Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)
Nghịch Tử(2)
Lâm Nhị Thần
2024-09-29 12:23:16
“Ngươi gì ngươi, năm xưa tìm mọi cách ép ta tập võ, nói gì mà tu luyện có thể rèn luyện thân thể, bảo hộ quốc gia, tăng tuổi thọ, bảo vệ nhân dân của mình, còn nói gì dốt nát giống như ta, Lục quốc sớm muộn sụp đổ.”
“Ngươi xem thử ngươi, ngươi tập võ hàng ngày, chẳng phải Lục quốc vẫn suýt nữa thì xong đời sao.”
Lục Trần cười tít mắt nói, trong giọng điệu kèm theo sự giễu cợt.
“Ta…”
Lục Chính Hằng tức chết đi được, rất muốn bò dậy dạy dỗ thằng nhãi thối tha này một phen.
Năm năm không gặp, hắn vẫn miệng mồm lanh lợi như thế.
“Ta còn tưởng rằng năm năm nay ngươi cố gắng như thế nào, ta cứ tưởng ngươi đã đánh hạ được Tương quốc chứ, ta còn chuẩn bị tiếp tục ăn chơi nữa cơ, kết quả biết tin ngươi bị người khác hãm hại, nếu không phải trùng hợp ta gấp rút quay về thì Lục quốc đã mang họ Phương rồi.”
“Nếu gia gia biết phá gia chi tử như ngươi, thế nào cũng phải mở tung nắp quan tài nhảy ra đánh mông ngươi.”
“Ngươi…”
Sắc mặt Lục Chính Hằng bừng đỏ, hết sức phẫn nộ nhìn chằm chằm vào nghịch tử.
“Chẳng lẽ ta nói không đúng sao, có phải Lục quốc suýt nữa thì toang trên tay ngươi không?” Lục Trần hời hợt nói.
Lục Trần thấy lão già nổi giận thở hổn hển, trong lòng hắn vô cùng sảng khoái.
Mười tám năm trước, lão già thao thao bất tuyệt với hắn mỗi ngày, lỗ tai hắn cũng đã sắp nổi chai, bây giờ tới lượt hắn dạy dỗ cha, khỏi phải nói cảm giác này sảng khoái biết bao.
Thật ra mười tám năm nay Lục Trần không luyện võ là có nguyên nhân.
Trong lòng hắn có một bí mật lớn động trời, hắn không phải người của thế giới này, hắn đến từ một tinh cầu tên là địa cầu, thanh niên thế kỷ hai mươi mốt, chết đột ngột vì tăng ca.
Hắn tự nhiên vô duyên vô cớ xuyên lên người Lục Trần còn đang trong tã lót lúc bấy giờ.
Làm nhãi con lóe sáng nhất trong một vạn không có một, xuyên không lại không nhận được các loại động cơ phụ trợ như là hệ thống, ngón tay vàng, lão gia gia kề người vân vân.
Hơn nữa, khi Lục Trần xuyên không qua đây thì biết đây là một thế giới khác lấy võ làm trọng.
Bởi Lục Trần là xuyên không linh hồn, vào năm hắn hai tuổi có nghe nói về đứa trẻ của cấm vệ nào đó trong vương cung đã chết đột ngột vì luyện võ quá mức.
Chuyện này khiến hắn vô cùng hoảng sợ.
Hắn chết đột ngột vì tăng ca tại thế kỷ hai mươi mốt, xuyên không tới đây lại nghe nói luyện võ quá mức dẫn đến chết đột ngột, điều đó trở thành nỗi ám ảnh thời thơ ấu của hắn, cho nên, khi hắn vừa ba tuổi thì đã đưa ra một quyết định.
Đó chính là mãi mãi không tu luyện, sống một cuộc đời bình đạm.
Dù sao gia thế mà hắn đầu thai cũng không tệ, phụ thân là Nhân Vương, quân vương của một vương quốc, có bối cảnh lớn mạnh như vậy còn tu luyện cái rắm á.
Tuy nhiên, ngày nào lão già này cũng ép hắn tu luyện, nói đủ loại đạo lý, cộng thêm mẫu thân lại khó sinh qua đời, khiến hắn bị thiếu tình thương của mẹ, vào năm Lục Trần mười tám tuổi, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, bỏ trốn khỏi Vương thành.
Sau đó, hàng loạt sự việc hắn gặp phải phía sau khiến hắn không thể không bước vào con đường tu luyện.
“Khụ khụ, điện hạ, ngươi nói bớt hai câu đi.” Mạc Hành Không bên cạnh gượng gạo nói.
Quân vương mới tỉnh lại thì đã bị con trai thuyết giáo một phen, Mạc Hành Không cảm thấy hắn nói thêm hai câu nữa, thì quân vương lại sẽ tức giận tới nỗi ngất đi mất.
“Lão già có lỗi thì phải nhận, biết sai thì phải sửa.” Lục Trần cười híp mắt nói, ngay khi Lục Trần vẫn muốn nói vài câu chọc tức lão già này để trả mối thù đạo lý mười tám năm nay, chợt hắn biến đổi sắc mặt, bước nhanh rời khỏi tẩm cung.
“Nghịch tử này, nghịch tử này…”
Chờ Lục Trần rời đi, Lục Chính Hằng mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mạc Hành Không dở khóc dở cười, nói một câu đúng trọng tâm: “Quân vương, nhân ngày trước, quả ngày nay, đều trách xưa kia ngươi quá nghiêm khắc với điện hạ, trong lòng điện hạ vẫn luôn ôm sự bực tức này.”
“Ngươi nói ta nghe thử, trong lúc ta hôn mê, nghịch tử này đã làm những việc gì.” Lục Chính Hằng thái độ không tốt hỏi.
Mạc Hành Không cảm thán: “May mà điện hạ trở về, bằng không Lục quốc thật sự kết thúc rồi.”
Sau đó, Mạc Hành Không kể cho Lục Chính Hằng nghe về mọi việc chấn động lòng người đã xảy ra trong quãng thời gian gần đây.
Sau một nén nhang, Lục Chính Hằng nghe xong những chuyện do Mạc Hành Không kể, mặc dù hắn là cường giả Vương cảnh, trong lòng hắn cũng dâng trào sóng gió cuồn cuộn ngất trời.
Lục Trần lấy Thần Lộ đan lục phẩm ra giải độc cho hắn.
Thời gian năm năm hắn tu luyện tới Tẩy Tủy cảnh viên mãn.
Hắn móc ba nghìn Tẩy Tủy đan, năm trăm Siêu Phàm đan, hai trăm Nguyên Thần đan ra cho cấm vệ.
Sao Lục Chính Hằng cảm thấy nghịch tử này còn giàu có hơn người làm cha như hắn gấp mấy trăm lần vậy.
Đây vẫn chưa phải chấn động.
Điều chấn động nhất là nghịch tử này lại lần lượt giết chết con cháu của mấy kẻ phản bội lớn, sau đó lại bố trí sát trận cấp năm, tru sát bốn cường giả Nguyên Thần cảnh.
Nếu Mạc Hành Không không phải người mà hắn tin tưởng nhất, đổi lại là những người khác nói tin tức này cho hắn biết, đoán chừng Lục Chính Hằng đều sẽ cảm thấy đối phương đang nói dóc.
Không gặp năm năm, rốt cuộc nghịch tử này đã trải qua chuyện gì vậy.
“Ngươi xem thử ngươi, ngươi tập võ hàng ngày, chẳng phải Lục quốc vẫn suýt nữa thì xong đời sao.”
Lục Trần cười tít mắt nói, trong giọng điệu kèm theo sự giễu cợt.
“Ta…”
Lục Chính Hằng tức chết đi được, rất muốn bò dậy dạy dỗ thằng nhãi thối tha này một phen.
Năm năm không gặp, hắn vẫn miệng mồm lanh lợi như thế.
“Ta còn tưởng rằng năm năm nay ngươi cố gắng như thế nào, ta cứ tưởng ngươi đã đánh hạ được Tương quốc chứ, ta còn chuẩn bị tiếp tục ăn chơi nữa cơ, kết quả biết tin ngươi bị người khác hãm hại, nếu không phải trùng hợp ta gấp rút quay về thì Lục quốc đã mang họ Phương rồi.”
“Nếu gia gia biết phá gia chi tử như ngươi, thế nào cũng phải mở tung nắp quan tài nhảy ra đánh mông ngươi.”
“Ngươi…”
Sắc mặt Lục Chính Hằng bừng đỏ, hết sức phẫn nộ nhìn chằm chằm vào nghịch tử.
“Chẳng lẽ ta nói không đúng sao, có phải Lục quốc suýt nữa thì toang trên tay ngươi không?” Lục Trần hời hợt nói.
Lục Trần thấy lão già nổi giận thở hổn hển, trong lòng hắn vô cùng sảng khoái.
Mười tám năm trước, lão già thao thao bất tuyệt với hắn mỗi ngày, lỗ tai hắn cũng đã sắp nổi chai, bây giờ tới lượt hắn dạy dỗ cha, khỏi phải nói cảm giác này sảng khoái biết bao.
Thật ra mười tám năm nay Lục Trần không luyện võ là có nguyên nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng hắn có một bí mật lớn động trời, hắn không phải người của thế giới này, hắn đến từ một tinh cầu tên là địa cầu, thanh niên thế kỷ hai mươi mốt, chết đột ngột vì tăng ca.
Hắn tự nhiên vô duyên vô cớ xuyên lên người Lục Trần còn đang trong tã lót lúc bấy giờ.
Làm nhãi con lóe sáng nhất trong một vạn không có một, xuyên không lại không nhận được các loại động cơ phụ trợ như là hệ thống, ngón tay vàng, lão gia gia kề người vân vân.
Hơn nữa, khi Lục Trần xuyên không qua đây thì biết đây là một thế giới khác lấy võ làm trọng.
Bởi Lục Trần là xuyên không linh hồn, vào năm hắn hai tuổi có nghe nói về đứa trẻ của cấm vệ nào đó trong vương cung đã chết đột ngột vì luyện võ quá mức.
Chuyện này khiến hắn vô cùng hoảng sợ.
Hắn chết đột ngột vì tăng ca tại thế kỷ hai mươi mốt, xuyên không tới đây lại nghe nói luyện võ quá mức dẫn đến chết đột ngột, điều đó trở thành nỗi ám ảnh thời thơ ấu của hắn, cho nên, khi hắn vừa ba tuổi thì đã đưa ra một quyết định.
Đó chính là mãi mãi không tu luyện, sống một cuộc đời bình đạm.
Dù sao gia thế mà hắn đầu thai cũng không tệ, phụ thân là Nhân Vương, quân vương của một vương quốc, có bối cảnh lớn mạnh như vậy còn tu luyện cái rắm á.
Tuy nhiên, ngày nào lão già này cũng ép hắn tu luyện, nói đủ loại đạo lý, cộng thêm mẫu thân lại khó sinh qua đời, khiến hắn bị thiếu tình thương của mẹ, vào năm Lục Trần mười tám tuổi, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, bỏ trốn khỏi Vương thành.
Sau đó, hàng loạt sự việc hắn gặp phải phía sau khiến hắn không thể không bước vào con đường tu luyện.
“Khụ khụ, điện hạ, ngươi nói bớt hai câu đi.” Mạc Hành Không bên cạnh gượng gạo nói.
Quân vương mới tỉnh lại thì đã bị con trai thuyết giáo một phen, Mạc Hành Không cảm thấy hắn nói thêm hai câu nữa, thì quân vương lại sẽ tức giận tới nỗi ngất đi mất.
“Lão già có lỗi thì phải nhận, biết sai thì phải sửa.” Lục Trần cười híp mắt nói, ngay khi Lục Trần vẫn muốn nói vài câu chọc tức lão già này để trả mối thù đạo lý mười tám năm nay, chợt hắn biến đổi sắc mặt, bước nhanh rời khỏi tẩm cung.
“Nghịch tử này, nghịch tử này…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ Lục Trần rời đi, Lục Chính Hằng mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mạc Hành Không dở khóc dở cười, nói một câu đúng trọng tâm: “Quân vương, nhân ngày trước, quả ngày nay, đều trách xưa kia ngươi quá nghiêm khắc với điện hạ, trong lòng điện hạ vẫn luôn ôm sự bực tức này.”
“Ngươi nói ta nghe thử, trong lúc ta hôn mê, nghịch tử này đã làm những việc gì.” Lục Chính Hằng thái độ không tốt hỏi.
Mạc Hành Không cảm thán: “May mà điện hạ trở về, bằng không Lục quốc thật sự kết thúc rồi.”
Sau đó, Mạc Hành Không kể cho Lục Chính Hằng nghe về mọi việc chấn động lòng người đã xảy ra trong quãng thời gian gần đây.
Sau một nén nhang, Lục Chính Hằng nghe xong những chuyện do Mạc Hành Không kể, mặc dù hắn là cường giả Vương cảnh, trong lòng hắn cũng dâng trào sóng gió cuồn cuộn ngất trời.
Lục Trần lấy Thần Lộ đan lục phẩm ra giải độc cho hắn.
Thời gian năm năm hắn tu luyện tới Tẩy Tủy cảnh viên mãn.
Hắn móc ba nghìn Tẩy Tủy đan, năm trăm Siêu Phàm đan, hai trăm Nguyên Thần đan ra cho cấm vệ.
Sao Lục Chính Hằng cảm thấy nghịch tử này còn giàu có hơn người làm cha như hắn gấp mấy trăm lần vậy.
Đây vẫn chưa phải chấn động.
Điều chấn động nhất là nghịch tử này lại lần lượt giết chết con cháu của mấy kẻ phản bội lớn, sau đó lại bố trí sát trận cấp năm, tru sát bốn cường giả Nguyên Thần cảnh.
Nếu Mạc Hành Không không phải người mà hắn tin tưởng nhất, đổi lại là những người khác nói tin tức này cho hắn biết, đoán chừng Lục Chính Hằng đều sẽ cảm thấy đối phương đang nói dóc.
Không gặp năm năm, rốt cuộc nghịch tử này đã trải qua chuyện gì vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro