Bị Ném Vào Ổ Sói! Nhãi Con Tay Cầm Không Gian, Độ Tai Năm
Chương 2
2024-12-24 07:42:45
Nghe chồng mở miệng, Tần đại thẩm liền hừ lạnh, quăng roi tre xuống đất, liếc qua Tần nãi nãi đầy khinh bỉ: “Đều tại cái nương ngươi! Bốn năm trước, một hai phải nhặt về cái đứa nhỏ vô dụng này. Nó chẳng làm được việc gì nên hồn, mỗi ngày chỉ ăn với uống, lương thực trong nhà hết sạch cũng vì nó! Ta mà là ngươi, ta chẳng còn mặt mũi nào sống nữa!”
Tần đại thúc mặt trầm xuống, nhưng cũng không dám nói gì thêm, chỉ thúc giục vợ mau vào phòng thay y phục để đi cho kịp giờ.
Cả nhà ngồi lên chiếc xe bò mượn từ nhà thôn trưởng, chuẩn bị rời đi.
Tần Phương Mỹ, con gái của Tần đại thẩm, bỗng dưng trông thấy Thẩm Ninh Ninh, lúc này vẫn đang quỳ dưới đất, đang định đứng lên.
“Nương! Phải để Thẩm Ninh Ninh quỳ ở đây suy ngẫm đi! Cứ để con bé chịu giáo huấn một trận!”
Tần đại thẩm gật đầu, trừng mắt nhìn Ninh Ninh, hằm hè nói: “Ngươi quỳ đây cho ta! Nếu lúc ta về mà phát hiện ngươi dám nhúc nhích dù chỉ một chút, xem ta xử ngươi thế nào!”
Tần Phương Mỹ chưa cảm thấy thỏa mãn, nhặt một viên đá dưới đất, rồi vẽ một vòng tròn nhỏ xíu quanh chỗ Ninh Ninh đang quỳ. Cô bé cười hả hê, nói giọng đầy đe dọa: “Dám bước ra khỏi cái vòng này, ngươi nhất định chết chắc!”
Ninh Ninh cúi mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xám xịt, không dám phản kháng, chỉ bất lực quỳ trên đất, nhìn theo bóng dáng cả nhà Tần ngồi xe bò rời đi.
Ánh mặt trời gay gắt rọi thẳng xuống, những vết thương trên người nàng đau nhức đến tận xương.
Bị nhốt trong căn phòng chứa củi, Tần nãi nãi từ trong vọng ra, giọng nói khẩn trương: “Ninh Ninh, thử đứng dậy xem, chậm thôi, không được để ngã!”
Nhưng Ninh Ninh vẫn không động đậy, toàn thân dính đầy bụi bẩn, y phục thô sơ xộc xệch. Đôi mắt to tròn, trong suốt của nàng, lúc này chỉ còn lại sự hoang mang cùng sợ hãi.
Tần nãi nãi càng lúc càng sốt ruột, bà luống cuống không biết làm sao, giọng run run vì bất lực.
Cuối cùng, Ninh Ninh cố nén cơn đau, rên lên một tiếng nhỏ, chống đôi tay bé xíu xuống mặt đất, chậm rãi đứng dậy.
Tần nãi nãi thấy vậy, đau lòng không kiềm được, khóc òa lên: “Ninh Ninh, đều do nãi nãi không có khả năng bảo vệ con…”
Ninh Ninh khẽ loạng choạng bước tới bên căn phòng chứa củi. Nàng cố kiễng chân nhỏ bé của mình, luồn tay qua cửa sổ, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt nhăn nheo của nãi nãi.
“Nãi nãi đừng khóc mà, Ninh Ninh không đau đâu, một chút cũng không đau.”
Nghe những lời này, Tần nãi nãi càng khóc dữ dội hơn, vừa nấc nghẹn vừa tự trách bản thân không ngừng.
Vài ngày trước, Ninh Ninh từng bị nhốt trong căn phòng củi này, và vì không đành lòng nhìn cháu gái chịu đói, Tần nãi nãi đã lén lút mang một chút đồ ăn cho nàng. Nhưng chuyện này bị Tần đại thẩm phát hiện. Kết quả, Tần nãi nãi bị đuổi vào nhốt thay cho Ninh Ninh, và từ đó, bà bị giam đến tận bây giờ.
Bỗng nhiên, tiếng khóc của Tần nãi nãi chợt yếu dần, hơi thở bà trở nên gấp gáp, như thể không thở nổi nữa.
“Nãi nãi!” Ninh Ninh hoảng sợ, chạy đến bên cửa sổ.
Bàn tay nhỏ của nàng khẽ sờ vào ngón giữa, nơi có một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu. Nàng chợt cúi thấp người, chờ lúc Tần nãi nãi không để ý, rồi lập tức biến mất vào không gian bí mật của mình.
Thẩm Ninh Ninh quen thuộc bước vào không gian bí mật, lấy một chén nước suối trong vắt rồi nhanh chóng trở ra.
“Nãi nãi, mau uống miếng nước này!” Nàng cẩn thận đưa chén nước qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng đổ từng chút nước vào miệng Tần nãi nãi.
Một lát sau, sắc mặt của Tần nãi nãi dần tốt lên. Bà ngồi dựa xuống đất, thở hổn hển, giọng yếu ớt: “Ninh Ninh, đừng lo, nãi nãi khá hơn nhiều rồi…”
Nghe vậy, Thẩm Ninh Ninh mới nhẹ nhõm thở phào.
Từ năm hai tuổi, khi vô tình chạm vào nốt ruồi đỏ trên ngón tay, nàng phát hiện ra không gian kỳ diệu này – một “tiên cảnh” không giống bất kỳ nơi nào khác.
Trong đó có gạo, mì, thịt, trứng, rau củ tươi xanh ăn mãi không hết, cùng rất nhiều loại hạt giống mà nàng không nhận ra. Đặc biệt nhất là những tủ thuốc chất đầy dược thảo và dòng suối trong veo. Nước suối ấy, mỗi lần nàng uống vào, các vết thương trên cơ thể liền nhanh chóng lành lại.
Tần đại thúc mặt trầm xuống, nhưng cũng không dám nói gì thêm, chỉ thúc giục vợ mau vào phòng thay y phục để đi cho kịp giờ.
Cả nhà ngồi lên chiếc xe bò mượn từ nhà thôn trưởng, chuẩn bị rời đi.
Tần Phương Mỹ, con gái của Tần đại thẩm, bỗng dưng trông thấy Thẩm Ninh Ninh, lúc này vẫn đang quỳ dưới đất, đang định đứng lên.
“Nương! Phải để Thẩm Ninh Ninh quỳ ở đây suy ngẫm đi! Cứ để con bé chịu giáo huấn một trận!”
Tần đại thẩm gật đầu, trừng mắt nhìn Ninh Ninh, hằm hè nói: “Ngươi quỳ đây cho ta! Nếu lúc ta về mà phát hiện ngươi dám nhúc nhích dù chỉ một chút, xem ta xử ngươi thế nào!”
Tần Phương Mỹ chưa cảm thấy thỏa mãn, nhặt một viên đá dưới đất, rồi vẽ một vòng tròn nhỏ xíu quanh chỗ Ninh Ninh đang quỳ. Cô bé cười hả hê, nói giọng đầy đe dọa: “Dám bước ra khỏi cái vòng này, ngươi nhất định chết chắc!”
Ninh Ninh cúi mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xám xịt, không dám phản kháng, chỉ bất lực quỳ trên đất, nhìn theo bóng dáng cả nhà Tần ngồi xe bò rời đi.
Ánh mặt trời gay gắt rọi thẳng xuống, những vết thương trên người nàng đau nhức đến tận xương.
Bị nhốt trong căn phòng chứa củi, Tần nãi nãi từ trong vọng ra, giọng nói khẩn trương: “Ninh Ninh, thử đứng dậy xem, chậm thôi, không được để ngã!”
Nhưng Ninh Ninh vẫn không động đậy, toàn thân dính đầy bụi bẩn, y phục thô sơ xộc xệch. Đôi mắt to tròn, trong suốt của nàng, lúc này chỉ còn lại sự hoang mang cùng sợ hãi.
Tần nãi nãi càng lúc càng sốt ruột, bà luống cuống không biết làm sao, giọng run run vì bất lực.
Cuối cùng, Ninh Ninh cố nén cơn đau, rên lên một tiếng nhỏ, chống đôi tay bé xíu xuống mặt đất, chậm rãi đứng dậy.
Tần nãi nãi thấy vậy, đau lòng không kiềm được, khóc òa lên: “Ninh Ninh, đều do nãi nãi không có khả năng bảo vệ con…”
Ninh Ninh khẽ loạng choạng bước tới bên căn phòng chứa củi. Nàng cố kiễng chân nhỏ bé của mình, luồn tay qua cửa sổ, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt nhăn nheo của nãi nãi.
“Nãi nãi đừng khóc mà, Ninh Ninh không đau đâu, một chút cũng không đau.”
Nghe những lời này, Tần nãi nãi càng khóc dữ dội hơn, vừa nấc nghẹn vừa tự trách bản thân không ngừng.
Vài ngày trước, Ninh Ninh từng bị nhốt trong căn phòng củi này, và vì không đành lòng nhìn cháu gái chịu đói, Tần nãi nãi đã lén lút mang một chút đồ ăn cho nàng. Nhưng chuyện này bị Tần đại thẩm phát hiện. Kết quả, Tần nãi nãi bị đuổi vào nhốt thay cho Ninh Ninh, và từ đó, bà bị giam đến tận bây giờ.
Bỗng nhiên, tiếng khóc của Tần nãi nãi chợt yếu dần, hơi thở bà trở nên gấp gáp, như thể không thở nổi nữa.
“Nãi nãi!” Ninh Ninh hoảng sợ, chạy đến bên cửa sổ.
Bàn tay nhỏ của nàng khẽ sờ vào ngón giữa, nơi có một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu. Nàng chợt cúi thấp người, chờ lúc Tần nãi nãi không để ý, rồi lập tức biến mất vào không gian bí mật của mình.
Thẩm Ninh Ninh quen thuộc bước vào không gian bí mật, lấy một chén nước suối trong vắt rồi nhanh chóng trở ra.
“Nãi nãi, mau uống miếng nước này!” Nàng cẩn thận đưa chén nước qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng đổ từng chút nước vào miệng Tần nãi nãi.
Một lát sau, sắc mặt của Tần nãi nãi dần tốt lên. Bà ngồi dựa xuống đất, thở hổn hển, giọng yếu ớt: “Ninh Ninh, đừng lo, nãi nãi khá hơn nhiều rồi…”
Nghe vậy, Thẩm Ninh Ninh mới nhẹ nhõm thở phào.
Từ năm hai tuổi, khi vô tình chạm vào nốt ruồi đỏ trên ngón tay, nàng phát hiện ra không gian kỳ diệu này – một “tiên cảnh” không giống bất kỳ nơi nào khác.
Trong đó có gạo, mì, thịt, trứng, rau củ tươi xanh ăn mãi không hết, cùng rất nhiều loại hạt giống mà nàng không nhận ra. Đặc biệt nhất là những tủ thuốc chất đầy dược thảo và dòng suối trong veo. Nước suối ấy, mỗi lần nàng uống vào, các vết thương trên cơ thể liền nhanh chóng lành lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro