Chương 24
Vanilla Jeje
2024-07-12 08:24:44
Bên trong tầng hầm ẩm thấp, người đàn ông ôm lấy kẻ bị còng chân khóc nức nở.
“Nói thật cho em biết đi, anh đã từng bao giờ yêu em chưa?” Gã khàn giọng hỏi.
Chấn Điền mệt mỏi nhấc mí mắt lên, đầu óc mơ hồ vì cơn sốt đang thiêu cháy dữ dội, buột miệng nói: “Có, đã từng.”
Hơn nữa anh còn từng rất yêu cậu, yêu đến độ muốn hai người cùng ở bên nhau cho tới khi đầu bạc răng long.
Thế nhưng không biết từ bao giờ, tình yêu của bọn họ lại biến chất. Doanh Nghiêm luôn muốn kiểm soát anh, theo dõi mọi nhất cử nhất động, thậm chí còn đe doạ và làm ảnh hưởng đển những người tới gần Chấn Điền. Đỉnh điểm là khi anh phát hiện Doanh Nghiêm giết người, hơn nữa còn không phải chỉ một, Chấn Điền đã hoàn toàn sụp đổ.
Giá như Doanh Nghiêm chưa từng giết người, cũng đừng biến thành một tên biến thái như hiện tại… Nhưng trên đời làm gì có “giá như”.
Doanh Nghiêm im lặng một chốc, hồi sau đáp lời: “Em hiểu rồi.”
Gã nắm lấy chuôi dao, hướng mũi dao về phía mình, rạch mạnh một đường từ lồng ngực xuống bụng. Máu bắn lên mặt anh, Chấn Điền sửng sốt nhìn một màn ghê rợn diễn ra: từ bên trong cái xác lại chui ra một Doanh Nghiêm nữa.
“Em chưa từng nói cho anh biết rằng em không phải người nhỉ?” Doanh Nghiêm vừa chui ra khỏi cái xác kéo khoé miệng, rặn ra một nụ cười miễn cưỡng, “Đúng hơn là bán nhân loại, chí ít thì vẫn có một nửa dòng máu là người.”
“Cậu định làm gì?” Chấn Điền nằm sấp trên mặt đất, thều thào hỏi.
“Em không thể quay lại quá khứ, nhưng em có thể ‘mang’ Doanh Nghiêm của quá khứ về lại bên anh. Doanh Nghiêm mà anh từng thích.” Doanh Nghiêm tiếp tục cầm dao rạch người mình, “Đến lúc đó chúng ta lại có thể yêu nhau rồi.”
“Đồ điên!” Anh gào lên, “Tôi không muốn yêu đương với cậu! Cút đi! Thả tôi ra!”
Hai năm bị giam cầm, anh tưởng đâu mình đã sớm chai sạn, hoá ra những cảm xúc bất mãn này chỉ bị kiềm nén lại, chực chờ thời cơ để bùng phát. Chấn Điền sợ lắm. Tình yêu của anh bị sự sợ hãi và thống khổ mài mòn từng chút một, cho đến khi anh hoàn toàn tuyệt vọng không thể cảm nhận lại nó nữa.
Tầng hầm xuất hiện ngày càng nhiều xác chết. Máu tươi trào ra sàn nhà, chảy đến tận chỗ Chấn Điền nằm. Anh khóc, rồi lại rên rỉ, tưởng như người đang bị moi tim xẻ ruột là anh chứ không phải Doanh Nghiêm vậy.
Qua một đêm, Doanh Nghiêm đã tự sát hơn một trăm lần, xác trong tầng hầm càng lúc càng nhiều. Nhưng dường như chúng đang lặng lẽ biến mất, bởi vì nơi này không thể chứa nhiều xác người đến như vậy. Chấn Điền đã sớm chết lặng, không còn nhúc nhích lên tiếng được nữa.
Dung mạo của những Doanh Nghiêm sau này dần trẻ hoá, giống như người đi ngược thời gian. Mỗi ngày trôi qua, trừ những lúc cho anh ăn uống và đi vệ sinh, Doanh Nghiêm đều dành trọn tâm trí cho việc rạch người mình. Khi cậu quay trở về bộ dạng năm mười sáu tuổi, anh sớm không còn nhớ mình đã đếm được bao nhiêu lần trông thấy đối phương tự moi tim xẻ thịt rồi.
“Giết tôi đi…” Anh thều thào với cậu, nước mắt đã sớm khô cạn, “Tôi không muốn sống nữa.”
“Đừng khóc, anh ơi đừng khóc mà.” Thiếu niên Doanh Nghiêm hôn nhẹ lên gò má hốc hác của anh, “Em không giống gã, em sẽ không làm tổn thương anh đâu.”
Bởi vì em là Doanh Nghiêm của năm mười sáu, một Doanh Nghiêm với trái tim ngây thơ nguyên vẹn của tuổi thiếu niên.
Là Doanh Nghiêm mà anh yêu.
“Nói thật cho em biết đi, anh đã từng bao giờ yêu em chưa?” Gã khàn giọng hỏi.
Chấn Điền mệt mỏi nhấc mí mắt lên, đầu óc mơ hồ vì cơn sốt đang thiêu cháy dữ dội, buột miệng nói: “Có, đã từng.”
Hơn nữa anh còn từng rất yêu cậu, yêu đến độ muốn hai người cùng ở bên nhau cho tới khi đầu bạc răng long.
Thế nhưng không biết từ bao giờ, tình yêu của bọn họ lại biến chất. Doanh Nghiêm luôn muốn kiểm soát anh, theo dõi mọi nhất cử nhất động, thậm chí còn đe doạ và làm ảnh hưởng đển những người tới gần Chấn Điền. Đỉnh điểm là khi anh phát hiện Doanh Nghiêm giết người, hơn nữa còn không phải chỉ một, Chấn Điền đã hoàn toàn sụp đổ.
Giá như Doanh Nghiêm chưa từng giết người, cũng đừng biến thành một tên biến thái như hiện tại… Nhưng trên đời làm gì có “giá như”.
Doanh Nghiêm im lặng một chốc, hồi sau đáp lời: “Em hiểu rồi.”
Gã nắm lấy chuôi dao, hướng mũi dao về phía mình, rạch mạnh một đường từ lồng ngực xuống bụng. Máu bắn lên mặt anh, Chấn Điền sửng sốt nhìn một màn ghê rợn diễn ra: từ bên trong cái xác lại chui ra một Doanh Nghiêm nữa.
“Em chưa từng nói cho anh biết rằng em không phải người nhỉ?” Doanh Nghiêm vừa chui ra khỏi cái xác kéo khoé miệng, rặn ra một nụ cười miễn cưỡng, “Đúng hơn là bán nhân loại, chí ít thì vẫn có một nửa dòng máu là người.”
“Cậu định làm gì?” Chấn Điền nằm sấp trên mặt đất, thều thào hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em không thể quay lại quá khứ, nhưng em có thể ‘mang’ Doanh Nghiêm của quá khứ về lại bên anh. Doanh Nghiêm mà anh từng thích.” Doanh Nghiêm tiếp tục cầm dao rạch người mình, “Đến lúc đó chúng ta lại có thể yêu nhau rồi.”
“Đồ điên!” Anh gào lên, “Tôi không muốn yêu đương với cậu! Cút đi! Thả tôi ra!”
Hai năm bị giam cầm, anh tưởng đâu mình đã sớm chai sạn, hoá ra những cảm xúc bất mãn này chỉ bị kiềm nén lại, chực chờ thời cơ để bùng phát. Chấn Điền sợ lắm. Tình yêu của anh bị sự sợ hãi và thống khổ mài mòn từng chút một, cho đến khi anh hoàn toàn tuyệt vọng không thể cảm nhận lại nó nữa.
Tầng hầm xuất hiện ngày càng nhiều xác chết. Máu tươi trào ra sàn nhà, chảy đến tận chỗ Chấn Điền nằm. Anh khóc, rồi lại rên rỉ, tưởng như người đang bị moi tim xẻ ruột là anh chứ không phải Doanh Nghiêm vậy.
Qua một đêm, Doanh Nghiêm đã tự sát hơn một trăm lần, xác trong tầng hầm càng lúc càng nhiều. Nhưng dường như chúng đang lặng lẽ biến mất, bởi vì nơi này không thể chứa nhiều xác người đến như vậy. Chấn Điền đã sớm chết lặng, không còn nhúc nhích lên tiếng được nữa.
Dung mạo của những Doanh Nghiêm sau này dần trẻ hoá, giống như người đi ngược thời gian. Mỗi ngày trôi qua, trừ những lúc cho anh ăn uống và đi vệ sinh, Doanh Nghiêm đều dành trọn tâm trí cho việc rạch người mình. Khi cậu quay trở về bộ dạng năm mười sáu tuổi, anh sớm không còn nhớ mình đã đếm được bao nhiêu lần trông thấy đối phương tự moi tim xẻ thịt rồi.
“Giết tôi đi…” Anh thều thào với cậu, nước mắt đã sớm khô cạn, “Tôi không muốn sống nữa.”
“Đừng khóc, anh ơi đừng khóc mà.” Thiếu niên Doanh Nghiêm hôn nhẹ lên gò má hốc hác của anh, “Em không giống gã, em sẽ không làm tổn thương anh đâu.”
Bởi vì em là Doanh Nghiêm của năm mười sáu, một Doanh Nghiêm với trái tim ngây thơ nguyên vẹn của tuổi thiếu niên.
Là Doanh Nghiêm mà anh yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro