Bị Ném Vào Ổ Sói! Nhãi Con Tay Cầm Không Gian, Độ Tai Năm
Chương 16
2024-12-24 07:42:45
Mặc Lăng Nguy cúi xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tiểu nha đầu.
Bản tính của hắn vốn không thích xen vào chuyện người khác, nhưng một khi đã tới đây, hắn cũng không muốn mang trên mình món nợ ân tình.
Thế là hắn khom người, ra sức khiêng Tần nãi nãi lên vai.
Tuy nhiên, Tần nãi nãi đã liệt nửa người, không còn chút sức lực nào.
Hắc Lang Vương liền đi vòng ra phía sau, dùng đầu đội lấy thân người bà.
Những con sói khác ngậm lấy hai bên tay áo của Tần nãi nãi, cùng nhau hợp sức. Cuối cùng, họ cũng kéo được bà lên khỏi hố sâu.
Hắc Lang Vương, với dáng vóc cao lớn và khỏe mạnh nhất, đã chở Tần nãi nãi trên lưng, đưa bà về huyệt động.
Khi trở về, Tần nãi nãi được đặt nằm trên đệm cỏ, sắc mặt mệt mỏi, hơi thở yếu ớt, dường như chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Ninh Ninh lo lắng nói: “Hay là chúng ta đưa nãi nãi đi ngâm nước linh tuyền đi, biết đâu sẽ khỏe lại?”
Mặc Lăng Nguy dựa lưng vào vách đá, nhắm mắt, trầm giọng nói: “Thương tổn của nàng là ở kinh mạch và nội phủ. Điều cần nhất bây giờ là phải tìm một vị lang trung giỏi để chữa trị.”
“Lang trung…”
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ninh Ninh lộ vẻ khó xử.
Muốn tìm được lang trung, phải xuống núi vào thành. Nhưng nàng chưa bao giờ đặt chân vào thành, làm sao tìm được bây giờ?
Đột nhiên!
Một tiếng “Phanh!” vang lên từ phía sau nàng.
Thẩm Ninh Ninh vội quay đầu lại, thấy Mặc Lăng Nguy đã ngã gục trên mặt đất.
“Ca ca!” Tiểu nha đầu hốt hoảng chạy đến, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên trán hắn.
Nóng như lửa!
Hắn nhíu mày, sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập.
Hắc Lang Vương ở bên cạnh cúi đầu ngửi ngửi, rồi tru lên hai tiếng, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng. Nó ngửi được mùi máu tươi nồng đậm từ người Mặc Lăng Nguy.
Thẩm Ninh Ninh lập tức nhờ Hắc Lang Vương giúp, cùng nhau lật người hắn lại. Khi cởi áo hắn ra, nàng mới giật mình phát hiện vết thương trên lưng hắn không ngờ lại nghiêm trọng đến thế, như thể cả lưng đã bị nứt toác.
Tần nãi nãi nhìn cảnh tượng ấy, yếu ớt nói: “Ninh Ninh, sao hắn lại bị thương nặng thế này?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ninh Ninh đầy lo âu, đôi môi dưới bị nàng cắn đến trắng bệch. Một lát sau, nàng đứng phắt dậy, ánh mắt kiên quyết: “Ta phải vào thành, tìm lang trung!”
Nàng biết chỉ ngâm nước linh tuyền thì không đủ, huống chi, ca ca đã nói đúng: nãi nãi cũng cần một lang trung để xem tình trạng nằm liệt của bà.
Hắc Lang Vương tru lên một tiếng, cả bầy sói lập tức đứng dậy, sẵn sàng đi theo bảo vệ nàng.
Nhưng tiểu nha đầu lại xoa tai Hắc Lang Vương, giọng dịu dàng: “Không được đâu, Lang Lang. Nếu các ngươi cùng đi, sẽ làm mọi người hoảng sợ. Các ngươi chỉ cần đưa ta đến chân núi là được rồi. Ta hứa sẽ trở về trước khi trời tối!”
Hắc Lang Vương nhìn nàng bằng đôi mắt lo lắng, nhưng tiểu nha đầu đã hạ quyết tâm.
Nàng hiểu, muốn mời lang trung, nhất định cần bạc. Mà bạc nàng không có, nhưng nàng biết cách đổi vật lấy tiền.
Thẩm Ninh Ninh đi vào không gian, lấy ra một ít linh chi tím phủ sương sớm, bọc cẩn thận trong một túi vải cũ, buộc chặt lên lưng. Nàng còn rót đầy một túi nước từ linh tuyền, treo bên hông.
Sau khi chuẩn bị xong, nàng để Hắc Lang Vương đưa mình xuống núi.
Tần nãi nãi không kìm được dặn dò: “Ninh Ninh, làm gì cũng phải cẩn thận!”
Khi đến chân núi, tiểu nha đầu quay lại, nhẹ nhàng vuốt đầu Hắc Lang Vương: “Lang Lang, nãi nãi và ca ca đều bị thương, ngươi phải giúp ta chăm sóc họ thật tốt, được không?”
Nói xong, nàng xoay người, một mình bước đi trên con đường lớn, dưới ánh mặt trời chói chang.
Hắc Lang Vương đứng đó, đôi mắt vàng cam u buồn dõi theo bóng dáng nhỏ bé của nàng, cho đến khi hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn.
Thẩm Ninh Ninh rất thông minh. Nàng đi theo những vết bánh xe hằn trên đường, dựa vào đó mà tìm được hướng vào thành.
Để lót dạ, nàng ăn hai quả hồng đỏ mọng, sau đó tiếp tục nhón lấy một quả dại lớn, vừa nhai vừa thấy vị ngọt tràn đầy miệng, bước chân cũng vì thế mà nhẹ nhõm hơn.
Bản tính của hắn vốn không thích xen vào chuyện người khác, nhưng một khi đã tới đây, hắn cũng không muốn mang trên mình món nợ ân tình.
Thế là hắn khom người, ra sức khiêng Tần nãi nãi lên vai.
Tuy nhiên, Tần nãi nãi đã liệt nửa người, không còn chút sức lực nào.
Hắc Lang Vương liền đi vòng ra phía sau, dùng đầu đội lấy thân người bà.
Những con sói khác ngậm lấy hai bên tay áo của Tần nãi nãi, cùng nhau hợp sức. Cuối cùng, họ cũng kéo được bà lên khỏi hố sâu.
Hắc Lang Vương, với dáng vóc cao lớn và khỏe mạnh nhất, đã chở Tần nãi nãi trên lưng, đưa bà về huyệt động.
Khi trở về, Tần nãi nãi được đặt nằm trên đệm cỏ, sắc mặt mệt mỏi, hơi thở yếu ớt, dường như chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Ninh Ninh lo lắng nói: “Hay là chúng ta đưa nãi nãi đi ngâm nước linh tuyền đi, biết đâu sẽ khỏe lại?”
Mặc Lăng Nguy dựa lưng vào vách đá, nhắm mắt, trầm giọng nói: “Thương tổn của nàng là ở kinh mạch và nội phủ. Điều cần nhất bây giờ là phải tìm một vị lang trung giỏi để chữa trị.”
“Lang trung…”
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ninh Ninh lộ vẻ khó xử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Muốn tìm được lang trung, phải xuống núi vào thành. Nhưng nàng chưa bao giờ đặt chân vào thành, làm sao tìm được bây giờ?
Đột nhiên!
Một tiếng “Phanh!” vang lên từ phía sau nàng.
Thẩm Ninh Ninh vội quay đầu lại, thấy Mặc Lăng Nguy đã ngã gục trên mặt đất.
“Ca ca!” Tiểu nha đầu hốt hoảng chạy đến, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên trán hắn.
Nóng như lửa!
Hắn nhíu mày, sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập.
Hắc Lang Vương ở bên cạnh cúi đầu ngửi ngửi, rồi tru lên hai tiếng, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng. Nó ngửi được mùi máu tươi nồng đậm từ người Mặc Lăng Nguy.
Thẩm Ninh Ninh lập tức nhờ Hắc Lang Vương giúp, cùng nhau lật người hắn lại. Khi cởi áo hắn ra, nàng mới giật mình phát hiện vết thương trên lưng hắn không ngờ lại nghiêm trọng đến thế, như thể cả lưng đã bị nứt toác.
Tần nãi nãi nhìn cảnh tượng ấy, yếu ớt nói: “Ninh Ninh, sao hắn lại bị thương nặng thế này?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ninh Ninh đầy lo âu, đôi môi dưới bị nàng cắn đến trắng bệch. Một lát sau, nàng đứng phắt dậy, ánh mắt kiên quyết: “Ta phải vào thành, tìm lang trung!”
Nàng biết chỉ ngâm nước linh tuyền thì không đủ, huống chi, ca ca đã nói đúng: nãi nãi cũng cần một lang trung để xem tình trạng nằm liệt của bà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắc Lang Vương tru lên một tiếng, cả bầy sói lập tức đứng dậy, sẵn sàng đi theo bảo vệ nàng.
Nhưng tiểu nha đầu lại xoa tai Hắc Lang Vương, giọng dịu dàng: “Không được đâu, Lang Lang. Nếu các ngươi cùng đi, sẽ làm mọi người hoảng sợ. Các ngươi chỉ cần đưa ta đến chân núi là được rồi. Ta hứa sẽ trở về trước khi trời tối!”
Hắc Lang Vương nhìn nàng bằng đôi mắt lo lắng, nhưng tiểu nha đầu đã hạ quyết tâm.
Nàng hiểu, muốn mời lang trung, nhất định cần bạc. Mà bạc nàng không có, nhưng nàng biết cách đổi vật lấy tiền.
Thẩm Ninh Ninh đi vào không gian, lấy ra một ít linh chi tím phủ sương sớm, bọc cẩn thận trong một túi vải cũ, buộc chặt lên lưng. Nàng còn rót đầy một túi nước từ linh tuyền, treo bên hông.
Sau khi chuẩn bị xong, nàng để Hắc Lang Vương đưa mình xuống núi.
Tần nãi nãi không kìm được dặn dò: “Ninh Ninh, làm gì cũng phải cẩn thận!”
Khi đến chân núi, tiểu nha đầu quay lại, nhẹ nhàng vuốt đầu Hắc Lang Vương: “Lang Lang, nãi nãi và ca ca đều bị thương, ngươi phải giúp ta chăm sóc họ thật tốt, được không?”
Nói xong, nàng xoay người, một mình bước đi trên con đường lớn, dưới ánh mặt trời chói chang.
Hắc Lang Vương đứng đó, đôi mắt vàng cam u buồn dõi theo bóng dáng nhỏ bé của nàng, cho đến khi hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn.
Thẩm Ninh Ninh rất thông minh. Nàng đi theo những vết bánh xe hằn trên đường, dựa vào đó mà tìm được hướng vào thành.
Để lót dạ, nàng ăn hai quả hồng đỏ mọng, sau đó tiếp tục nhón lấy một quả dại lớn, vừa nhai vừa thấy vị ngọt tràn đầy miệng, bước chân cũng vì thế mà nhẹ nhõm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro