đáng sợ.
……
“Kỳ Hàn?”
Lê Nam Trân không ngờ lần này mình bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức mình cài đặt từ lâu, tiếng chuông báo thức chưa từng phát huy tác dụng, cũng may đêm qua cô ngủ không sâu, không ấn tắt giống như trước kia.
Nhưng Kỳ Hàn đâu rồi?
Dựa theo đồng hồ sinh học biến thái của Kỳ Hàn, đáng lẽ sẽ không để đồng hồ báo thức này lặp lại.
Kỳ Hàn không ở trong phòng, Wechat cũng không có tin nhắn nào, Lê Nam Trân dứt khoát cầm chìa khoá đi đến căn phòng đối diện.
Có lẽ cuộc thảo luận hôm qua kéo dài đến tận khuya nên Kỳ Hàn trực tiếp nằm ngủ trên bàn, Lê Nam Trân đến gần anh mới phát hiện khuôn mặt của người đàn ông đỏ một cách bất thường, mái tóc trên trán cũng ướt nhẹp.
“Kỳ Hàn, dậy đi dậy đi.” Lê Nam Trân đưa tay sờ trán của anh, hơi nóng, nhưng cô không có kinh nghiệm, nhất thời không xác định được mức độ sốt, “Đừng ngủ ở đây, lên giường đắp chăn đi.”
Kỳ Hàn tỉnh dậy, nhưng không có hành động gì, chỉ híp mắt “nhìn” mặt bàn.
“Kỳ Hàn, cậu…”
Lê Nam Trân hơi hoảng, cũng may giây tiếp theo Kỳ Hàn hơi ngồi thẳng, tự giơ tay sờ trán: “Bị cảm lạnh chút thôi, không sao.”
Anh đứng dậy nhưng người lảo đảo.
“Không sao chứ!” Lê Nam Trân vươn tay đỡ anh, nhưng anh lại tự ngã xuống giường trước.
“Đừng đến gần, lây bệnh.” Mặt Kỳ Hàn đỏ ửng, bị bệnh nên trông ngoan ngoãn hơn thường ngày, ngay cả giọng điệu từ chối cũng mềm mại.
Anh gọi điện thoại cho giáo viên xin nghỉ, với danh tiếng sinh viên ưu tú của mình, anh nhận được câu trả lời “nghỉ ngơi thật tốt” mà không gặp trở ngại gì.
Lê Nam Trân không hề do dự mà chọn Thi Tỉnh Lôi là người hỗ trợ, cô ngước mắt nhìn Kỳ Hàn, đôi mắt đỏ hoe nhưng không giấu được ánh mắt không đồng tình, có hơi chột dạ: “Không phải là tớ muốn trốn học đâu! Tớ muốn chăm sóc cậu…”
“Ừ.” Kỳ Hàn không nói gì cả, anh chớp mắt, đôi mắt hơi đau vì bị sốt, cái chớp mắt khó chịu như vậy trông đáng thương và yếu ớt.
Kỳ Hàn thương lượng việc giảm hình phạt với phần tài liệu kia và những điều kiện Lê Nam Trân nói với cha Lê ban đầu —— Lê Nam Trân không muốn “mọi thứ còn sót lại” của nhà họ Lê, cô chỉ cảm thấy tình hình hiện tại có chút hoang đường.
Biểu hiện trước đây của mẹ Lê gần như khiến tất cả mọi người cho rằng bà yêu cha Lê đến mức đánh mất chính mình, bao gồm cả Lê Nam Trân, người sớm chiều ở chung cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng sự thù hận của bà đối với cha Lê ở trong điện thoại gần như sắp biến thành sự thật, hoàn toàn không còn bóng dáng của người phụ nữ ngoan ngoãn phục tùng cha Lê.
Bà thu thập nhiều bằng chứng phạm tội của các cổ đông từ khi nào? Tại sao bà lại lưu trữ chứng cứ có thể giết chết Lê Thị?
Lúc này Lê Nam Trân mới phát hiện mình hoàn toàn không biết gì về cái người mình gọi là mẹ này.
Nhưng cô cũng lười nghĩ đến chuyện đó.
Diễn xuất của Lê Nam Trân đã kết thúc, Kỳ Hàn phải khẩn trương thảo luận với ông Thương đang phụ trách dự án mới ở bên kia đại dương, để xác thực tính chính xác của tài liệu này, nếu là sự thật, thì sự phát triển tiếp theo đáng để dành thời gian thảo luận thêm.
Để tránh tiếng nói chuyện gây ảnh hưởng tới giấc ngủ của Lê Nam Trân, Kỳ Hàn cầm máy tính đi vào căn phòng đối diện.
Đêm nay Lê Nam Trân ngủ không ngon giấc, khi cô xoay người luôn cảm thấy phía sau không có gì cả, sau đó cô bị đánh thức bởi cảm giác rơi vào giấc mơ.
Thói quen biến thành đương nhiên, quả là một câu nói chính xác đến đáng sợ.
……
“Kỳ Hàn?”
Lê Nam Trân không ngờ lần này mình bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức mình cài đặt từ lâu, tiếng chuông báo thức chưa từng phát huy tác dụng, cũng may đêm qua cô ngủ không sâu, không ấn tắt giống như trước kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Kỳ Hàn đâu rồi?
Dựa theo đồng hồ sinh học biến thái của Kỳ Hàn, đáng lẽ sẽ không để đồng hồ báo thức này lặp lại.
Kỳ Hàn không ở trong phòng, Wechat cũng không có tin nhắn nào, Lê Nam Trân dứt khoát cầm chìa khoá đi đến căn phòng đối diện.
Có lẽ cuộc thảo luận hôm qua kéo dài đến tận khuya nên Kỳ Hàn trực tiếp nằm ngủ trên bàn, Lê Nam Trân đến gần anh mới phát hiện khuôn mặt của người đàn ông đỏ một cách bất thường, mái tóc trên trán cũng ướt nhẹp.
“Kỳ Hàn, dậy đi dậy đi.” Lê Nam Trân đưa tay sờ trán của anh, hơi nóng, nhưng cô không có kinh nghiệm, nhất thời không xác định được mức độ sốt, “Đừng ngủ ở đây, lên giường đắp chăn đi.”
Kỳ Hàn tỉnh dậy, nhưng không có hành động gì, chỉ híp mắt “nhìn” mặt bàn.
“Kỳ Hàn, cậu…”
Lê Nam Trân hơi hoảng, cũng may giây tiếp theo Kỳ Hàn hơi ngồi thẳng, tự giơ tay sờ trán: “Bị cảm lạnh chút thôi, không sao.”
Anh đứng dậy nhưng người lảo đảo.
“Không sao chứ!” Lê Nam Trân vươn tay đỡ anh, nhưng anh lại tự ngã xuống giường trước.
“Đừng đến gần, lây bệnh.” Mặt Kỳ Hàn đỏ ửng, bị bệnh nên trông ngoan ngoãn hơn thường ngày, ngay cả giọng điệu từ chối cũng mềm mại.
Anh gọi điện thoại cho giáo viên xin nghỉ, với danh tiếng sinh viên ưu tú của mình, anh nhận được câu trả lời “nghỉ ngơi thật tốt” mà không gặp trở ngại gì.
Lê Nam Trân không hề do dự mà chọn Thi Tỉnh Lôi là người hỗ trợ, cô ngước mắt nhìn Kỳ Hàn, đôi mắt đỏ hoe nhưng không giấu được ánh mắt không đồng tình, có hơi chột dạ: “Không phải là tớ muốn trốn học đâu! Tớ muốn chăm sóc cậu…”
“Ừ.” Kỳ Hàn không nói gì cả, anh chớp mắt, đôi mắt hơi đau vì bị sốt, cái chớp mắt khó chịu như vậy trông đáng thương và yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro