Bị Cầm Tù Trong Phòng Của Bạn Học Đáng Ghét
Chương 78
Tựu Yếu Sắt Sắt
2024-10-12 17:18:30
“Kỳ Hàn!” Lê Nam Trân không tìm thấy Kỳ Hàn, rất có kinh nghiệm mà đập vào cánh cửa căn phòng đối diện, “Mở cửa! Kỳ Hàn, mở…”
Cửa mở ra, Lê Nam Trân lập tức không đứng vững, ngã vào người Kỳ Hàn, cô vùi mặt vào ngực anh, ủ rũ gọi: “Kỳ Hàn…”
Kỳ Hàn vẫn đang đeo tai nghe, điện thoại hiển thị đang trong cuộc trò chuyện, đột nhiên không kịp phòng bị đâm vào nhau, tai nghe truyền đến tiếng một nam một nữ nói “ĐM”, còn có tiếng đồ vật rơi xuống đất, anh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
“Sao lại uống rượu?”
Lê Nam Trân lấy rượu đi từ khi nào? Kỳ Hàn cảm thấy gân xanh trên trán mình nhô lên, không phải lúc dọn dẹp đồ anh đã cất chai rượu kia đi rồi sao?
“Hì hì.” Lê Nam Trân ngẩng đầu lên, cười ngây ngô, “Uống rất ngon~”
“Uống ngon?” Kỳ Hàn kéo Lê Nam Trân vào phòng, đóng cửa lại, bóp má cô, “Sao lại lén lấy đi? Không phải đã nói không được uống say sao?”
“Ừm…Tôi! Mua!” Lê Nam Trân tự tin đưa tay bịt miệng Kỳ Hàn, “Không cho cậu nói tôi!”
“Cậu mua?”
Kỳ Hàn bế Lê Nam Trân vào phòng ngủ, muốn đặt cô lên giường nhưng lại bị cô quấn chặt giống như con bạch tuộc.
“Lê Nam Trân, cậu có biết mình đang làm gì không?” Kỳ Hàn thấy cô uống say hai ngày liên tiếp, không khỏi giơ tay nhìn đồng hồ, 12 giờ đêm, đánh một đứa trẻ con vào giờ này không tốt lắm.
“Hôm nay cậu không được nói tôi!” Lê Nam Trân bày ra biểu cảm muốn khóc, nhưng trong mắt không hề có một chút ý muốn khóc nào, nhìn qua là biết đang giả vờ, “Hôm nay tôi buồn cho nên muốn mượn rượu giải sầu…”
“Khó chịu?” Kỳ Hàn nhìn cô cố gắng bày ra vẻ mặt thật sự khó chịu, “Uống nhiều quá rồi, giả vờ không nổi đâu.”
“Thật mà.” Lê Nam Trân nhảy xuống khỏi người anh, chân đứng không vững thiếu chút nữa ngã xuống đất, Kỳ Hàn nhanh nhẹn vươn tay đỡ cô, thấy Lê Nam Trân đang đánh giá phòng ngủ của mình, anh vội đỡ nách của cô, sợ cô lộn xộn lại đứng không vững.
Lê Nam Trân nghiêng đầu đánh giá anh, đôi mắt mơ hồ do say rượu giống như không có tiêu cự: “Kỳ Hàn.”
“Sao vậy?” Kỳ Hàn thấy cô đột nhiên im lặng, nghiêm túc nhìn mình, anh tưởng cô muốn nói gì đó nên nghiêm túc hỏi một câu.
Lê Nam Trân nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên nói một tiếng, “Này”, cô mở to mắt, đôi mắt vẫn còn mơ hồ: “Tôi đang ở đâu?”
……
Kỳ Hàn giơ tay xoa nơi giữa lông mày, không nói nên lời một lúc lâu, anh vươn tay bế Lê Nam Trân lên, đưa cô đến phòng đối diện để rửa mặt giúp cô, cho cô đi ngủ sớm một chút, Lê Nam Trân ngoan ngoãn nghe theo.
“Đây là ‘ cảm thấy không ổn thì sẽ dừng lại ’ mà cậu nói?” Kỳ Hàn thu dọn rồi đưa người về phòng, nhìn thấy chai rượu trắng trên bàn chỉ còn một nửa, vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn Lê Nam Trân, “Cậu không biết tiết chế?”
Lê Nam Trân rụt cổ, đôi mắt mơ hồ và ngây thơ, uất ức nhìn anh.
“A.” Kỳ Hàn cười lạnh một tiếng, có thể nói chuyện gì với con ma men này?Anh giơ tay nhìn đồng hồ, “Hôm nay là thứ năm đúng không? Hiện tại đang là 1:25 phút, có gì ngày mai nói tiếp.”
Lê Nam Trân hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì, nhưng theo bản năng cô cảm nhận được một sự ớn lạnh sau cổ, cô vươn tay giữ chặt Kỳ Hàn: “Cậu…Cậu không ngủ cùng à?” Hình như có hơi lạnh.
“Không.” Kỳ Hàn mở miệng trả lời, nhưng lạnh lẽo trên người đã tan thành mây khói, “Tôi đang giận.”
“Ồ…” Vẻ mặt của Lê Nam Trân uất ức, dường như không biết vì sao Kỳ Hàn giận, có quan hệ gì với cô hay không nhưng cô vẫn buông tay.
“Mau ngủ đi.” Kỳ Hàn xoay người chuẩn bị đi ra ngoài rửa mặt, lại bị người phía sau gọi lại, “Kỳ Hàn.” Giọng nói của cô gái nghe có vẻ rất tỉnh táo, “Cảm ơn cậu.”
Kỳ Hàn quay đầu lại, cô gái đã nhắm mắt, trông giống như đã ngủ say, anh xoay người đi ra ngoài rửa mặt.
Đương nhiên, buổi tối Kỳ Hàn vẫn ngủ trên chiếc giường này.
Cửa mở ra, Lê Nam Trân lập tức không đứng vững, ngã vào người Kỳ Hàn, cô vùi mặt vào ngực anh, ủ rũ gọi: “Kỳ Hàn…”
Kỳ Hàn vẫn đang đeo tai nghe, điện thoại hiển thị đang trong cuộc trò chuyện, đột nhiên không kịp phòng bị đâm vào nhau, tai nghe truyền đến tiếng một nam một nữ nói “ĐM”, còn có tiếng đồ vật rơi xuống đất, anh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
“Sao lại uống rượu?”
Lê Nam Trân lấy rượu đi từ khi nào? Kỳ Hàn cảm thấy gân xanh trên trán mình nhô lên, không phải lúc dọn dẹp đồ anh đã cất chai rượu kia đi rồi sao?
“Hì hì.” Lê Nam Trân ngẩng đầu lên, cười ngây ngô, “Uống rất ngon~”
“Uống ngon?” Kỳ Hàn kéo Lê Nam Trân vào phòng, đóng cửa lại, bóp má cô, “Sao lại lén lấy đi? Không phải đã nói không được uống say sao?”
“Ừm…Tôi! Mua!” Lê Nam Trân tự tin đưa tay bịt miệng Kỳ Hàn, “Không cho cậu nói tôi!”
“Cậu mua?”
Kỳ Hàn bế Lê Nam Trân vào phòng ngủ, muốn đặt cô lên giường nhưng lại bị cô quấn chặt giống như con bạch tuộc.
“Lê Nam Trân, cậu có biết mình đang làm gì không?” Kỳ Hàn thấy cô uống say hai ngày liên tiếp, không khỏi giơ tay nhìn đồng hồ, 12 giờ đêm, đánh một đứa trẻ con vào giờ này không tốt lắm.
“Hôm nay cậu không được nói tôi!” Lê Nam Trân bày ra biểu cảm muốn khóc, nhưng trong mắt không hề có một chút ý muốn khóc nào, nhìn qua là biết đang giả vờ, “Hôm nay tôi buồn cho nên muốn mượn rượu giải sầu…”
“Khó chịu?” Kỳ Hàn nhìn cô cố gắng bày ra vẻ mặt thật sự khó chịu, “Uống nhiều quá rồi, giả vờ không nổi đâu.”
“Thật mà.” Lê Nam Trân nhảy xuống khỏi người anh, chân đứng không vững thiếu chút nữa ngã xuống đất, Kỳ Hàn nhanh nhẹn vươn tay đỡ cô, thấy Lê Nam Trân đang đánh giá phòng ngủ của mình, anh vội đỡ nách của cô, sợ cô lộn xộn lại đứng không vững.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Nam Trân nghiêng đầu đánh giá anh, đôi mắt mơ hồ do say rượu giống như không có tiêu cự: “Kỳ Hàn.”
“Sao vậy?” Kỳ Hàn thấy cô đột nhiên im lặng, nghiêm túc nhìn mình, anh tưởng cô muốn nói gì đó nên nghiêm túc hỏi một câu.
Lê Nam Trân nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên nói một tiếng, “Này”, cô mở to mắt, đôi mắt vẫn còn mơ hồ: “Tôi đang ở đâu?”
……
Kỳ Hàn giơ tay xoa nơi giữa lông mày, không nói nên lời một lúc lâu, anh vươn tay bế Lê Nam Trân lên, đưa cô đến phòng đối diện để rửa mặt giúp cô, cho cô đi ngủ sớm một chút, Lê Nam Trân ngoan ngoãn nghe theo.
“Đây là ‘ cảm thấy không ổn thì sẽ dừng lại ’ mà cậu nói?” Kỳ Hàn thu dọn rồi đưa người về phòng, nhìn thấy chai rượu trắng trên bàn chỉ còn một nửa, vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn Lê Nam Trân, “Cậu không biết tiết chế?”
Lê Nam Trân rụt cổ, đôi mắt mơ hồ và ngây thơ, uất ức nhìn anh.
“A.” Kỳ Hàn cười lạnh một tiếng, có thể nói chuyện gì với con ma men này?Anh giơ tay nhìn đồng hồ, “Hôm nay là thứ năm đúng không? Hiện tại đang là 1:25 phút, có gì ngày mai nói tiếp.”
Lê Nam Trân hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì, nhưng theo bản năng cô cảm nhận được một sự ớn lạnh sau cổ, cô vươn tay giữ chặt Kỳ Hàn: “Cậu…Cậu không ngủ cùng à?” Hình như có hơi lạnh.
“Không.” Kỳ Hàn mở miệng trả lời, nhưng lạnh lẽo trên người đã tan thành mây khói, “Tôi đang giận.”
“Ồ…” Vẻ mặt của Lê Nam Trân uất ức, dường như không biết vì sao Kỳ Hàn giận, có quan hệ gì với cô hay không nhưng cô vẫn buông tay.
“Mau ngủ đi.” Kỳ Hàn xoay người chuẩn bị đi ra ngoài rửa mặt, lại bị người phía sau gọi lại, “Kỳ Hàn.” Giọng nói của cô gái nghe có vẻ rất tỉnh táo, “Cảm ơn cậu.”
Kỳ Hàn quay đầu lại, cô gái đã nhắm mắt, trông giống như đã ngủ say, anh xoay người đi ra ngoài rửa mặt.
Đương nhiên, buổi tối Kỳ Hàn vẫn ngủ trên chiếc giường này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro