Bị Ném Vào Ổ Sói! Nhãi Con Tay Cầm Không Gian, Độ Tai Năm
Chương 1
2024-12-24 07:42:45
Ngày hè oi bức, ánh mặt trời gay gắt đổ xuống làm nóng rực cả mặt đất.
Trong một căn nhà nhỏ ở thôn Tường Vân, tiếng khóc xé lòng của một bé gái vang lên đau đớn.
“Thẩm thẩm, Ninh Ninh thật sự không làm hỏng y phục của người!”
“Ngươi, cái đồ hài tử chết tiệt, còn dám cãi à? Bộ y phục tơ tằm ấy là thứ quý giá, do tỷ tỷ ta mang tới tặng, giờ bị ngươi phá hỏng rồi, ta lấy gì mặc đi dự tiệc? Ngươi muốn làm ta bẽ mặt có phải không?” Tần đại thẩm vừa chửi rủa vừa mạnh tay hơn, chiếc roi tre trên tay bà liên tục quất xuống.
Bé gái bốn tuổi co rúm người trong góc, vừa khóc nức nở vừa run rẩy. Làn da trắng nõn của nàng càng tái nhợt đi, đôi mắt to tròn giờ ngập nước mắt, chiếc mũi nhỏ cũng đỏ ửng lên vì khóc.
“Không phải ta, là tỷ tỷ…” Ninh Ninh run rẩy, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Tần Phương Mỹ, con gái của Tần đại thẩm đang đứng bên cạnh.
“Thẩm Ninh Ninh!” Tần Phương Mỹ đột ngột chen vào, cất giọng lanh lảnh phá tan lời Ninh Ninh: “Dượng ta là viên ngoại lang! Chờ ông ấy biết ngươi phá hỏng đồ nhà ta, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”
Tần đại thẩm dữ tợn trừng mắt, vung roi tre lên lần nữa, mạnh mẽ quất xuống tay nhỏ của Ninh Ninh: “Ngươi có chịu nhận lỗi không?!”
“A!” Ninh Ninh hét lên đau đớn, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu của mình.
“Ninh Ninh không làm gì sai, Ninh Ninh không nhận tội…” Bé con vừa đau đớn vừa sợ hãi, cả người run rẩy như chiếc lá giữa cơn bão.
Bị nhốt trong căn phòng chứa củi, Tần nãi nãi từ bên trong đau khổ cầu xin, tiếng nói run rẩy vang lên qua khung cửa sổ: “Đừng đánh nữa! Quế Hồng, ta thay mặt Ninh Ninh quỳ xuống cầu xin ngươi, nếu còn đánh tiếp, con bé sẽ mất mạng mất!”
Tần đại thẩm liếc bà cụ một cái đầy khinh thường.
“Thích thì quỳ, nhưng đừng quên, ta đây là thay nương dạy dỗ hài tử! Lúc trước, nếu không phải ngươi nhất quyết đem nó nhặt về nuôi, ta đâu đến nỗi phải tức giận như thế này!”
“Con bé tiểu tạp chủng này, lần trước còn trộm trứng gà, ta nhốt nó ba ngày mà vẫn chưa chừa! Bây giờ lại phá hoại quần áo của ta. Mới nhỏ mà đã vậy, lớn lên chẳng phải sẽ trở thành thứ tai họa, giết người cướp của hay sao?”
Ninh Ninh chịu đựng cơn đau, ngước gương mặt tái nhợt lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần đại thẩm: “Ta không có trộm trứng…”
“Nghe kìa, tiểu cô nhi còn dám cãi! Nói dối thành quen rồi, không đánh liệu có được không?!”
Tần đại thẩm tức giận phừng phừng, xắn tay áo, lại vung roi tre xuống lần nữa, lần này mạnh hơn trước.
Bé gái yếu ớt ôm lấy mình, nằm co quắp trên nền đất, cơ thể nhỏ bé run lên vì đau đớn.
Tại sao thẩm thẩm không chịu tin nàng?
Rõ ràng chính Tần Phương Mỹ là người đã vô ý làm hỏng chiếc áo ấy.
Đêm hôm đó, khi nàng đau nhức không ngủ được, nàng đã nhìn thấy Tần Phương Mỹ lén lấy chiếc áo tơ tằm từ trong tủ, hí hửng mặc thử. Nhưng lúc quay đi ngắm nghía, Tần Phương Mỹ vô ý làm đổ ngọn đèn dầu gần đó, khiến chiếc áo cháy xém hai lỗ.
Lúc ấy, nàng đã muốn nhắc nhở, nhưng ban ngày vừa bị thẩm thẩm đánh một trận, nàng không còn chút sức lực nào để mở lời.
Giờ đây, roi tre quất xuống, từng cơn đau nhói khiến cơ thể bé nhỏ càng co rúm lại.
Tần nãi nãi bên trong vẫn đang quỳ gối van xin, khóc đến nỗi tiếng nói lạc đi, thân mình run rẩy như sắp ngất.
“Đừng đánh nữa… Quế Hồng, đủ rồi, tha cho con bé đi mà…”
“Đi nhanh lên, bằng không lát nữa không kịp tiệc mừng thọ của tỷ phu ngươi thì đừng trách ta không báo trước!” Lúc này, Tần đại thúc, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, nhíu mày lên tiếng, giọng nói mang đầy vẻ khó chịu.
Nhà ông đang gặp tai họa, đồng ruộng mấy năm nay mất mùa, chẳng thu hoạch được gì.
“Đợi lát nữa gặp tỷ phu ngươi, bảo hắn tìm cách kiếm cho ta một chân làm việc trong thành. Nếu không, lu gạo trong nhà chẳng mấy chốc mà thấy đáy.”
Trong một căn nhà nhỏ ở thôn Tường Vân, tiếng khóc xé lòng của một bé gái vang lên đau đớn.
“Thẩm thẩm, Ninh Ninh thật sự không làm hỏng y phục của người!”
“Ngươi, cái đồ hài tử chết tiệt, còn dám cãi à? Bộ y phục tơ tằm ấy là thứ quý giá, do tỷ tỷ ta mang tới tặng, giờ bị ngươi phá hỏng rồi, ta lấy gì mặc đi dự tiệc? Ngươi muốn làm ta bẽ mặt có phải không?” Tần đại thẩm vừa chửi rủa vừa mạnh tay hơn, chiếc roi tre trên tay bà liên tục quất xuống.
Bé gái bốn tuổi co rúm người trong góc, vừa khóc nức nở vừa run rẩy. Làn da trắng nõn của nàng càng tái nhợt đi, đôi mắt to tròn giờ ngập nước mắt, chiếc mũi nhỏ cũng đỏ ửng lên vì khóc.
“Không phải ta, là tỷ tỷ…” Ninh Ninh run rẩy, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía Tần Phương Mỹ, con gái của Tần đại thẩm đang đứng bên cạnh.
“Thẩm Ninh Ninh!” Tần Phương Mỹ đột ngột chen vào, cất giọng lanh lảnh phá tan lời Ninh Ninh: “Dượng ta là viên ngoại lang! Chờ ông ấy biết ngươi phá hỏng đồ nhà ta, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”
Tần đại thẩm dữ tợn trừng mắt, vung roi tre lên lần nữa, mạnh mẽ quất xuống tay nhỏ của Ninh Ninh: “Ngươi có chịu nhận lỗi không?!”
“A!” Ninh Ninh hét lên đau đớn, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy cơ thể gầy yếu của mình.
“Ninh Ninh không làm gì sai, Ninh Ninh không nhận tội…” Bé con vừa đau đớn vừa sợ hãi, cả người run rẩy như chiếc lá giữa cơn bão.
Bị nhốt trong căn phòng chứa củi, Tần nãi nãi từ bên trong đau khổ cầu xin, tiếng nói run rẩy vang lên qua khung cửa sổ: “Đừng đánh nữa! Quế Hồng, ta thay mặt Ninh Ninh quỳ xuống cầu xin ngươi, nếu còn đánh tiếp, con bé sẽ mất mạng mất!”
Tần đại thẩm liếc bà cụ một cái đầy khinh thường.
“Thích thì quỳ, nhưng đừng quên, ta đây là thay nương dạy dỗ hài tử! Lúc trước, nếu không phải ngươi nhất quyết đem nó nhặt về nuôi, ta đâu đến nỗi phải tức giận như thế này!”
“Con bé tiểu tạp chủng này, lần trước còn trộm trứng gà, ta nhốt nó ba ngày mà vẫn chưa chừa! Bây giờ lại phá hoại quần áo của ta. Mới nhỏ mà đã vậy, lớn lên chẳng phải sẽ trở thành thứ tai họa, giết người cướp của hay sao?”
Ninh Ninh chịu đựng cơn đau, ngước gương mặt tái nhợt lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần đại thẩm: “Ta không có trộm trứng…”
“Nghe kìa, tiểu cô nhi còn dám cãi! Nói dối thành quen rồi, không đánh liệu có được không?!”
Tần đại thẩm tức giận phừng phừng, xắn tay áo, lại vung roi tre xuống lần nữa, lần này mạnh hơn trước.
Bé gái yếu ớt ôm lấy mình, nằm co quắp trên nền đất, cơ thể nhỏ bé run lên vì đau đớn.
Tại sao thẩm thẩm không chịu tin nàng?
Rõ ràng chính Tần Phương Mỹ là người đã vô ý làm hỏng chiếc áo ấy.
Đêm hôm đó, khi nàng đau nhức không ngủ được, nàng đã nhìn thấy Tần Phương Mỹ lén lấy chiếc áo tơ tằm từ trong tủ, hí hửng mặc thử. Nhưng lúc quay đi ngắm nghía, Tần Phương Mỹ vô ý làm đổ ngọn đèn dầu gần đó, khiến chiếc áo cháy xém hai lỗ.
Lúc ấy, nàng đã muốn nhắc nhở, nhưng ban ngày vừa bị thẩm thẩm đánh một trận, nàng không còn chút sức lực nào để mở lời.
Giờ đây, roi tre quất xuống, từng cơn đau nhói khiến cơ thể bé nhỏ càng co rúm lại.
Tần nãi nãi bên trong vẫn đang quỳ gối van xin, khóc đến nỗi tiếng nói lạc đi, thân mình run rẩy như sắp ngất.
“Đừng đánh nữa… Quế Hồng, đủ rồi, tha cho con bé đi mà…”
“Đi nhanh lên, bằng không lát nữa không kịp tiệc mừng thọ của tỷ phu ngươi thì đừng trách ta không báo trước!” Lúc này, Tần đại thúc, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, nhíu mày lên tiếng, giọng nói mang đầy vẻ khó chịu.
Nhà ông đang gặp tai họa, đồng ruộng mấy năm nay mất mùa, chẳng thu hoạch được gì.
“Đợi lát nữa gặp tỷ phu ngươi, bảo hắn tìm cách kiếm cho ta một chân làm việc trong thành. Nếu không, lu gạo trong nhà chẳng mấy chốc mà thấy đáy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro