Lại gặp
2024-11-07 04:08:50
Hàn huyên một hồi thì Dương Tuyết phát hiện ra cô bạn này và mình có khá nhiều điểm chung.
Tiện thể cô cố ý hỏi về việc ghi chép của Thanh Dược.
"Này, từ lúc vào đến giờ tôi thấy cậu chăm chú viết gì đó. Có thể chia sẻ cho tôi một ít được không?"
Thanh Dược đóng quyển sổ lại, "Được chứ"
Sau đó cô bạn nói tiếp, "Đang tìm nơi nào trong trường có thể giấu được thi thể", giọng điệu ma mị được bật lên, thều thào sắp chết. Nếu không phải cô ấy còn sống thì Dương Tuyết sẽ tưởng Thanh Dược đang hấp hối.
Nhận thấy mình hơi lố, Thanh Dược ho vài cái rồi tạ lỗi, tiếp tục phần đang dang dở.
"Xin lỗi cậu, thất thố rồi. Thật ra tôi vốn là một người thích những thứ kinh dị chưa được khám phá, mà vừa hay lại nghe được tin đồn quỷ dị tại ngôi trường này nên mới đăng kí học. Cậu chắc cũng tò mò nên mới tới nhỉ?"
Dương Tuyết ngữ khí bình tĩnh, không kẽ hở cảm xúc đáp lại, "Không hẳn, tôi vào vì thấy trường đào tạo tốt, thống kê tất cả sinh viên ra trường đều có việc làm. Ai mà không thích chứ"
Cô cất đi sự thật đằng sau, chỉ dám nói bề mặt. Vì người mới gặp cô cũng không biết gì nhiều nên không thể nói bậy, lộ ra mục đích đằng sau.
Hai người tiếp đó cười nói vui vẻ, xin số của nhau để thuận tiện liên lạc.
Bởi sau khi phát hiện ra điểm chung là cả hai đều một thân một mình vào trường và không có bất kì bạn bè thân quen nào nên cô và Thanh Dược sinh ra cảm giác thấu hiểu, dễ giúp đỡ nhau hơn.
....
Dương Tuyết không đi về chung cư vội mà ghé tạm vào một quán gần đó để ăn cơm. Sau khi ăn xong cũng là hơn trưa.
Thời tiết bây giờ mát mẻ, buổi trưa không có lấy một tia nắng nóng nào, rất dễ chịu khoan khoái.
Chỉ là con đường đi lên khu chung cư có chút chán ghét. Do ở đó xuất hiện mặt của một tên nào đó vừa sàm sỡ cô hôm qua.
Cả hai đi cùng hướng, Dương Tuyết không nói lời nào, thân thể cũng trở nên cảnh giác hơn, sợ hắn theo dõi mình.
Tới nơi, thấy Mạc Niên vẫn đứng đó, cô không khỏi đề phòng nói.
"Tên biến thái này, anh làm gì ở đây vậy?"
Dương Tuyết dám nói vậy là vì ở đây có nhà dân xung quanh, nhiều cặp mắt theo dõi như vậy, cô nghĩ hắn sẽ không làm gì quá đáng.
Mạc Niên nghe xong thì cười khẩy, tiến lại gần cô, đem người kia ép sát vào bức tường lạnh cứng phía sau.
Thủ thỉ bên tai, "Đừng đánh giá cao mình"
Thả ra một câu nói châm biếm, Mạc Niên thẳng người, tay cầm chìa khóa mở căn hộ bên cạnh ra.
Đầu không quên quay lại chào hỏi một câu, "Hàng xóm mới, buổi trưa vui vẻ!"
Dương Tuyết mím môi, ánh mắt đăm chiêu nhìn hắn, lại không biết Mạc Niên dọn tới đây là muốn làm gì.
Thở hắt ra một hơi, cô nghĩ dù sao miễn không ảnh hưởng tới mình thì hắn ở đây làm gì cũng được, cô không quan tâm.
Rất nhanh cô đi vào nhà khóa cửa chặt lại, mang túi hoa quả vừa mua ở siêu thị về gọt ra, đặt kế bên bàn chuẩn bị làm việc.
Miệng cắn quả táo mọng nước, mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, nơi hiện lên những dòng số liệu khó hiểu, nhưng rất nhanh đã được mã hóa thành công.
"Xong", Dương Tuyết cười, đôi mắt kinh diễm khép lại đầy thỏa mãn.
Tiền vừa được chuyển qua trên màn hình điện thoại kế bên, một đơn hàng vừa hoàn thành, đủ tiền sài cho một tuần này.
Đột nhiên có một tin nhắn hiển thị đến, cần cô giúp họ phá khóa của một máy chủ.
Dương Tuyết nghĩ bản thân cần phải nâng cao năng lực hơn nếu muốn kiếm được nhiều tiền nên lần đầu phá luật của mình là chỉ được làm một đơn trong một tuần.
Cô thầm nghĩ sẽ xử lý nốt một đơn này thôi.
Đôi bàn tay trắng nõn cào nhanh trên mặt phím, xâm nhập vào máy chủ đó.
"Đơn giản như vậy sao còn cần đến mình chứ?"
Khi gần bẻ khóa để đột nhập, thì bỗng nhiên máy của cô bị đánh bật ra.
Trên màn hình còn hiện lên hai chữ chế giễu cô.
[Đồ ngốc]
"Chết tiệt", cô thầm chửi, liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh tiếp tục phá khóa, tuy vậy vẫn bị đánh bật ra.
Sau bao lần thử sức, rất lâu vẫn không có tiến triển gì, hệt như muốn trêu chọc cô gái nhỏ.
"Cạch", tiếng gõ bất lực cuối cùng rơi trên mặt phím.
Trình độ của người kia quả thật không tầm thường, phải gọi là cao nhân, Dương Tuyết hành nghề bao nhiêu năm mới gặp được người này.
Đành thở dài, coi như rút ra một kinh nghiệm, cô nhắn tin cho khách hàng bên kia rồi gửi lại tiền, xin lỗi họ bị đơn hàng đã thất bại. Phải kêu họ tìm người khác giỏi hơn.
Đầu dây bên kia cũng khá bất mãn, họ trả lời:
[Tôi thấy anh cũng khá được đó hacker D à, có mỗi anh là bẻ được tới lớp khóa cuối cùng. Nếu cố gắng một chút sẽ thành công. Có muốn thử tiếp không, tiền gấp đôi]
Cô đáp lại: [Cảm ơn vì đã tín nhiệm tôi nhưng thật xin lỗi, tôi cũng bó tay, người kia năng lực quá mức tinh thông rồi]
Vị khách hàng cũng không trả lời nữa, nhưng chỉ có cô biết, cao nhân kia cố tình để cô bẻ tới lớp khóa cuối cùng rồi bật lại cô. Ý như muốn giễu cợt.
Còn việc Dương Tuyết lấy danh là nam cũng là để bảo vệ cho sự an toàn của bản thân mình.
Dù sao cũng chỉ có một thân một mình ở chỗ này, không thể tùy ý tiết lộ quá nhiều được.
Gấp máy tính lại, xoa xoa đôi mắt còn đang mệt mỏi vì trận chiến mới nãy.
Não cô buông ra một dòng chữ nhắc nhở:
"Quy tắc là quy tắc, không nên tùy ý phá vỡ nó"
Tiện thể cô cố ý hỏi về việc ghi chép của Thanh Dược.
"Này, từ lúc vào đến giờ tôi thấy cậu chăm chú viết gì đó. Có thể chia sẻ cho tôi một ít được không?"
Thanh Dược đóng quyển sổ lại, "Được chứ"
Sau đó cô bạn nói tiếp, "Đang tìm nơi nào trong trường có thể giấu được thi thể", giọng điệu ma mị được bật lên, thều thào sắp chết. Nếu không phải cô ấy còn sống thì Dương Tuyết sẽ tưởng Thanh Dược đang hấp hối.
Nhận thấy mình hơi lố, Thanh Dược ho vài cái rồi tạ lỗi, tiếp tục phần đang dang dở.
"Xin lỗi cậu, thất thố rồi. Thật ra tôi vốn là một người thích những thứ kinh dị chưa được khám phá, mà vừa hay lại nghe được tin đồn quỷ dị tại ngôi trường này nên mới đăng kí học. Cậu chắc cũng tò mò nên mới tới nhỉ?"
Dương Tuyết ngữ khí bình tĩnh, không kẽ hở cảm xúc đáp lại, "Không hẳn, tôi vào vì thấy trường đào tạo tốt, thống kê tất cả sinh viên ra trường đều có việc làm. Ai mà không thích chứ"
Cô cất đi sự thật đằng sau, chỉ dám nói bề mặt. Vì người mới gặp cô cũng không biết gì nhiều nên không thể nói bậy, lộ ra mục đích đằng sau.
Hai người tiếp đó cười nói vui vẻ, xin số của nhau để thuận tiện liên lạc.
Bởi sau khi phát hiện ra điểm chung là cả hai đều một thân một mình vào trường và không có bất kì bạn bè thân quen nào nên cô và Thanh Dược sinh ra cảm giác thấu hiểu, dễ giúp đỡ nhau hơn.
....
Dương Tuyết không đi về chung cư vội mà ghé tạm vào một quán gần đó để ăn cơm. Sau khi ăn xong cũng là hơn trưa.
Thời tiết bây giờ mát mẻ, buổi trưa không có lấy một tia nắng nóng nào, rất dễ chịu khoan khoái.
Chỉ là con đường đi lên khu chung cư có chút chán ghét. Do ở đó xuất hiện mặt của một tên nào đó vừa sàm sỡ cô hôm qua.
Cả hai đi cùng hướng, Dương Tuyết không nói lời nào, thân thể cũng trở nên cảnh giác hơn, sợ hắn theo dõi mình.
Tới nơi, thấy Mạc Niên vẫn đứng đó, cô không khỏi đề phòng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tên biến thái này, anh làm gì ở đây vậy?"
Dương Tuyết dám nói vậy là vì ở đây có nhà dân xung quanh, nhiều cặp mắt theo dõi như vậy, cô nghĩ hắn sẽ không làm gì quá đáng.
Mạc Niên nghe xong thì cười khẩy, tiến lại gần cô, đem người kia ép sát vào bức tường lạnh cứng phía sau.
Thủ thỉ bên tai, "Đừng đánh giá cao mình"
Thả ra một câu nói châm biếm, Mạc Niên thẳng người, tay cầm chìa khóa mở căn hộ bên cạnh ra.
Đầu không quên quay lại chào hỏi một câu, "Hàng xóm mới, buổi trưa vui vẻ!"
Dương Tuyết mím môi, ánh mắt đăm chiêu nhìn hắn, lại không biết Mạc Niên dọn tới đây là muốn làm gì.
Thở hắt ra một hơi, cô nghĩ dù sao miễn không ảnh hưởng tới mình thì hắn ở đây làm gì cũng được, cô không quan tâm.
Rất nhanh cô đi vào nhà khóa cửa chặt lại, mang túi hoa quả vừa mua ở siêu thị về gọt ra, đặt kế bên bàn chuẩn bị làm việc.
Miệng cắn quả táo mọng nước, mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, nơi hiện lên những dòng số liệu khó hiểu, nhưng rất nhanh đã được mã hóa thành công.
"Xong", Dương Tuyết cười, đôi mắt kinh diễm khép lại đầy thỏa mãn.
Tiền vừa được chuyển qua trên màn hình điện thoại kế bên, một đơn hàng vừa hoàn thành, đủ tiền sài cho một tuần này.
Đột nhiên có một tin nhắn hiển thị đến, cần cô giúp họ phá khóa của một máy chủ.
Dương Tuyết nghĩ bản thân cần phải nâng cao năng lực hơn nếu muốn kiếm được nhiều tiền nên lần đầu phá luật của mình là chỉ được làm một đơn trong một tuần.
Cô thầm nghĩ sẽ xử lý nốt một đơn này thôi.
Đôi bàn tay trắng nõn cào nhanh trên mặt phím, xâm nhập vào máy chủ đó.
"Đơn giản như vậy sao còn cần đến mình chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi gần bẻ khóa để đột nhập, thì bỗng nhiên máy của cô bị đánh bật ra.
Trên màn hình còn hiện lên hai chữ chế giễu cô.
[Đồ ngốc]
"Chết tiệt", cô thầm chửi, liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh tiếp tục phá khóa, tuy vậy vẫn bị đánh bật ra.
Sau bao lần thử sức, rất lâu vẫn không có tiến triển gì, hệt như muốn trêu chọc cô gái nhỏ.
"Cạch", tiếng gõ bất lực cuối cùng rơi trên mặt phím.
Trình độ của người kia quả thật không tầm thường, phải gọi là cao nhân, Dương Tuyết hành nghề bao nhiêu năm mới gặp được người này.
Đành thở dài, coi như rút ra một kinh nghiệm, cô nhắn tin cho khách hàng bên kia rồi gửi lại tiền, xin lỗi họ bị đơn hàng đã thất bại. Phải kêu họ tìm người khác giỏi hơn.
Đầu dây bên kia cũng khá bất mãn, họ trả lời:
[Tôi thấy anh cũng khá được đó hacker D à, có mỗi anh là bẻ được tới lớp khóa cuối cùng. Nếu cố gắng một chút sẽ thành công. Có muốn thử tiếp không, tiền gấp đôi]
Cô đáp lại: [Cảm ơn vì đã tín nhiệm tôi nhưng thật xin lỗi, tôi cũng bó tay, người kia năng lực quá mức tinh thông rồi]
Vị khách hàng cũng không trả lời nữa, nhưng chỉ có cô biết, cao nhân kia cố tình để cô bẻ tới lớp khóa cuối cùng rồi bật lại cô. Ý như muốn giễu cợt.
Còn việc Dương Tuyết lấy danh là nam cũng là để bảo vệ cho sự an toàn của bản thân mình.
Dù sao cũng chỉ có một thân một mình ở chỗ này, không thể tùy ý tiết lộ quá nhiều được.
Gấp máy tính lại, xoa xoa đôi mắt còn đang mệt mỏi vì trận chiến mới nãy.
Não cô buông ra một dòng chữ nhắc nhở:
"Quy tắc là quy tắc, không nên tùy ý phá vỡ nó"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro