Chương 23
Vanilla Jeje
2024-07-12 08:24:44
Lời của Doanh Nghiêm khiến Chấn Điền dao động đôi chút, nhưng rất may lý trí đã khiến anh tỉnh táo lại.
Cho dù miệng cậu nói ra bao nhiêu lời ngọt ngào đi chăng nữa, nếu đều là dối trá thì cũng chẳng ý nghĩa gì. Anh luôn cho rằng mình hiểu cậu, nhưng những gì xảy ra dạo gần đây đang từ từ đánh sập niềm tin đó.
Tối hôm đó, Chấn Điền hiếm khi không ôm Doanh Nghiêm lúc ngủ. Dường như nhận ra anh đang không vui, Doanh Nghiêm cũng chẳng dám hỏi thêm, chỉ lẳng lặng nằm ngủ ở vị trí của mình.
Chấn Điền trằn trọc không ngủ nổi. Anh nghĩ tới bữa gặp mặt với Hoàng Phú, liền thử nhắn tin cho cậu ta, nói không chừng hỏi ra được gì thì sao. Hiện tại đã hơn nửa đêm, anh cũng không quá mong chờ sẽ nhận được hồi âm ngay. Chấn Điền nhàm chán tìm kiếm lịch sử cuộc gọi trên điện thoại mình, toàn bộ đều là giữa anh và Doanh Nghiêm. Anh vô tình nhấn nhầm danh bạ, sửng sốt phát hiện bên trong hoàn toàn trống trơn.
Không, cũng không hẳn hoàn toàn trống trơn, vì ở ngay trong danh bạ vẫn còn lưu số của Doanh Nghiêm. Nhưng trừ số cậu ra thì danh bạ là một màu trắng xoá.
Càng lúc Chấn Điền càng rợn gáy. Danh bạ không thể xoá đồng loạt được mà phải xoá từng cái một, vì việc làm ăn nên lúc trước anh có lưu hơn vài trăm số, cho nên nhất định có người cố tình. Không có khả năng chỉ là trượt tay nhấn nhầm nên xoá được.
Anh muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
“Điền…” Doanh Nghiêm mơ màng nhìn thấy bóng anh trong đêm, hốt hoảng bật dậy, “Anh đi đâu thế?”
Chấn Điền chống nạng gỗ, ngay cả hành lý cũng không thèm mang theo, chỉ mặc áo khoác lộc cộc bước ra ngoài: “Ra khỏi đây.”
“Có chuyện gì vậy? Chúng ta bình tĩnh giải quyết được không?” Doanh Nghiêm chạy đến kéo áo anh, “Bây giờ đang là nửa đêm, anh đừng làm loạn!”
“Buông ra!” Chấn Điền cắn răng dùng hết sức giật áo mình khỏi tay cậu.
Doanh Nghiêm nhìn đôi tay trống trơn, lại nhìn bóng lưng quả quyết của Chấn Điền, nước mắt không tự chủ nổi tuôn xuống.
Chấn Điền đã quá mệt mỏi để quan tâm đến cảm xúc của cậu. Anh kéo được cái chân tới trước cửa nhà, mở ra mới phát hiện bên ngoài tối đen như mực.
Sao lại thế này? Chung cư lúc nào cũng bật đèn hành lang mà? Chấn Điền nhíu mày lục lọi điện thoại trong túi để dùng thay đèn chiếu sáng, nào ngờ vừa mở lên liền bị doạ giật mình.
Mấy chục, hoặc có lẽ mấy trăm cặp mắt nhìn anh chằm chằm. Bọn họ đứng lặng yên bên ngoài, người nào người nấy máu me đầm đìa, lại còn sở hữu bộ dáng giống hệt nhau.
Ánh sáng hắt lên gương mặt của người đứng gần nhất. Nước da nó trắng nhợt nhạt như người chết, toàn thân phát ra mùi hôi thối khó ngửi. Kẻ nọ nở một nụ cười kéo dài lên cao quá thể, đôi mắt mở to nhìn anh, to đến độ huyết lệ ào ạt trào ra.
“Đ… iền…” Thanh âm khàn khàn vang lên từ cổ họng đối phương.
Trong nháy mắt, khắp hành lang chung cư vang lên từng đợt kêu gào dữ dội: “Điền…! Điền…!”
“Thứ… thứ gì đây…” Chấn Điền sợ xanh mặt, chân bước về sau vấp ngã, ngồi phịch xuống sàn nhà.
Bọn chúng dùng cặp mắt si mê nhìn anh, đôi tay vươn ra thật dài, cố gắng di chuyển cơ thể cứng đờ của mình để đến gần anh hơn. Chấn Điền hoảng sợ lùi lại sau, anh muốn chạy trốn nhưng cả người lại cứ cứng đờ, cái chân bó bột kia chẳng khác gì gánh nặng.
Phập.
Cánh tay vươn qua cửa bị chặt đứt ngay lập tức. Doanh Nghiêm dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám xác sống mang gương mặt giống hệt mình bên ngoài, sau đó mạnh tay đóng rầm cửa lại.
Cái tay bị chặt đứt lăn tới bên chân Chấn Điền, anh không chịu nổi nôn khan liên tục, trái tim đập điên cuồng như đang bên bờ vực sống còn.
“Đừng tuỳ tiện ra khỏi nhà, nhất là vào ban đêm.” Doanh Nghiêm nhặt cánh tay lên, “Bọn chúng không còn lý trí, chỉ hành động bằng cảm tính thôi.”
“Em rốt cuộc muốn gì?!” Chấn Điền đầu bù tóc rối, gào lên với cậu, “Đừng giả vờ như thể em vô can! Mẹ nó, rốt cuộc em còn muốn tra tấn tinh thần anh như thế nào đây?!”
Nước mắt không tự chủ được đã lặng lẽ tuôn rơi từ khi nào. Chấn Điền rất ít khi khóc, nhưng anh thật sự không nhịn nổi được nữa.
Anh chỉ là một người bình thường muốn sống một cuộc đời bình thường thôi mà.
“Nếu anh đừng bất chấp xông ra bên ngoài thì đâu có chuyện gì xảy ra?” Doanh Nghiêm nhíu mày, cúi mặt nhìn anh, “Từ đầu em đã bảo anh đừng nên tìm hiểu chuyện này, là anh một mực muốn biết sự thật. Chúng ta đã từng vui vẻ biết bao nhiêu…!”
Bỗng dưng cả người cậu cứng đờ. Doanh Nghiêm nhìn con dao trên tay mình, không biết trong đầu nghĩ gì, đột ngột cắm thật mạnh vào ngực rạch một đường dài xuống bụng.
Chấn Điền trơ mắt nhìn cậu tự xẻ bản thân ra làm đôi, sự kinh hoàng khiến anh không thể nhúc nhích, cũng không nói được gì. Doanh Nghiêm ho ra một búng máu lớn, máu chảy xuống sàn nhà, cơ thể ngã sầm xuống.
Em ấy chết rồi? Chấn Điền hoảng hốt nghĩ.
Anh đang run rẩy suy nghĩ xem có nên lại gần kiểm tra không, từ giữa phần bụng lòi ruột và nội tạng của Doanh Nghiêm đột nhiên xuất hiện một bàn tay khác. Nó như con chuột chũi chui từ dưới lòng đất lên, cố gắng bơi ra khỏi mớ máu thịt bầy nhầy này.
Trước sự kinh hãi tột độ của Chấn Điền, một “Doanh Nghiêm” khác chui ra khỏi nơi từng là cái xác của cậu. Cậu ta nhìn xuống thân hình trần truồng đẫm máu của mình, lại nhìn cái xác bên dưới, ánh mắt lộ rõ sự ghét bỏ: “Nó vô lễ với anh à?”
Dù đối phương mang bộ dáng xinh đẹp của Doanh Nghiêm thì vẫn không thể thay đổi sự thật rằng cậu ta đang tắm trong máu. Chấn Điền bị người chú ý tới, hai mắt trợn trắng, ngã lăn ra đất ngất xỉu.
Cho dù miệng cậu nói ra bao nhiêu lời ngọt ngào đi chăng nữa, nếu đều là dối trá thì cũng chẳng ý nghĩa gì. Anh luôn cho rằng mình hiểu cậu, nhưng những gì xảy ra dạo gần đây đang từ từ đánh sập niềm tin đó.
Tối hôm đó, Chấn Điền hiếm khi không ôm Doanh Nghiêm lúc ngủ. Dường như nhận ra anh đang không vui, Doanh Nghiêm cũng chẳng dám hỏi thêm, chỉ lẳng lặng nằm ngủ ở vị trí của mình.
Chấn Điền trằn trọc không ngủ nổi. Anh nghĩ tới bữa gặp mặt với Hoàng Phú, liền thử nhắn tin cho cậu ta, nói không chừng hỏi ra được gì thì sao. Hiện tại đã hơn nửa đêm, anh cũng không quá mong chờ sẽ nhận được hồi âm ngay. Chấn Điền nhàm chán tìm kiếm lịch sử cuộc gọi trên điện thoại mình, toàn bộ đều là giữa anh và Doanh Nghiêm. Anh vô tình nhấn nhầm danh bạ, sửng sốt phát hiện bên trong hoàn toàn trống trơn.
Không, cũng không hẳn hoàn toàn trống trơn, vì ở ngay trong danh bạ vẫn còn lưu số của Doanh Nghiêm. Nhưng trừ số cậu ra thì danh bạ là một màu trắng xoá.
Càng lúc Chấn Điền càng rợn gáy. Danh bạ không thể xoá đồng loạt được mà phải xoá từng cái một, vì việc làm ăn nên lúc trước anh có lưu hơn vài trăm số, cho nên nhất định có người cố tình. Không có khả năng chỉ là trượt tay nhấn nhầm nên xoá được.
Anh muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
“Điền…” Doanh Nghiêm mơ màng nhìn thấy bóng anh trong đêm, hốt hoảng bật dậy, “Anh đi đâu thế?”
Chấn Điền chống nạng gỗ, ngay cả hành lý cũng không thèm mang theo, chỉ mặc áo khoác lộc cộc bước ra ngoài: “Ra khỏi đây.”
“Có chuyện gì vậy? Chúng ta bình tĩnh giải quyết được không?” Doanh Nghiêm chạy đến kéo áo anh, “Bây giờ đang là nửa đêm, anh đừng làm loạn!”
“Buông ra!” Chấn Điền cắn răng dùng hết sức giật áo mình khỏi tay cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Doanh Nghiêm nhìn đôi tay trống trơn, lại nhìn bóng lưng quả quyết của Chấn Điền, nước mắt không tự chủ nổi tuôn xuống.
Chấn Điền đã quá mệt mỏi để quan tâm đến cảm xúc của cậu. Anh kéo được cái chân tới trước cửa nhà, mở ra mới phát hiện bên ngoài tối đen như mực.
Sao lại thế này? Chung cư lúc nào cũng bật đèn hành lang mà? Chấn Điền nhíu mày lục lọi điện thoại trong túi để dùng thay đèn chiếu sáng, nào ngờ vừa mở lên liền bị doạ giật mình.
Mấy chục, hoặc có lẽ mấy trăm cặp mắt nhìn anh chằm chằm. Bọn họ đứng lặng yên bên ngoài, người nào người nấy máu me đầm đìa, lại còn sở hữu bộ dáng giống hệt nhau.
Ánh sáng hắt lên gương mặt của người đứng gần nhất. Nước da nó trắng nhợt nhạt như người chết, toàn thân phát ra mùi hôi thối khó ngửi. Kẻ nọ nở một nụ cười kéo dài lên cao quá thể, đôi mắt mở to nhìn anh, to đến độ huyết lệ ào ạt trào ra.
“Đ… iền…” Thanh âm khàn khàn vang lên từ cổ họng đối phương.
Trong nháy mắt, khắp hành lang chung cư vang lên từng đợt kêu gào dữ dội: “Điền…! Điền…!”
“Thứ… thứ gì đây…” Chấn Điền sợ xanh mặt, chân bước về sau vấp ngã, ngồi phịch xuống sàn nhà.
Bọn chúng dùng cặp mắt si mê nhìn anh, đôi tay vươn ra thật dài, cố gắng di chuyển cơ thể cứng đờ của mình để đến gần anh hơn. Chấn Điền hoảng sợ lùi lại sau, anh muốn chạy trốn nhưng cả người lại cứ cứng đờ, cái chân bó bột kia chẳng khác gì gánh nặng.
Phập.
Cánh tay vươn qua cửa bị chặt đứt ngay lập tức. Doanh Nghiêm dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám xác sống mang gương mặt giống hệt mình bên ngoài, sau đó mạnh tay đóng rầm cửa lại.
Cái tay bị chặt đứt lăn tới bên chân Chấn Điền, anh không chịu nổi nôn khan liên tục, trái tim đập điên cuồng như đang bên bờ vực sống còn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng tuỳ tiện ra khỏi nhà, nhất là vào ban đêm.” Doanh Nghiêm nhặt cánh tay lên, “Bọn chúng không còn lý trí, chỉ hành động bằng cảm tính thôi.”
“Em rốt cuộc muốn gì?!” Chấn Điền đầu bù tóc rối, gào lên với cậu, “Đừng giả vờ như thể em vô can! Mẹ nó, rốt cuộc em còn muốn tra tấn tinh thần anh như thế nào đây?!”
Nước mắt không tự chủ được đã lặng lẽ tuôn rơi từ khi nào. Chấn Điền rất ít khi khóc, nhưng anh thật sự không nhịn nổi được nữa.
Anh chỉ là một người bình thường muốn sống một cuộc đời bình thường thôi mà.
“Nếu anh đừng bất chấp xông ra bên ngoài thì đâu có chuyện gì xảy ra?” Doanh Nghiêm nhíu mày, cúi mặt nhìn anh, “Từ đầu em đã bảo anh đừng nên tìm hiểu chuyện này, là anh một mực muốn biết sự thật. Chúng ta đã từng vui vẻ biết bao nhiêu…!”
Bỗng dưng cả người cậu cứng đờ. Doanh Nghiêm nhìn con dao trên tay mình, không biết trong đầu nghĩ gì, đột ngột cắm thật mạnh vào ngực rạch một đường dài xuống bụng.
Chấn Điền trơ mắt nhìn cậu tự xẻ bản thân ra làm đôi, sự kinh hoàng khiến anh không thể nhúc nhích, cũng không nói được gì. Doanh Nghiêm ho ra một búng máu lớn, máu chảy xuống sàn nhà, cơ thể ngã sầm xuống.
Em ấy chết rồi? Chấn Điền hoảng hốt nghĩ.
Anh đang run rẩy suy nghĩ xem có nên lại gần kiểm tra không, từ giữa phần bụng lòi ruột và nội tạng của Doanh Nghiêm đột nhiên xuất hiện một bàn tay khác. Nó như con chuột chũi chui từ dưới lòng đất lên, cố gắng bơi ra khỏi mớ máu thịt bầy nhầy này.
Trước sự kinh hãi tột độ của Chấn Điền, một “Doanh Nghiêm” khác chui ra khỏi nơi từng là cái xác của cậu. Cậu ta nhìn xuống thân hình trần truồng đẫm máu của mình, lại nhìn cái xác bên dưới, ánh mắt lộ rõ sự ghét bỏ: “Nó vô lễ với anh à?”
Dù đối phương mang bộ dáng xinh đẹp của Doanh Nghiêm thì vẫn không thể thay đổi sự thật rằng cậu ta đang tắm trong máu. Chấn Điền bị người chú ý tới, hai mắt trợn trắng, ngã lăn ra đất ngất xỉu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro