Bị Lưu Đày, Nàng Mang Theo Dị Năng Không Gian Về Làm Ruộng
Chương 21
2024-11-20 08:31:33
Mai thị muốn đánh bài tình thân, liền vội nói: “Biểu muội, ta là thân biểu tỷ của ngươi mà!”
Nhắc đến mối quan hệ biểu tỷ – biểu muội này chỉ càng khiến Lưu thị phẫn nộ hơn. Thù mới hận cũ bùng lên, Lưu thị lao tới, hai tay điên cuồng đánh thẳng vào người Mai thị.
Mai thị sợ đến mức chạy bán sống bán chết, vừa chạy vừa kêu to: “Cứu mạng với! Cứu mạng với! Lưu Lệ Hoa muốn giết người!”
Lưu thị chẳng thèm để ý đến tiếng kêu cứu của Mai thị, bà như người mất trí, tiếp tục đuổi theo và xé đánh không thương tiếc. Những người xung quanh thấy cảnh tượng đó, sợ xảy ra án mạng, nhưng cũng chẳng ai dám can ngăn.
Hai người đàn bà xông vào xé lẫn nhau, bộ dáng nào còn chút gì của những phu nhân cao quý ngày xưa. Đến cả đám lưu manh đầu đường xó chợ cũng chẳng lố bịch bằng các nàng lúc này.
Trong khi đó, thiếu niên hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng điên loạn sau lưng. Hắn kéo tay tỷ tỷ, hướng về một hướng mà đi thẳng.
“Ca, chờ ta với!” – Phía sau, một thiếu niên nhỏ tuổi hơn, tay ôm em trai, vừa thở hổn hển vừa đuổi theo.
Thiếu niên thấy nhị đệ mặt đỏ bừng vì mệt, liền lập tức duỗi tay đỡ lấy tiểu đệ.
Ở phía sau, một cặp phu thê dáng vẻ tiều tụy không rời mắt khỏi mấy tỷ đệ nhà họ. Thấy bọn chúng vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, nhưng không hề dừng bước, hai vợ chồng bắt đầu thấy bối rối.
Người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt, dáng vẻ bất an, gắng gượng lấy sức, run rẩy cất giọng hỏi lớn: “Tiểu Sơn, các ngươi đi đâu vậy?”
“Nương, ngài với cha đừng lo. Chúng ta đi phía trước tìm nhị bá.”
Thiếu niên trong lòng tuy không mấy tự tin, nhưng để cha mẹ yên tâm, hắn vẫn đáp lời rất gọn gàng, dứt khoát.
“Nhị ca?” Người phụ nữ tiều tụy đứng bên cạnh người đàn ông gầy gò, nghe con trai lớn nhắc đến nhị ca, đôi mắt vốn vô hồn bỗng chốc sáng bừng lên. “Chúng đi tìm nhị ca sao?”
Người phụ nữ ấy sau đó lại rơi vào im lặng, ngây người nhìn theo bóng dáng mấy đứa trẻ đang đi xa, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Người đàn ông bên cạnh bà hiểu rõ, có lẽ những đứa con của ông đã có một tia hy vọng được cứu sống.
Mạnh Khánh Bình dẫn theo ba đứa trẻ thấp giọng trò chuyện, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng lại, hướng thẳng về phía họ. Ngẩng đầu lên, họ bắt gặp một nhóm thiếu niên nam nữ gầy gò, xanh xao đứng trước mặt. Cảnh tượng này khiến Mạnh Khánh Bình hơi ngạc nhiên.
Người thiếu niên đi đầu nhìn thấy nhị bá, trong lòng bất giác run lên.
Bọn họ từ trước đến nay chưa từng gặp mặt nhị bá, cũng không rõ nhị bá là người thế nào, tính nết ra sao. Nhưng khi cúi đầu nhìn tiểu đệ đang đói đến mờ mắt, hắn cắn răng, đem em trai giao cho tỷ tỷ ôm, rồi bước tới, lấy hết dũng khí mà chào hỏi.
“Khải Sơn bái kiến nhị bá.”
Tiểu thiếu niên đi theo sau hắn, thấy ca ca cúi người chào nhị bá, cũng nhanh chóng bước lên thi lễ: “Khải Điền bái kiến nhị bá.”
Thiếu nữ ôm tiểu đệ trong lòng, ngập ngừng một lát, rồi khẽ cất giọng như tiếng muỗi kêu: “Nhị bá.”
Mạnh Khánh Bình nhìn nhóm thiếu niên trước mặt, thấy họ gượng gạo và bất an, ông bình thản hỏi: “Các ngươi đều là con của Mạnh Khánh Hoài?”
“Hồi nhị bá, gia phụ đúng là Mạnh Khánh Hoài.” Khải Sơn đáp, thấy nhị bá không tỏ thái độ lạnh nhạt hay xa cách, trái tim luôn treo lơ lửng của hắn cuối cùng cũng được buông xuống.
Ánh mắt Mạnh Khánh Bình dừng lại trên người đứa trẻ nhỏ đang được thiếu nữ ôm trong lòng.
“Đó là đệ đệ các ngươi sao? Đem nó lại đây để ta xem.”
“Vâng.” Khải Sơn lập tức từ tay tỷ tỷ đón lấy tiểu đệ, mang đến trước mặt nhị bá.
Nhìn đứa bé đôi môi khô nứt, toàn thân mệt mỏi rã rời, Mạnh Khánh Bình nhíu chặt mày. Ông nhanh tay cởi bầu nước trên người mình, mở nắp và nhẹ nhàng đưa lên miệng đứa bé.
Đứa trẻ mệt mỏi thiêm thiếp, cảm nhận được nước chạm môi liền bản năng há miệng uống từng ngụm lớn.
Nhắc đến mối quan hệ biểu tỷ – biểu muội này chỉ càng khiến Lưu thị phẫn nộ hơn. Thù mới hận cũ bùng lên, Lưu thị lao tới, hai tay điên cuồng đánh thẳng vào người Mai thị.
Mai thị sợ đến mức chạy bán sống bán chết, vừa chạy vừa kêu to: “Cứu mạng với! Cứu mạng với! Lưu Lệ Hoa muốn giết người!”
Lưu thị chẳng thèm để ý đến tiếng kêu cứu của Mai thị, bà như người mất trí, tiếp tục đuổi theo và xé đánh không thương tiếc. Những người xung quanh thấy cảnh tượng đó, sợ xảy ra án mạng, nhưng cũng chẳng ai dám can ngăn.
Hai người đàn bà xông vào xé lẫn nhau, bộ dáng nào còn chút gì của những phu nhân cao quý ngày xưa. Đến cả đám lưu manh đầu đường xó chợ cũng chẳng lố bịch bằng các nàng lúc này.
Trong khi đó, thiếu niên hoàn toàn không để ý đến cảnh tượng điên loạn sau lưng. Hắn kéo tay tỷ tỷ, hướng về một hướng mà đi thẳng.
“Ca, chờ ta với!” – Phía sau, một thiếu niên nhỏ tuổi hơn, tay ôm em trai, vừa thở hổn hển vừa đuổi theo.
Thiếu niên thấy nhị đệ mặt đỏ bừng vì mệt, liền lập tức duỗi tay đỡ lấy tiểu đệ.
Ở phía sau, một cặp phu thê dáng vẻ tiều tụy không rời mắt khỏi mấy tỷ đệ nhà họ. Thấy bọn chúng vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, nhưng không hề dừng bước, hai vợ chồng bắt đầu thấy bối rối.
Người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt, dáng vẻ bất an, gắng gượng lấy sức, run rẩy cất giọng hỏi lớn: “Tiểu Sơn, các ngươi đi đâu vậy?”
“Nương, ngài với cha đừng lo. Chúng ta đi phía trước tìm nhị bá.”
Thiếu niên trong lòng tuy không mấy tự tin, nhưng để cha mẹ yên tâm, hắn vẫn đáp lời rất gọn gàng, dứt khoát.
“Nhị ca?” Người phụ nữ tiều tụy đứng bên cạnh người đàn ông gầy gò, nghe con trai lớn nhắc đến nhị ca, đôi mắt vốn vô hồn bỗng chốc sáng bừng lên. “Chúng đi tìm nhị ca sao?”
Người phụ nữ ấy sau đó lại rơi vào im lặng, ngây người nhìn theo bóng dáng mấy đứa trẻ đang đi xa, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông bên cạnh bà hiểu rõ, có lẽ những đứa con của ông đã có một tia hy vọng được cứu sống.
Mạnh Khánh Bình dẫn theo ba đứa trẻ thấp giọng trò chuyện, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng lại, hướng thẳng về phía họ. Ngẩng đầu lên, họ bắt gặp một nhóm thiếu niên nam nữ gầy gò, xanh xao đứng trước mặt. Cảnh tượng này khiến Mạnh Khánh Bình hơi ngạc nhiên.
Người thiếu niên đi đầu nhìn thấy nhị bá, trong lòng bất giác run lên.
Bọn họ từ trước đến nay chưa từng gặp mặt nhị bá, cũng không rõ nhị bá là người thế nào, tính nết ra sao. Nhưng khi cúi đầu nhìn tiểu đệ đang đói đến mờ mắt, hắn cắn răng, đem em trai giao cho tỷ tỷ ôm, rồi bước tới, lấy hết dũng khí mà chào hỏi.
“Khải Sơn bái kiến nhị bá.”
Tiểu thiếu niên đi theo sau hắn, thấy ca ca cúi người chào nhị bá, cũng nhanh chóng bước lên thi lễ: “Khải Điền bái kiến nhị bá.”
Thiếu nữ ôm tiểu đệ trong lòng, ngập ngừng một lát, rồi khẽ cất giọng như tiếng muỗi kêu: “Nhị bá.”
Mạnh Khánh Bình nhìn nhóm thiếu niên trước mặt, thấy họ gượng gạo và bất an, ông bình thản hỏi: “Các ngươi đều là con của Mạnh Khánh Hoài?”
“Hồi nhị bá, gia phụ đúng là Mạnh Khánh Hoài.” Khải Sơn đáp, thấy nhị bá không tỏ thái độ lạnh nhạt hay xa cách, trái tim luôn treo lơ lửng của hắn cuối cùng cũng được buông xuống.
Ánh mắt Mạnh Khánh Bình dừng lại trên người đứa trẻ nhỏ đang được thiếu nữ ôm trong lòng.
“Đó là đệ đệ các ngươi sao? Đem nó lại đây để ta xem.”
“Vâng.” Khải Sơn lập tức từ tay tỷ tỷ đón lấy tiểu đệ, mang đến trước mặt nhị bá.
Nhìn đứa bé đôi môi khô nứt, toàn thân mệt mỏi rã rời, Mạnh Khánh Bình nhíu chặt mày. Ông nhanh tay cởi bầu nước trên người mình, mở nắp và nhẹ nhàng đưa lên miệng đứa bé.
Đứa trẻ mệt mỏi thiêm thiếp, cảm nhận được nước chạm môi liền bản năng há miệng uống từng ngụm lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro