Bị Lưu Đày, Nàng Mang Theo Dị Năng Không Gian Về Làm Ruộng
Chương 12
2024-11-20 08:31:33
“Bịch!” – Tiếng ngã khá rõ, Phó Tâm Từ chỉ biết nằm đó thở hổn hển, tự mắng mình trong lòng.
“Đúng là ngu ngốc! Chỉ để thử dị năng mà suýt chút nữa tiễn luôn mạng mình. Cổ kim thiên hạ, chắc ta là kẻ đầu tiên làm chuyện ngu xuẩn như vậy!”
Nàng chưa kịp mắng bản thân thêm một tràng thì bên ngoài vang lên tiếng khóc thút thít nhỏ nhẹ, khiến Phó Tâm Từ giật mình lắng tai nghe.
“Tổ phụ, ô ô… Tỷ, ô ô… Vũ Nhi khát… Vũ Nhi đói...”
Tiếng khóc non nớt của đệ đệ Vũ Nhi khiến nàng không chần chừ thêm giây nào. Gần như theo bản năng, nàng với lấy một chai nước tinh khiết trong không gian rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Lúc này, tổ phụ Mạnh Khánh Bình đang ôm lấy tiểu Vũ Nhi, cố gắng dỗ dành đứa bé để không làm phiền đến những người xung quanh. Ông đã bế cháu mình rời xa đám đông, đứng cách khoảng năm sáu trượng để tránh quấy rầy mọi người đang nghỉ ngơi.
Phó Tâm Từ nhẹ nhàng rón rén bước đến gần, cẩn thận nhìn xung quanh. Dưới màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy đều đều vang lên từ phía những người đang ngủ say. Không ai chú ý đến tổ tôn ba người họ, nàng mới dám tiến lại gần và nhẹ nhàng kéo góc áo của tổ phụ.
Thấy cháu gái đã tỉnh lại, nét mặt lo lắng của Mạnh Khánh Bình cuối cùng cũng giãn ra đôi chút.
“Từ Nhi, cháu tỉnh rồi.”
“Tổ phụ.” Phó Tâm Từ khẽ kéo vạt áo của Mạnh Khánh Bình, ra hiệu cho ông ngồi xuống.
Hiểu ý, Mạnh Khánh Bình lập tức ôm tiểu Vũ Nhi ngồi bệt xuống đất. Không chần chừ thêm giây nào, Phó Tâm Từ vặn nắp chai nước tinh khiết, đưa tới sát miệng ông.
Mạnh Khánh Bình theo bản năng nhấp một ngụm nhỏ. Khi nhận ra đó là nước sạch, ông lập tức đón lấy chai nước từ tay cháu gái rồi nhẹ nhàng đưa vào miệng tiểu Vũ Nhi.
Vũ Nhi vốn vừa đói vừa khát, rúc đầu vào ngực tổ phụ mơ màng sắp ngủ. Nhưng khi dòng nước mát lành chạm đến miệng, đứa bé lập tức tỉnh táo, hai mắt sáng lên. Nó bật dậy, hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy chai nước, không đợi ai nhắc nhở mà “ừng ực ừng ực” uống một hơi thật dài.
Sợ đứa cháu nhỏ bị sặc, Mạnh Khánh Bình cúi người, khẽ dặn dò: “Vũ Nhi, uống chậm một chút thôi, coi chừng sặc đấy.”
Nghe lời tổ phụ, Vũ Nhi ngoan ngoãn gật đầu. “Ân. Tổ phụ uống đi.”
Dù chỉ là một đứa trẻ nhỏ tuổi, nhưng Vũ Nhi đã hiểu rằng chai nước này rất trân quý. Nó biết mình không thể uống hết, tổ phụ và tỷ tỷ cũng cần nước.
Nhìn tiểu tôn tử hiểu chuyện như vậy, Mạnh Khánh Bình vừa cảm động vừa vui mừng. Ông mỉm cười, ra hiệu cho Vũ Nhi uống thêm vài ngụm. Đợi khi đứa trẻ uống đủ, ông mới nhận lại chai nước, định đưa cho Phó Tâm Từ.
“Tổ phụ, ta đã uống rồi,” Phó Tâm Từ khẽ đáp, cố ý từ chối.
“Từ Nhi,” Mạnh Khánh Bình cau mày, lo rằng cháu gái luyến tiếc không chịu uống, sợ xảy ra chuyện như ban ngày. Ông cương quyết đưa chai nước tới trước mặt nàng.
Phó Tâm Từ khẽ dựa vào người ông, nói nhỏ đủ để chỉ tổ phụ nghe thấy: “Tổ phụ, con thật sự đã uống rồi. Tổ phụ hãy uống đi.”
Sợ ông không tin, nàng liền hạ giọng nói thẳng: “Tổ phụ, về sau chúng ta sẽ không bao giờ phải đói khát nữa. Chúng ta sẽ có đủ nước và đủ đồ ăn.”
Dù không biết ông có hiểu lời nàng hay không, nhưng nàng không để lỡ cơ hội. Nhanh chóng, nàng lấy từ không gian ra hai thanh bánh quy lòng đỏ trứng, một thanh đặt vào tay tổ phụ, một thanh đưa cho Vũ Nhi.
Sợ rằng hai thanh bánh quy không đủ để làm đầy bụng tổ phụ, nàng lại lấy thêm hai thanh nữa, nhẹ nhàng đặt vào tay ông.
Mạnh Khánh Bình nhìn chai nước ngọt lành, rồi lại nhìn chiếc bánh quy thơm ngọt trong tay, lòng vừa mừng vừa ngạc nhiên. Bên cạnh, Vũ Nhi đã bắt đầu ăn, vừa nhai bánh vừa thỏa mãn lắc lư cái đầu nhỏ.
Với Vũ Nhi, đây là lần đầu tiên trong đời được ăn món ngon như vậy. Bánh quy thơm ngọt tan trong miệng, khiến nó ăn liền ba miếng mà vẫn chưa cảm thấy đã thèm. Nhưng sau khi ăn xong ba miếng, đứa bé bỗng ngừng lại, lặng lẽ gói hai miếng còn lại cất đi. Nó muốn giữ lại để dành cho Tề ca ca.
Vũ Nhi không quên rằng mấy ngày qua, nếu không có tổ phụ và Tề ca ca thay nhau cõng nó, nó đã không thể đi nổi. Dù bánh có ngon đến đâu, nó cũng phải nhịn.
Mạnh Khánh Bình cũng vậy. Ông chỉ nhấp hai ngụm nước nhỏ, rồi đặt chai nước sang bên, nhất quyết không uống thêm.
“Tổ phụ, vì sao ngài không uống?” Phó Tâm Từ hỏi khẽ, nhìn ông đầy nghi hoặc.
“Tốt như vậy, nước uống này phải để dành cho Tề tiểu tử. Nó đang tuổi ăn tuổi lớn, lại phải chịu đói như vậy, sao mà chịu nổi.”
Nghĩ đến suốt hành trình dài, Tề Hạ đã tận tâm giúp đỡ tổ tôn ba người, trong lòng Mạnh Khánh Bình dâng lên nỗi cảm kích sâu sắc. Ông lẩm bẩm: “Không có nó, ta và các cháu chỉ e không đi được tới đây...”
“Đúng là ngu ngốc! Chỉ để thử dị năng mà suýt chút nữa tiễn luôn mạng mình. Cổ kim thiên hạ, chắc ta là kẻ đầu tiên làm chuyện ngu xuẩn như vậy!”
Nàng chưa kịp mắng bản thân thêm một tràng thì bên ngoài vang lên tiếng khóc thút thít nhỏ nhẹ, khiến Phó Tâm Từ giật mình lắng tai nghe.
“Tổ phụ, ô ô… Tỷ, ô ô… Vũ Nhi khát… Vũ Nhi đói...”
Tiếng khóc non nớt của đệ đệ Vũ Nhi khiến nàng không chần chừ thêm giây nào. Gần như theo bản năng, nàng với lấy một chai nước tinh khiết trong không gian rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Lúc này, tổ phụ Mạnh Khánh Bình đang ôm lấy tiểu Vũ Nhi, cố gắng dỗ dành đứa bé để không làm phiền đến những người xung quanh. Ông đã bế cháu mình rời xa đám đông, đứng cách khoảng năm sáu trượng để tránh quấy rầy mọi người đang nghỉ ngơi.
Phó Tâm Từ nhẹ nhàng rón rén bước đến gần, cẩn thận nhìn xung quanh. Dưới màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy đều đều vang lên từ phía những người đang ngủ say. Không ai chú ý đến tổ tôn ba người họ, nàng mới dám tiến lại gần và nhẹ nhàng kéo góc áo của tổ phụ.
Thấy cháu gái đã tỉnh lại, nét mặt lo lắng của Mạnh Khánh Bình cuối cùng cũng giãn ra đôi chút.
“Từ Nhi, cháu tỉnh rồi.”
“Tổ phụ.” Phó Tâm Từ khẽ kéo vạt áo của Mạnh Khánh Bình, ra hiệu cho ông ngồi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiểu ý, Mạnh Khánh Bình lập tức ôm tiểu Vũ Nhi ngồi bệt xuống đất. Không chần chừ thêm giây nào, Phó Tâm Từ vặn nắp chai nước tinh khiết, đưa tới sát miệng ông.
Mạnh Khánh Bình theo bản năng nhấp một ngụm nhỏ. Khi nhận ra đó là nước sạch, ông lập tức đón lấy chai nước từ tay cháu gái rồi nhẹ nhàng đưa vào miệng tiểu Vũ Nhi.
Vũ Nhi vốn vừa đói vừa khát, rúc đầu vào ngực tổ phụ mơ màng sắp ngủ. Nhưng khi dòng nước mát lành chạm đến miệng, đứa bé lập tức tỉnh táo, hai mắt sáng lên. Nó bật dậy, hai bàn tay nhỏ ôm chặt lấy chai nước, không đợi ai nhắc nhở mà “ừng ực ừng ực” uống một hơi thật dài.
Sợ đứa cháu nhỏ bị sặc, Mạnh Khánh Bình cúi người, khẽ dặn dò: “Vũ Nhi, uống chậm một chút thôi, coi chừng sặc đấy.”
Nghe lời tổ phụ, Vũ Nhi ngoan ngoãn gật đầu. “Ân. Tổ phụ uống đi.”
Dù chỉ là một đứa trẻ nhỏ tuổi, nhưng Vũ Nhi đã hiểu rằng chai nước này rất trân quý. Nó biết mình không thể uống hết, tổ phụ và tỷ tỷ cũng cần nước.
Nhìn tiểu tôn tử hiểu chuyện như vậy, Mạnh Khánh Bình vừa cảm động vừa vui mừng. Ông mỉm cười, ra hiệu cho Vũ Nhi uống thêm vài ngụm. Đợi khi đứa trẻ uống đủ, ông mới nhận lại chai nước, định đưa cho Phó Tâm Từ.
“Tổ phụ, ta đã uống rồi,” Phó Tâm Từ khẽ đáp, cố ý từ chối.
“Từ Nhi,” Mạnh Khánh Bình cau mày, lo rằng cháu gái luyến tiếc không chịu uống, sợ xảy ra chuyện như ban ngày. Ông cương quyết đưa chai nước tới trước mặt nàng.
Phó Tâm Từ khẽ dựa vào người ông, nói nhỏ đủ để chỉ tổ phụ nghe thấy: “Tổ phụ, con thật sự đã uống rồi. Tổ phụ hãy uống đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sợ ông không tin, nàng liền hạ giọng nói thẳng: “Tổ phụ, về sau chúng ta sẽ không bao giờ phải đói khát nữa. Chúng ta sẽ có đủ nước và đủ đồ ăn.”
Dù không biết ông có hiểu lời nàng hay không, nhưng nàng không để lỡ cơ hội. Nhanh chóng, nàng lấy từ không gian ra hai thanh bánh quy lòng đỏ trứng, một thanh đặt vào tay tổ phụ, một thanh đưa cho Vũ Nhi.
Sợ rằng hai thanh bánh quy không đủ để làm đầy bụng tổ phụ, nàng lại lấy thêm hai thanh nữa, nhẹ nhàng đặt vào tay ông.
Mạnh Khánh Bình nhìn chai nước ngọt lành, rồi lại nhìn chiếc bánh quy thơm ngọt trong tay, lòng vừa mừng vừa ngạc nhiên. Bên cạnh, Vũ Nhi đã bắt đầu ăn, vừa nhai bánh vừa thỏa mãn lắc lư cái đầu nhỏ.
Với Vũ Nhi, đây là lần đầu tiên trong đời được ăn món ngon như vậy. Bánh quy thơm ngọt tan trong miệng, khiến nó ăn liền ba miếng mà vẫn chưa cảm thấy đã thèm. Nhưng sau khi ăn xong ba miếng, đứa bé bỗng ngừng lại, lặng lẽ gói hai miếng còn lại cất đi. Nó muốn giữ lại để dành cho Tề ca ca.
Vũ Nhi không quên rằng mấy ngày qua, nếu không có tổ phụ và Tề ca ca thay nhau cõng nó, nó đã không thể đi nổi. Dù bánh có ngon đến đâu, nó cũng phải nhịn.
Mạnh Khánh Bình cũng vậy. Ông chỉ nhấp hai ngụm nước nhỏ, rồi đặt chai nước sang bên, nhất quyết không uống thêm.
“Tổ phụ, vì sao ngài không uống?” Phó Tâm Từ hỏi khẽ, nhìn ông đầy nghi hoặc.
“Tốt như vậy, nước uống này phải để dành cho Tề tiểu tử. Nó đang tuổi ăn tuổi lớn, lại phải chịu đói như vậy, sao mà chịu nổi.”
Nghĩ đến suốt hành trình dài, Tề Hạ đã tận tâm giúp đỡ tổ tôn ba người, trong lòng Mạnh Khánh Bình dâng lên nỗi cảm kích sâu sắc. Ông lẩm bẩm: “Không có nó, ta và các cháu chỉ e không đi được tới đây...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro