Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 77
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
Thành thật mà nói kỹ năng nấu nướng của Kỳ Hàn không tốt lắm, ít nhất không phải trong miệng đã nếm đủ loại món ngon của Lê Nam Trân.
Nhưng khi cháo và các món ăn được đặt trên bàn, Lê Nam Trân căng thẳng nửa ngày đột nhiên vui vẻ không kiềm chế được.
Cô nhìn Kỳ Hàn, đột nhiên cười, Kỳ Hàn nhìn cô chằm chằm một lúc: “Cười cái gì? Không muốn cười thì đừng cười.”
Cười còn khó coi hơi so với khóc.
“Tôi sắp cười rồi.” Lê Nam Trân đáp lại anh, cúi đầu cầm bát cháo, nóng quá, hơi nóng xộc thẳng vào mặt cô, chờ đến khi hơi nước tan đi, nước mặt dọc theo cằm lăn xuống dưới, “Nóng quá! Lần sau đừng dùng niêu.”
Kỳ Hàn nhìn đôi mắt đỏ hoe đang trốn tránh của cô, anh vươn tay đặt một cái bát và một cái thìa trước mặt cô: “Ừ, Được.”
Nửa chén cháo đặt trước mặt, Lê Nam Trân cúi thấp đầu, khoé mắt chỉ có thể nhìn thấy bàn tay có khớp xương rõ ràng.
Cô ngẩng đầu lên, Kỳ Hàn đang ăn mà như không có việc gì xảy ra, Lê Nam Trân nhìn bát cháo, tìm phiền phức: “Sao vậy, cậu sợ ăn cháo sẽ tăng cân à!”
Cháo này chỉ sợ càng ăn sẽ càng ăn nhiều.
Bị hơi nước bao phủ, nước mắt hạnh phúc rơi xuống bát cháo, xiềng xích quấn lấy người cô kể từ khi sinh ra đột nhiên được cởi trói, nhưng cô không dám động đậy, sợ di chuyển một bước thì cơ thể sẽ nặng hơn ngàn vàng, những thứ về việc chạy thoát, cởi trói chỉ là ảo ảnh, sẽ tan biến theo hơi nước trước mặt cô.
Học được cách bất lực. Ban đầu Seligman nhốt con chó vào trong lồng, ngay khi chuông reo thì giật điện, con chó ở trong lồng giãy giụa nhưng không có chỗ trốn. Sau nhiều lần thí nghiệm, tiếng chuông vang lên, lồng được mở trước khi điện giật, nhưng lúc này con chó không những không trốn mà còn ngã xuống đất bắt đầu run rẩy, rên rỉ, chờ đợi tuyệt vọng và đau đớn sắp tới.
Cô đã ăn đủ loại cháo với những hương vị khác nhau, từ những món hảo hạng ở khách sạn đến những món rẻ tiền vô vị ở đường phố, ký hiệu con đường hay nhầm, chỉ có thể chiến đấu với những con thú ngày qua ngày, từ năm này qua năm khác, cuối cùng ngay cả ký hiệu cũng phải từ bỏ.
Thứ cô muốn hoàn toàn không phải cháo hải sản.
Cô muốn được người khác quan tâm, muốn thoát khỏi những thứ mà bản thân luôn bị gạt ra ngoài, muốn đấu tranh với những bất công đó.
Nhưng con chó hậm hừ trong lồng sẽ không chạy trốn. Cô ở trong lồng sắt, tự mãn khoác lên những chiếc chuông chưa dệt thành gấm, che đi vết sẹo và nói với mọi người: “Nhìn đi, gia cảnh nhà tôi rất tốt, tôi có tiền có khuôn mặt, không ai có thể kiểm soát được tôi.”
Dầu sôi lửa đốt, hoa dệt trên gấm, nhưng chẳng qua chỉ là 《 bữa tiệc hào nhoáng 》.
Kỳ Hàn nhìn Lê Nam Trân vừa khóc vừa ăn, một bữa ăn nửa bát cháo cũng không lên tiếng quấy rầy cô, đợi đến cô ăn xong thút thít đi vào phòng, một mình anh dọn dẹp bàn.
Chỉ là…Có một loại cảm giác mang theo một đứa trẻ không thể giải thích được.
Cô vẫn là một chú cún con trong tuổi dậy thì, trong lòng không biết đang xảy ra chuyện gì, anh lo lắng nhưng không dám hỏi, sợ khiến cô bị tổn thương, sợ giẫm phải sấm sét không biết từ đâu tới.
Lê Nam Trân trở về phòng ngủ, cô kéo Lê Đường ra khỏi danh sách đen, nhìn những dòng chữ vô nghĩa vớ vẩn trước mắt, cô trả lời một câu: “Ngu ngốc.”
Rồi lại chặn hắn.
Hiện tại cô có một loại cảm giác nhẹ nhõm chưa từng thấy, cô đột nhiên nhận ra những rắc rối đã được giải quyết sau thời gian dài lắng xuống, Lê Nam Trân quyết định kéo dài niềm vui này, cô mở chai rượu trắng mới mua hôm nay ra.
Nghĩ đến lời cảnh cáo của Kỳ Hàn, cô do dự một lúc, chỉ rót một chén nhỏ.
Uống xong, ngoại trừ cảm thấy cổ họng cay nồng thì không còn cảm giác gì, vì thế Lê Nam Trân rót thêm một chút nữa.
Nhưng khi cháo và các món ăn được đặt trên bàn, Lê Nam Trân căng thẳng nửa ngày đột nhiên vui vẻ không kiềm chế được.
Cô nhìn Kỳ Hàn, đột nhiên cười, Kỳ Hàn nhìn cô chằm chằm một lúc: “Cười cái gì? Không muốn cười thì đừng cười.”
Cười còn khó coi hơi so với khóc.
“Tôi sắp cười rồi.” Lê Nam Trân đáp lại anh, cúi đầu cầm bát cháo, nóng quá, hơi nóng xộc thẳng vào mặt cô, chờ đến khi hơi nước tan đi, nước mặt dọc theo cằm lăn xuống dưới, “Nóng quá! Lần sau đừng dùng niêu.”
Kỳ Hàn nhìn đôi mắt đỏ hoe đang trốn tránh của cô, anh vươn tay đặt một cái bát và một cái thìa trước mặt cô: “Ừ, Được.”
Nửa chén cháo đặt trước mặt, Lê Nam Trân cúi thấp đầu, khoé mắt chỉ có thể nhìn thấy bàn tay có khớp xương rõ ràng.
Cô ngẩng đầu lên, Kỳ Hàn đang ăn mà như không có việc gì xảy ra, Lê Nam Trân nhìn bát cháo, tìm phiền phức: “Sao vậy, cậu sợ ăn cháo sẽ tăng cân à!”
Cháo này chỉ sợ càng ăn sẽ càng ăn nhiều.
Bị hơi nước bao phủ, nước mắt hạnh phúc rơi xuống bát cháo, xiềng xích quấn lấy người cô kể từ khi sinh ra đột nhiên được cởi trói, nhưng cô không dám động đậy, sợ di chuyển một bước thì cơ thể sẽ nặng hơn ngàn vàng, những thứ về việc chạy thoát, cởi trói chỉ là ảo ảnh, sẽ tan biến theo hơi nước trước mặt cô.
Học được cách bất lực. Ban đầu Seligman nhốt con chó vào trong lồng, ngay khi chuông reo thì giật điện, con chó ở trong lồng giãy giụa nhưng không có chỗ trốn. Sau nhiều lần thí nghiệm, tiếng chuông vang lên, lồng được mở trước khi điện giật, nhưng lúc này con chó không những không trốn mà còn ngã xuống đất bắt đầu run rẩy, rên rỉ, chờ đợi tuyệt vọng và đau đớn sắp tới.
Cô đã ăn đủ loại cháo với những hương vị khác nhau, từ những món hảo hạng ở khách sạn đến những món rẻ tiền vô vị ở đường phố, ký hiệu con đường hay nhầm, chỉ có thể chiến đấu với những con thú ngày qua ngày, từ năm này qua năm khác, cuối cùng ngay cả ký hiệu cũng phải từ bỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thứ cô muốn hoàn toàn không phải cháo hải sản.
Cô muốn được người khác quan tâm, muốn thoát khỏi những thứ mà bản thân luôn bị gạt ra ngoài, muốn đấu tranh với những bất công đó.
Nhưng con chó hậm hừ trong lồng sẽ không chạy trốn. Cô ở trong lồng sắt, tự mãn khoác lên những chiếc chuông chưa dệt thành gấm, che đi vết sẹo và nói với mọi người: “Nhìn đi, gia cảnh nhà tôi rất tốt, tôi có tiền có khuôn mặt, không ai có thể kiểm soát được tôi.”
Dầu sôi lửa đốt, hoa dệt trên gấm, nhưng chẳng qua chỉ là 《 bữa tiệc hào nhoáng 》.
Kỳ Hàn nhìn Lê Nam Trân vừa khóc vừa ăn, một bữa ăn nửa bát cháo cũng không lên tiếng quấy rầy cô, đợi đến cô ăn xong thút thít đi vào phòng, một mình anh dọn dẹp bàn.
Chỉ là…Có một loại cảm giác mang theo một đứa trẻ không thể giải thích được.
Cô vẫn là một chú cún con trong tuổi dậy thì, trong lòng không biết đang xảy ra chuyện gì, anh lo lắng nhưng không dám hỏi, sợ khiến cô bị tổn thương, sợ giẫm phải sấm sét không biết từ đâu tới.
Lê Nam Trân trở về phòng ngủ, cô kéo Lê Đường ra khỏi danh sách đen, nhìn những dòng chữ vô nghĩa vớ vẩn trước mắt, cô trả lời một câu: “Ngu ngốc.”
Rồi lại chặn hắn.
Hiện tại cô có một loại cảm giác nhẹ nhõm chưa từng thấy, cô đột nhiên nhận ra những rắc rối đã được giải quyết sau thời gian dài lắng xuống, Lê Nam Trân quyết định kéo dài niềm vui này, cô mở chai rượu trắng mới mua hôm nay ra.
Nghĩ đến lời cảnh cáo của Kỳ Hàn, cô do dự một lúc, chỉ rót một chén nhỏ.
Uống xong, ngoại trừ cảm thấy cổ họng cay nồng thì không còn cảm giác gì, vì thế Lê Nam Trân rót thêm một chút nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro