Bị Hệ Thống Trói Định, Ta Chỉ Biết Nằm Ăn Dưa
Chương 1
Lê Qua Hữu Điểm Thiển
2024-06-25 06:33:33
【 Đinh ——】
【 Hôm qua Vương Nhị bên cạnh mua con gà trống, một tổ gà mái cuối cùng cũng có hi vọng. Chỉ trong một đêm, gà trống đã chinh phục được toàn bộ gà mái của nhà Vương Nhị. 】
【Hiện nay, con gà trống này đã thành bá vương trong đám gà của nhà Vương Nhị, chỉ uống miếng nước, gà mái cũng sẽ để gà trống uống trước. 】
Giản Nhược Nam nằm trên giường, nhìn mái nhà bị hở.
Tối hôm qua trời đổ mưa to, hiện tại giường ngủ của nàng vẫn còn ẩm ướt.
Nàng cúi đầu nhìn vải thô áo gai mặc trên người, đếm một chút, chí ít cũng hai mươi tám cái lỗ.
Đầu nàng đói đến choáng váng, uể oải nói chuyện phiếm với hệ thống, 【Cho nên, ta có thể bắt một con gà nhà Vương Nhị hầm để bồi bổ thân thể không? 】
Hệ thống: 【 Không thể. Không nói đến chuyện lấy thể lực của ngươi không bắt được gà, dù ngươi bắt được, cũng không có bạc mua gà. 】
Giản Nhược Nam: 【...Vậy ngươi có thể nói mấy thứ hữu dụng không?】
Hệ thống: 【 Lý quả phụ đầu thôn câu dẫn Vương đại ca cuối thôn, Vương đại tẩu đang kêu người nhà mẹ đẻ, muốn đi tìm Lý quả phụ đòi công đạo. 】
Lý quả phụ đầu thôn bộ dạng xinh đẹp, từ khi chồng chết, thường xuyên có nam nhân tới cửa hỗ trợ sửa chữa gia cụ, cũng không biết vì sao, gia cụ nhà quả phụ này luôn bị hỏng.
Vương đại ca là thợ mộc trong thôn, đến nhà quả phụ sửa đồ gia dụng rất bình thường, nhưng Vương đại tẩu lại buồn bực, nam nhân nhà mình làm nhiều việc, tiền cầm về nhà lại càng ngày càng ít.
Vương đại tẩu ngồi chờ ở nhà Lý quả phụ nửa ngày, cái gì cũng hiểu.
Đây nào phải sửa đồ gia dụng, rõ ràng là đi làm việc mệt nhọc còn đưa tiền cho người ta!
Nếu như là trước kia, cho dù Giản Nhược Nam gãy chân cũng phải chống nạng đi xem Lý quả phụ phong lưu này rốt cuộc trông như thế nào, tiện đường lại nhìn gà trống của nhà Vương Nhị một chút, rốt cuộc là một con gà chiến đấu như thế nào.
Xuyên thành tiểu nữ hài đói bụng ba ngày ba đêm, gầy trơ xương, nàng mới hiểu được, dưa này vẫn nên ăn no rồi mới ăn, mới thơm.
Giản Nhược Nam vốn là một nữ nhân trưởng thành có nhà có xe còn độc thân, trải qua cuộc sống 996 bình thường lại phổ thông.
Thật không dễ gì chịu đựng đến lúc tổng giám đốc tiền nhiệm từ chức về nhà sinh ba thai, rốt cuộc thăng chức, không ngờ mới vừa nhậm chức một tuần, bởi vì liên tục thức đêm sửa thiết kế, nhịp tim không đều, khà khà.
Mẹ nó, giải thưởng cuối năm hơn trăm vạn của nàng!
Nàng đã hẹn với bạn thân, lấy được giải thưởng cuối năm rồi sẽ đến câu lạc bộ mở hai bình Hắc Đào A chúc mừng, kết quả là mắt nhắm lại, khi mở ra đã xuyên qua.
Để cho ông chủ Chu Bái Bì được hời rồi!
"Nam Nam, dậy rồi, mau tới ăn cơm." Rèm cửa được vén lên, một nữ nhân trung niên mắt phượng lắc lắc hông đi vào.
Trên tay bà ấy bưng một cái đĩa, trong đĩa đặt một bát cháo gạo tẻ, cháo rất loãng, mặt bát trôi nổi hai lá rau xanh biếc.
Bên cạnh cháo còn có đĩa đồ ăn, măng xanh biếc và cà rốt màu da cam cắt thành miếng, cực kỳ khiến người thèm ăn.
Nữ nhân trung niên đặt cái đĩa lên bên giường, liếc nhìn Giản Nhược Nam một cách chán ghét.
Giản Nhược Nam liếc nhìn dưa cải cháo trắng, không kìm được nuốt nước miếng.
Nàng đang chuẩn bị chờ chết.
【 Hôm qua Vương Nhị bên cạnh mua con gà trống, một tổ gà mái cuối cùng cũng có hi vọng. Chỉ trong một đêm, gà trống đã chinh phục được toàn bộ gà mái của nhà Vương Nhị. 】
【Hiện nay, con gà trống này đã thành bá vương trong đám gà của nhà Vương Nhị, chỉ uống miếng nước, gà mái cũng sẽ để gà trống uống trước. 】
Giản Nhược Nam nằm trên giường, nhìn mái nhà bị hở.
Tối hôm qua trời đổ mưa to, hiện tại giường ngủ của nàng vẫn còn ẩm ướt.
Nàng cúi đầu nhìn vải thô áo gai mặc trên người, đếm một chút, chí ít cũng hai mươi tám cái lỗ.
Đầu nàng đói đến choáng váng, uể oải nói chuyện phiếm với hệ thống, 【Cho nên, ta có thể bắt một con gà nhà Vương Nhị hầm để bồi bổ thân thể không? 】
Hệ thống: 【 Không thể. Không nói đến chuyện lấy thể lực của ngươi không bắt được gà, dù ngươi bắt được, cũng không có bạc mua gà. 】
Giản Nhược Nam: 【...Vậy ngươi có thể nói mấy thứ hữu dụng không?】
Hệ thống: 【 Lý quả phụ đầu thôn câu dẫn Vương đại ca cuối thôn, Vương đại tẩu đang kêu người nhà mẹ đẻ, muốn đi tìm Lý quả phụ đòi công đạo. 】
Lý quả phụ đầu thôn bộ dạng xinh đẹp, từ khi chồng chết, thường xuyên có nam nhân tới cửa hỗ trợ sửa chữa gia cụ, cũng không biết vì sao, gia cụ nhà quả phụ này luôn bị hỏng.
Vương đại ca là thợ mộc trong thôn, đến nhà quả phụ sửa đồ gia dụng rất bình thường, nhưng Vương đại tẩu lại buồn bực, nam nhân nhà mình làm nhiều việc, tiền cầm về nhà lại càng ngày càng ít.
Vương đại tẩu ngồi chờ ở nhà Lý quả phụ nửa ngày, cái gì cũng hiểu.
Đây nào phải sửa đồ gia dụng, rõ ràng là đi làm việc mệt nhọc còn đưa tiền cho người ta!
Nếu như là trước kia, cho dù Giản Nhược Nam gãy chân cũng phải chống nạng đi xem Lý quả phụ phong lưu này rốt cuộc trông như thế nào, tiện đường lại nhìn gà trống của nhà Vương Nhị một chút, rốt cuộc là một con gà chiến đấu như thế nào.
Xuyên thành tiểu nữ hài đói bụng ba ngày ba đêm, gầy trơ xương, nàng mới hiểu được, dưa này vẫn nên ăn no rồi mới ăn, mới thơm.
Giản Nhược Nam vốn là một nữ nhân trưởng thành có nhà có xe còn độc thân, trải qua cuộc sống 996 bình thường lại phổ thông.
Thật không dễ gì chịu đựng đến lúc tổng giám đốc tiền nhiệm từ chức về nhà sinh ba thai, rốt cuộc thăng chức, không ngờ mới vừa nhậm chức một tuần, bởi vì liên tục thức đêm sửa thiết kế, nhịp tim không đều, khà khà.
Mẹ nó, giải thưởng cuối năm hơn trăm vạn của nàng!
Nàng đã hẹn với bạn thân, lấy được giải thưởng cuối năm rồi sẽ đến câu lạc bộ mở hai bình Hắc Đào A chúc mừng, kết quả là mắt nhắm lại, khi mở ra đã xuyên qua.
Để cho ông chủ Chu Bái Bì được hời rồi!
"Nam Nam, dậy rồi, mau tới ăn cơm." Rèm cửa được vén lên, một nữ nhân trung niên mắt phượng lắc lắc hông đi vào.
Trên tay bà ấy bưng một cái đĩa, trong đĩa đặt một bát cháo gạo tẻ, cháo rất loãng, mặt bát trôi nổi hai lá rau xanh biếc.
Bên cạnh cháo còn có đĩa đồ ăn, măng xanh biếc và cà rốt màu da cam cắt thành miếng, cực kỳ khiến người thèm ăn.
Nữ nhân trung niên đặt cái đĩa lên bên giường, liếc nhìn Giản Nhược Nam một cách chán ghét.
Giản Nhược Nam liếc nhìn dưa cải cháo trắng, không kìm được nuốt nước miếng.
Nàng đang chuẩn bị chờ chết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro