Bị Ném Vào Ổ Sói! Nhãi Con Tay Cầm Không Gian, Độ Tai Năm
Chương 10
2024-12-24 07:42:45
Ánh mắt nàng vốn sáng rỡ giờ lập tức ảm đạm. Nàng xoay người rời đi, không còn ý định tìm người giúp trong thôn nữa.
Bởi vì mỗi lần Đỗ viên ngoại đến, nàng đều bị đuổi ra khỏi nhà. Trong phòng chỉ có Tần đại thẩm được ở lại tiếp đón ông ta.
Khi Thẩm Ninh Ninh đang loay hoay suy nghĩ xem còn có thể nhờ ai, thì từ trong núi rừng bỗng truyền đến tiếng sói tru dồn dập.
Hắc Lang Vương nhanh chóng tru lên vài tiếng, hướng về phía nàng như báo hiệu.
Thì ra, đàn sói con đã tìm được "người hỗ trợ"!
Thẩm Ninh Ninh hớn hở, đôi mắt sáng bừng, nói lớn:
"Chúng ta mau quay về!"
Nàng nhảy lên lưng Hắc Lang Vương, để nó cõng mình chạy như bay về phía Lang Huyệt.
Nhưng khi đến nơi, vừa nhìn thấy "người giúp đỡ", nàng không khỏi tròn mắt kinh ngạc.
"Người này máu me đầm đìa, có phải các ngươi cắn chết hắn rồi không?"
Trước mặt nàng là một thiếu niên toàn thân bê bết máu, nằm sấp bên dòng suối, mặt úp xuống nước. Máu trên người hắn chảy thành dòng, hòa vào nước suối dưới ánh mặt trời, trông thật chói mắt.
Con sói đen mà Thẩm Ninh Ninh gọi là Lang Tam nhảy đến bên nàng, ngao ô ngao ô đầy hứng khởi, giống như đang tranh công.
Nó chỉ vào thiếu niên máu me rồi nhảy cẫng lên, như muốn nói: "Không phải bọn ta cắn đâu! Khi phát hiện ra, hắn đã bị thương sẵn rồi!"
Lang Tam còn dùng chân trước đạp nhẹ lên đầu thiếu niên, như để chứng minh rằng hắn vẫn còn thở, vẫn sống, và có thể hỗ trợ.
“Hắn bị thương nặng thế này, chắc tạm thời không có sức để đi cứu nãi nãi đâu, trước cứ xem xét tình hình rồi tính tiếp.”
Thẩm Ninh Ninh từ lưng Hắc Lang Vương trượt xuống, tiến tới trước cùng bầy sói hợp sức lật thiếu niên lại.
“Oa! Tiểu ca ca thật đẹp quá...”
Thiếu niên trông khoảng chừng mười tuổi, dáng người cao gầy, gương mặt tuấn tú nhưng tái nhợt không chút huyết sắc. Đôi môi mỏng nhợt nhạt, hàng lông mi đen nhánh dài rợp che kín đôi mắt đang nhắm chặt. Dáng vẻ của hắn tựa như một pho tượng hoàn mỹ, nhưng trên người lại loang lổ máu, bộ quần áo đã nhuốm đỏ không còn nhìn rõ hình dáng ban đầu.
Thẩm Ninh Ninh nhanh nhẹn lấy từ trong không gian ra nhân sâm, đặt vào miệng thiếu niên để hắn ngậm, sau đó nghiền nát thảo dược, nhẹ nhàng băng bó các vết thương.
Cơ thể thiếu niên với những đường nét thon dài giờ đây lại chằng chịt vết đao thương. Những chỗ nàng vừa băng bó chẳng mấy chốc đã rỉ máu trở lại. Thương thế của hắn quả thật nghiêm trọng vô cùng!
Tiểu cô bé suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói:
“Cứ thế này không ổn, phải đưa hắn đến Linh Tuyền ngâm mới mong nhanh khỏi.”
Nơi có Linh Tuyền chỉ cách Lang Huyệt không xa. Nghĩ vậy, Thẩm Ninh Ninh quay đầu gọi Hắc Lang Vương lại để giúp nàng khiêng thiếu niên đi.
Đột nhiên!
Đôi mắt thiếu niên bật mở, ánh nhìn sắc lạnh hiện rõ trong đôi con ngươi đỏ thẫm. Hắn bất ngờ chộp lấy cổ tay Thẩm Ninh Ninh, dùng sức đè nàng xuống đất, thân hình nhỏ bé của nàng bị kìm chặt dưới người hắn.
Thẩm Ninh Ninh sợ hãi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, bật lên một tiếng kêu kinh hoàng đầy mềm mại!
Bầy sói xung quanh đồng loạt gầm lên dữ tợn, lao tới định xé xác thiếu niên ra.
“Đừng động đậy!” Thiếu niên lạnh giọng ra lệnh, đôi mắt đỏ rực như máu ánh lên vẻ hung ác. “Lại gần thêm một chút nữa, ta sẽ giết nàng!”
Hắn cầm một mảnh đá nhọn, dí sát vào cổ trắng muốt của Thẩm Ninh Ninh.
Thực ra, nửa canh giờ trước, Mặc Lăng Nguy đã tỉnh lại. Khi phát hiện mình bị bầy sói vây kín, hắn biết tình thế không hề khả quan, liền nằm im quan sát mà không manh động. Sau một hồi, hắn nhận ra bầy sói này nghe lời tiểu cô bé trước mặt. Và giờ, hắn nắm được cơ hội để dùng nàng làm con tin.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ninh Ninh hiện rõ vẻ bối rối. Nàng nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của thiếu niên, rồi nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Ngươi như vậy không được đâu… Nếu cử động nhiều, vết thương sẽ càng nặng hơn.”
Bởi vì mỗi lần Đỗ viên ngoại đến, nàng đều bị đuổi ra khỏi nhà. Trong phòng chỉ có Tần đại thẩm được ở lại tiếp đón ông ta.
Khi Thẩm Ninh Ninh đang loay hoay suy nghĩ xem còn có thể nhờ ai, thì từ trong núi rừng bỗng truyền đến tiếng sói tru dồn dập.
Hắc Lang Vương nhanh chóng tru lên vài tiếng, hướng về phía nàng như báo hiệu.
Thì ra, đàn sói con đã tìm được "người hỗ trợ"!
Thẩm Ninh Ninh hớn hở, đôi mắt sáng bừng, nói lớn:
"Chúng ta mau quay về!"
Nàng nhảy lên lưng Hắc Lang Vương, để nó cõng mình chạy như bay về phía Lang Huyệt.
Nhưng khi đến nơi, vừa nhìn thấy "người giúp đỡ", nàng không khỏi tròn mắt kinh ngạc.
"Người này máu me đầm đìa, có phải các ngươi cắn chết hắn rồi không?"
Trước mặt nàng là một thiếu niên toàn thân bê bết máu, nằm sấp bên dòng suối, mặt úp xuống nước. Máu trên người hắn chảy thành dòng, hòa vào nước suối dưới ánh mặt trời, trông thật chói mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con sói đen mà Thẩm Ninh Ninh gọi là Lang Tam nhảy đến bên nàng, ngao ô ngao ô đầy hứng khởi, giống như đang tranh công.
Nó chỉ vào thiếu niên máu me rồi nhảy cẫng lên, như muốn nói: "Không phải bọn ta cắn đâu! Khi phát hiện ra, hắn đã bị thương sẵn rồi!"
Lang Tam còn dùng chân trước đạp nhẹ lên đầu thiếu niên, như để chứng minh rằng hắn vẫn còn thở, vẫn sống, và có thể hỗ trợ.
“Hắn bị thương nặng thế này, chắc tạm thời không có sức để đi cứu nãi nãi đâu, trước cứ xem xét tình hình rồi tính tiếp.”
Thẩm Ninh Ninh từ lưng Hắc Lang Vương trượt xuống, tiến tới trước cùng bầy sói hợp sức lật thiếu niên lại.
“Oa! Tiểu ca ca thật đẹp quá...”
Thiếu niên trông khoảng chừng mười tuổi, dáng người cao gầy, gương mặt tuấn tú nhưng tái nhợt không chút huyết sắc. Đôi môi mỏng nhợt nhạt, hàng lông mi đen nhánh dài rợp che kín đôi mắt đang nhắm chặt. Dáng vẻ của hắn tựa như một pho tượng hoàn mỹ, nhưng trên người lại loang lổ máu, bộ quần áo đã nhuốm đỏ không còn nhìn rõ hình dáng ban đầu.
Thẩm Ninh Ninh nhanh nhẹn lấy từ trong không gian ra nhân sâm, đặt vào miệng thiếu niên để hắn ngậm, sau đó nghiền nát thảo dược, nhẹ nhàng băng bó các vết thương.
Cơ thể thiếu niên với những đường nét thon dài giờ đây lại chằng chịt vết đao thương. Những chỗ nàng vừa băng bó chẳng mấy chốc đã rỉ máu trở lại. Thương thế của hắn quả thật nghiêm trọng vô cùng!
Tiểu cô bé suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cứ thế này không ổn, phải đưa hắn đến Linh Tuyền ngâm mới mong nhanh khỏi.”
Nơi có Linh Tuyền chỉ cách Lang Huyệt không xa. Nghĩ vậy, Thẩm Ninh Ninh quay đầu gọi Hắc Lang Vương lại để giúp nàng khiêng thiếu niên đi.
Đột nhiên!
Đôi mắt thiếu niên bật mở, ánh nhìn sắc lạnh hiện rõ trong đôi con ngươi đỏ thẫm. Hắn bất ngờ chộp lấy cổ tay Thẩm Ninh Ninh, dùng sức đè nàng xuống đất, thân hình nhỏ bé của nàng bị kìm chặt dưới người hắn.
Thẩm Ninh Ninh sợ hãi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, bật lên một tiếng kêu kinh hoàng đầy mềm mại!
Bầy sói xung quanh đồng loạt gầm lên dữ tợn, lao tới định xé xác thiếu niên ra.
“Đừng động đậy!” Thiếu niên lạnh giọng ra lệnh, đôi mắt đỏ rực như máu ánh lên vẻ hung ác. “Lại gần thêm một chút nữa, ta sẽ giết nàng!”
Hắn cầm một mảnh đá nhọn, dí sát vào cổ trắng muốt của Thẩm Ninh Ninh.
Thực ra, nửa canh giờ trước, Mặc Lăng Nguy đã tỉnh lại. Khi phát hiện mình bị bầy sói vây kín, hắn biết tình thế không hề khả quan, liền nằm im quan sát mà không manh động. Sau một hồi, hắn nhận ra bầy sói này nghe lời tiểu cô bé trước mặt. Và giờ, hắn nắm được cơ hội để dùng nàng làm con tin.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ninh Ninh hiện rõ vẻ bối rối. Nàng nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của thiếu niên, rồi nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Ngươi như vậy không được đâu… Nếu cử động nhiều, vết thương sẽ càng nặng hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro