Hắt hủi
2024-11-07 04:08:50
Bầu trời đen ngòm, u ám cùng những đám mây nặng trịch mang đầy tia sét đang tranh thủ thả từng đợt nước xuống, dội lên những bóng hình vội vã xô bồ.
Dưới làn nước mưa xối xả rơi xuống giữa dòng người đông đúc đi lại ở quảng trường Uza tấp nập.
Người đàn ông cao lớn mặc áo mưa đen trùm kín người, hơi thở trầm đục, khí tức tỏa ra xung quanh đáng sợ, lạnh lẽo tựa như muốn bức người.
Bước chân Dương Tuyết đi ngày một nhanh để tránh cơn mưa giáng xuống.
Hai người đi ngược hướng, dù lướt qua nhau chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng không thể ngăn cản sự tò mò của cô, tức khắc liền quay đầu nhìn hắn.
Tuy không thấy rõ mặt nhưng cảm giác như hắn rất ghét con người vậy, hơi thở lạnh lẽo dọa sợ những người ở gần.
Hắn theo trực giác của mình mà nhìn vào đôi mắt của cô. Rất nhanh một tia lãnh khốc chạy dọc từ sóng lưng đến dây thần kinh làm cô hơi tê liệt. Nhịp đi cũng vì đó mà chững lại.
Dương Tuyết cảm nhận được sự áp bức mãnh liệt từ người đàn ông đó nên nhanh chóng dời sự tập trung sang hướng đi của mình. Không dám bén mảng rước họa vào thân.
Dương Tuyết nắm chặt cây dù dưới hơi nước của mùa mưa lạnh lẽo. Đôi chân mang giày cao gót cùng chiếc váy đen ôm cơ thể càng làm nổi bật lên đường nét của cô. Thu hút không ít ánh nhìn.
Tuy vậy, cô không ngần ngại gỡ đôi giày cao gót ra, cầm trên lòng bàn tay đang rảnh rỗi để tránh việc vấp ngã trên con đường trơn trượt.
Tiến thẳng về nơi căn hộ chật hẹp của mình ở gần đó.
Dương Tuyết sinh ra trong một gia đình có gia cảnh trung bình, có thể nói là gần như nghèo khó.
Cuộc sống gia đình không mấy hạnh phúc, từ lâu đã cắt đứt với họ nên sự ảm đạm và thờ ơ được in hằn rõ trên khuôn mặt đẹp đẽ mà lạnh lùng của cô.
Dương Tuyết thuộc dạng người mang nét quyến rũ trưởng thành, tính cách do đó cũng có phần độc lập.
Nhưng may sao, cô tìm được một công việc, đời sống được cải thiện hơn.
Hàng tháng vẫn duy trì đóng tiền trọ, sinh hoạt phí, cùng với tiền đóng học.
Ngày mai là ngày đầu tiên cô đến tham gia tiết học đầu tiên tại trường Đại học Marrik, một ngôi trường nổi tiếng khắc nghiệt, đào tạo ra những con người vô cảm.
Học lực cũng chỉ có từ tốt trở lên, những sinh viên không qua bài kiểm tra chất lượng đầu vào sẽ bị đào thải. Họ sẽ được trả về nhà.
Trong quá trình còn là một phần của trường, sinh viên không được phép có bất kì hành vi phạm tội hay vi phạm đạo đức nào, nếu không may bị trường điều tra và phát hiện ra. Họ sẽ bị biến mất không một dấu vết.
Nguy hiểm và khó khăn như thế, nhưng hàng năm vẫn có hàng trăm nghìn sinh viên tới nộp đơn xin học. Và Dương Tuyết cũng là một trong số đó.
Lí do mà đa số mọi người đều đổ xô vào trường Đại học này. Đó là vì sau khi tốt nghiệp, quyền lực, sự nghiệp được thăng tiến vì tiếng tăm lừng lẫy của trường.
Đặc biệt là họ sẽ được miễn mọi loại tội, dù đó có là giết người đi chăng nữa, họ vẫn sẽ không bị bắt.
Tuy vậy, theo như cô tìm hiểu thì đa số những người ra trường đều đã bị tha hóa đến mức không còn cảm xúc gì nên họ không còn hứng thú để phạm tội nữa.
Và các sinh viên đó sống như những bộ máy cống hiến cả sinh mạng cho công việc họ đang làm và cống nạp tiền cho trường.
Những vụ việc đau thương chủ yếu xảy ra ở năm nhất và năm hai, khi các sinh viên trẻ tuổi, nhiệt huyết không chịu nổi sự bí bách, cùng cực nên phát điên và có hành vi tấn công người khác.
Và họ, cũng đã biến mất không một dấu vết.
Là câu hỏi rất lớn đặt ra cho các viên cảnh sát.
Họ đệ đơn lên chính quyền cấp cao hơn để đề nghị rà soát trường tìm kiếm những em học sinh đã mất.
Nhưng mọi nổ lực đều vô ích, vì trước khi vào trường. Các sinh viên đã kí vào đơn nhập học tử thần, giao phó hoàn toàn cơ thể của mình toàn quyền cho trường trong trong thời gian nhập học, bắt buộc phải cống hiến hết phần trăm công lực học của bản thân.
Vì vậy, những thành viên của trường Đại học Marrik đều thuộc quyền sở hữu của trường trong vòng 3 năm. Đây là một quãng thời gian đào tạo khá ngắn ngủi, tuy vậy các học sinh sau tốt nghiệp đều được loại giỏi và tỷ lệ có công việc là 100 phần trăm.
Nhưng mọi chuyện nào có đơn giản như vậy.
Đặc biệt sau mỗi 3 năm mới mở 1 lần ứng tuyển sinh viên.
Đã sau 1 năm kể từ lần cô tốt nghiệp trung học phổ thông, năm nay cũng vừa lúc hết năm thứ ba kia.
Cô hít vào một ngụm khí vào rồi thở ra, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã bị hơi nước bám lấy làm nhòe đi khung cảnh, thứ thấy được cơ hồ chỉ là vài vệt mờ ảo.
Thật ra mục đích chính của Dương Tuyết khi gia nhập trường không phải vì tiền tài hay sự nghiệp của cải. Mà là vì mẹ của cô, bà ấy cũng theo học tại ngôi trường này, sau khi sinh cô ra liền biến mất.
Thứ mà cô được thấy từ nhỏ đến giờ, chỉ là chút tàn dư sót lại của mẹ mình qua những khung ảnh bị vỡ nát.
Gia đình ngoại đập nát bức ảnh đi, nói ra những lời độc ác và nguyền rủa mẹ cô rằng tất cả lỗi đều do bà gây ra, lại còn sinh ra một nghiệp chướng phiền phức là cô.
Khi ấy cô còn nhỏ không biết gì, chỉ dám cặm cụi trước những lời dọa nạt đó. Đặc biệt là người chú của cô.
Dưới làn nước mưa xối xả rơi xuống giữa dòng người đông đúc đi lại ở quảng trường Uza tấp nập.
Người đàn ông cao lớn mặc áo mưa đen trùm kín người, hơi thở trầm đục, khí tức tỏa ra xung quanh đáng sợ, lạnh lẽo tựa như muốn bức người.
Bước chân Dương Tuyết đi ngày một nhanh để tránh cơn mưa giáng xuống.
Hai người đi ngược hướng, dù lướt qua nhau chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng không thể ngăn cản sự tò mò của cô, tức khắc liền quay đầu nhìn hắn.
Tuy không thấy rõ mặt nhưng cảm giác như hắn rất ghét con người vậy, hơi thở lạnh lẽo dọa sợ những người ở gần.
Hắn theo trực giác của mình mà nhìn vào đôi mắt của cô. Rất nhanh một tia lãnh khốc chạy dọc từ sóng lưng đến dây thần kinh làm cô hơi tê liệt. Nhịp đi cũng vì đó mà chững lại.
Dương Tuyết cảm nhận được sự áp bức mãnh liệt từ người đàn ông đó nên nhanh chóng dời sự tập trung sang hướng đi của mình. Không dám bén mảng rước họa vào thân.
Dương Tuyết nắm chặt cây dù dưới hơi nước của mùa mưa lạnh lẽo. Đôi chân mang giày cao gót cùng chiếc váy đen ôm cơ thể càng làm nổi bật lên đường nét của cô. Thu hút không ít ánh nhìn.
Tuy vậy, cô không ngần ngại gỡ đôi giày cao gót ra, cầm trên lòng bàn tay đang rảnh rỗi để tránh việc vấp ngã trên con đường trơn trượt.
Tiến thẳng về nơi căn hộ chật hẹp của mình ở gần đó.
Dương Tuyết sinh ra trong một gia đình có gia cảnh trung bình, có thể nói là gần như nghèo khó.
Cuộc sống gia đình không mấy hạnh phúc, từ lâu đã cắt đứt với họ nên sự ảm đạm và thờ ơ được in hằn rõ trên khuôn mặt đẹp đẽ mà lạnh lùng của cô.
Dương Tuyết thuộc dạng người mang nét quyến rũ trưởng thành, tính cách do đó cũng có phần độc lập.
Nhưng may sao, cô tìm được một công việc, đời sống được cải thiện hơn.
Hàng tháng vẫn duy trì đóng tiền trọ, sinh hoạt phí, cùng với tiền đóng học.
Ngày mai là ngày đầu tiên cô đến tham gia tiết học đầu tiên tại trường Đại học Marrik, một ngôi trường nổi tiếng khắc nghiệt, đào tạo ra những con người vô cảm.
Học lực cũng chỉ có từ tốt trở lên, những sinh viên không qua bài kiểm tra chất lượng đầu vào sẽ bị đào thải. Họ sẽ được trả về nhà.
Trong quá trình còn là một phần của trường, sinh viên không được phép có bất kì hành vi phạm tội hay vi phạm đạo đức nào, nếu không may bị trường điều tra và phát hiện ra. Họ sẽ bị biến mất không một dấu vết.
Nguy hiểm và khó khăn như thế, nhưng hàng năm vẫn có hàng trăm nghìn sinh viên tới nộp đơn xin học. Và Dương Tuyết cũng là một trong số đó.
Lí do mà đa số mọi người đều đổ xô vào trường Đại học này. Đó là vì sau khi tốt nghiệp, quyền lực, sự nghiệp được thăng tiến vì tiếng tăm lừng lẫy của trường.
Đặc biệt là họ sẽ được miễn mọi loại tội, dù đó có là giết người đi chăng nữa, họ vẫn sẽ không bị bắt.
Tuy vậy, theo như cô tìm hiểu thì đa số những người ra trường đều đã bị tha hóa đến mức không còn cảm xúc gì nên họ không còn hứng thú để phạm tội nữa.
Và các sinh viên đó sống như những bộ máy cống hiến cả sinh mạng cho công việc họ đang làm và cống nạp tiền cho trường.
Những vụ việc đau thương chủ yếu xảy ra ở năm nhất và năm hai, khi các sinh viên trẻ tuổi, nhiệt huyết không chịu nổi sự bí bách, cùng cực nên phát điên và có hành vi tấn công người khác.
Và họ, cũng đã biến mất không một dấu vết.
Là câu hỏi rất lớn đặt ra cho các viên cảnh sát.
Họ đệ đơn lên chính quyền cấp cao hơn để đề nghị rà soát trường tìm kiếm những em học sinh đã mất.
Nhưng mọi nổ lực đều vô ích, vì trước khi vào trường. Các sinh viên đã kí vào đơn nhập học tử thần, giao phó hoàn toàn cơ thể của mình toàn quyền cho trường trong trong thời gian nhập học, bắt buộc phải cống hiến hết phần trăm công lực học của bản thân.
Vì vậy, những thành viên của trường Đại học Marrik đều thuộc quyền sở hữu của trường trong vòng 3 năm. Đây là một quãng thời gian đào tạo khá ngắn ngủi, tuy vậy các học sinh sau tốt nghiệp đều được loại giỏi và tỷ lệ có công việc là 100 phần trăm.
Nhưng mọi chuyện nào có đơn giản như vậy.
Đặc biệt sau mỗi 3 năm mới mở 1 lần ứng tuyển sinh viên.
Đã sau 1 năm kể từ lần cô tốt nghiệp trung học phổ thông, năm nay cũng vừa lúc hết năm thứ ba kia.
Cô hít vào một ngụm khí vào rồi thở ra, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã bị hơi nước bám lấy làm nhòe đi khung cảnh, thứ thấy được cơ hồ chỉ là vài vệt mờ ảo.
Thật ra mục đích chính của Dương Tuyết khi gia nhập trường không phải vì tiền tài hay sự nghiệp của cải. Mà là vì mẹ của cô, bà ấy cũng theo học tại ngôi trường này, sau khi sinh cô ra liền biến mất.
Thứ mà cô được thấy từ nhỏ đến giờ, chỉ là chút tàn dư sót lại của mẹ mình qua những khung ảnh bị vỡ nát.
Gia đình ngoại đập nát bức ảnh đi, nói ra những lời độc ác và nguyền rủa mẹ cô rằng tất cả lỗi đều do bà gây ra, lại còn sinh ra một nghiệp chướng phiền phức là cô.
Khi ấy cô còn nhỏ không biết gì, chỉ dám cặm cụi trước những lời dọa nạt đó. Đặc biệt là người chú của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro