Bị Lưu Đày, Nàng Mang Theo Dị Năng Không Gian Về Làm Ruộng

Chương 9

2024-11-20 08:31:33

Sau khi suy nghĩ thông suốt về tình hình hiện tại, nàng tự nhủ việc duy nhất cần làm lúc này là cùng tổ phụ và đệ đệ cố gắng sống sót để đến được Liêu Đông. Đó đã là kết quả tốt nhất mà nàng có thể mong đợi.

Nhưng nói thì dễ, mà với thân thể nhỏ bé yếu ớt này, để vượt qua được hành trình gian khổ tới Liêu Đông quả thực là chuyện không đơn giản.

Phó Tâm Từ lặng lẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm. Những ngôi sao lấp lánh mờ nhạt như hắt ra chút ánh sáng mong manh, soi rọi thế gian. Nàng tự nhủ mình nên tranh thủ nghỉ ngơi, dưỡng sức cho hành trình tiếp theo. Đội lưu đày này sẽ lên đường ngay khi trời sáng, như Giang gia gia đã nói, ngày mai dù thế nào cũng phải đến được trạm dịch kế tiếp. Bằng không, trong đội ngũ này, những người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ, chắc chắn sẽ có kẻ không qua khỏi, trở thành những linh hồn vất vưởng bên đường.

Nhắm mắt lại, Phó Tâm Từ cố gắng ép mình đi vào giấc ngủ để khôi phục một chút thể lực. Nhưng chưa kịp thả lỏng, nàng đã nghe thấy tiếng “lộc cộc lộc cộc” từ bụng mình vang lên. Tiếng kêu rõ ràng của cơn đói khiến nàng chợt nhớ ra, thân thể nhỏ bé này vừa khát lại vừa đói.

Nàng đưa tay sờ cái bụng đã lép kẹp đến mức dán sát vào lưng, lòng không khỏi nhớ nhung không gian siêu lớn của mình ở kiếp trước. Trong đó chứa đầy vật tư, thức ăn, và cả nước sạch, chiếm tỷ lệ lớn nhất. Nhưng… bây giờ tất cả chỉ còn là ký ức.

Càng nghĩ càng đói, bụng nàng cũng kêu ngày một to hơn. Để dời sự chú ý của bản thân, Phó Tâm Từ bắt đầu thì thầm tự thôi miên: "Không gian à, bảo bối của ta à, ngươi nghe không? Tiểu Tâm Tâm của ngươi bây giờ vừa đói vừa khát, sắp chết đến nơi rồi đây! Ngươi mà không ra cứu ta, thì tiểu Tâm Tâm này chắc chắn sẽ tiêu đời mất thôi."

Vừa nhắm mắt vừa lẩm bẩm, nàng bỗng dưng ngưng lại. Phó Tâm Từ giật mình nhận ra, sau hơn một năm sống ở mạt thế, các giác quan của nàng đã trở nên vô cùng nhạy bén. Và ngay lúc này, nàng cảm nhận rõ ràng không gian xung quanh mình đột nhiên thay đổi.

Trước tiên, nàng nhận thấy nhiệt độ xung quanh khác hẳn. Lặng lẽ mở mắt ra, Phó Tâm Từ cảnh giác quan sát, muốn xác định xem có nguy hiểm gì hay không. Nhưng điều làm nàng ngạc nhiên chính là, nơi nàng đang đứng… lại là không gian của chính mình!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Mẹ nó!”

Phó Tâm Từ không kìm được mà thốt lên một tiếng kinh hô. Nàng mặc kệ thân thể yếu ớt đang mệt lả, lập tức vồ lấy một chai nước tinh khiết bên cạnh. Không biết từ đâu nàng bỗng có sức lực, nhanh chóng vặn nắp chai rồi ngửa cổ tu ừng ực.

Nửa chai nước trong nháy mắt đã cạn sạch. Phó Tâm Từ giờ như một con cá mắc cạn được trả về dòng nước, dựa lưng vào đống vật tư xếp ngay ngắn, thở hổn hển từng hơi lớn. Đến lúc này, nàng mới nhận ra rằng, khát còn khó chịu hơn đói rất nhiều.

Sau khi uống no nước, nàng liền thử cử động tay chân, cơ thể dần hồi phục. Chẳng đợi thêm một giây nào, ánh mắt Phó Tâm Từ lập tức hướng về chỗ lồng hấp bánh bao thịt lớn bên cạnh, rồi nhanh chóng lao tới như một cơn gió.

Chỉ là, ngay khi bàn tay nhỏ nhắn của nàng vừa chạm tới lồng hấp bánh bao thịt, Phó Tâm Từ khựng lại.

Bánh bao thịt tỏa mùi hương ngào ngạt, nếu nàng mang theo thứ mùi thơm nức mũi này ra ngoài, liệu có bị đám người Mạnh thị tộc kia, những kẻ chẳng khác gì lũ sói đói, coi nàng như một cái bánh bao thịt mà nhào vào hay không?

Nghĩ đến viễn cảnh đáng sợ ấy, Phó Tâm Từ rùng mình. Nàng lập tức từ bỏ ý định, xoay người với tay lấy túi bánh quy lòng đỏ trứng ở bên cạnh.

Mở túi bánh quy ra bằng tất cả sức lực, nàng nhanh chóng túm lấy hai miếng nhét thẳng vào miệng, chẳng thèm quan tâm đôi tay nhỏ của mình lúc này bẩn đến đâu. Mỗi miếng bánh giòn rụm tan trong miệng như xoa dịu dạ dày đang sôi sục.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bị Lưu Đày, Nàng Mang Theo Dị Năng Không Gian Về Làm Ruộng

Số ký tự: 0