Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can
Bệnh đậu mùa (2)
Uông Ngữ
2024-06-16 11:25:50
Tầm mắt vừa trông thấy dáng dấp nữ nhân thanh thoát đi đến, Tần Lôi nôn nóng bước qua, nhịn không được liền nói ngay: "Vu cô nương, mạng người lúc này mới là thứ quan trọng nhất."
Vu Nguyệt Cơ nhìn nam nhân trước mắt liền nhanh chóng cung kính hành lễ, nàng thẳng người bước đến vén tấm rèm trên cỗ xe ngựa đã cũ kĩ, lão bà rên rỉ đau đớn vì miệng vết thương đã mưn mũ lở loét, tay vội buông rèm kèm theo tiếng thở dài một hơi.
Ám vệ quân đứng bên cạnh nhịn không được lập tức can ngăn: "Tuyệt đối không thể thưa điện hạ! Chuyện này ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến ngài, chỉ là một mạng nhỏ thật không đáng để so bì cùng toàn bộ quân doanh. Đây còn là bệnh dịch, Tướng quân quay về nhất định sẽ trừng phạt Vu cô nương."
"Đây là con dân của nước Thụy, một lão bà không phải là sinh mạng? Nếu ngưòi nằm đó là mẫu thân ngươi, là phụ thân ngươi hay chính là ta thì thế nào?" Tần Lôi khuôn mặt lộ rõ sự kiên định, mặc kệ sự can ngăn, y chỉ đang chờ đợi câu trả lời từ Vu Nguyệt Cơ.
Vu Nguyệt Cơ hiểu thấu lòng dạ Thế tử thiện lương, nhưng chiến trường khói lửa máu tanh không thể để lòng quân lo sợ. Lúc này, một ông lão mặt mày lấm lem bùn cát run rẩy nhào đến quỳ rạp xuống chân nàng, còn ra sức dập đầu mấy cái trên nền đất.
"Xin Điện hạ hãy cứu người, xin cô nương hãy cứu người, bằng không cứ để ta dập đầu đến chết ở đây đi. Ta không thiết sống nữa..."
Tần Lôi đau lòng vội nâng lão già dậy, ánh mắt chờ đợi hướng về phía Vu Nguyệt Cơ. Ám vệ quân chau mày nhắc lại: "Điện hạ xin ngài hãy lấy đại cuộc làm trọng, nếu ngài nhất quyết muốn làm theo ý mình, nô tài chỉ còn cách bẩm báo cho Dụ Tướng quân trở về."
"Ngươi dám?" Tần Lôi hét lên: "Tang Viên, ngươi không xem lời ta nói ra gì ư?"
Nam nhân tên họ Tang Viên cúi đầu nhận tội, nhưng thái độ vẫn một mực cương quyết nói: "Điện hạ, người đã quên rồi ư? Ngài đến bước đường cùng bị huynh trưởng đẩy ra biên ải xa xôi không rõ ngày hồi cung, nếu..."
Keng
Tiếng lưỡi kiếm bén ngót được rút khỏi vỏ, tạo ra âm thanh mảnh nhẹ rất vang, Tần Lôi rút thanh kiếm bên hông Tang Viên, đặt đến trước mặt hắn mà nói: "Một nô tài nhỏ bé cư nhiên dám hỗn xược lăng mạ Hoàng thượng? Huynh ấy trọng dụng ta, nhưng qua lời ngươi nói, chẳng khác nào sỉ nhục Hoàng thượng là loại vô tình vô nghĩa?"
Vu Nguyệt Cơ trong lòng thầm run lên, nàng biết y là người suy nghĩ đơn giản, nhưng không ngờ lại đến mức nông cạn. Huynh trưởng dốc lòng đẩy mình vào đường cùng, lại niềm nở bày tỏ lòng cảm kích. Nàng bước đến cúi đầu nói nhỏ:
- Điện hạ nguôi giận! Tiểu nữ đoán chừng loại bệnh kia vô cùng nguy giải, nếu thực sự mang người tiến vào doanh trại, e rằng gây bất lợi cho quân ta. Tang Viên cũng chỉ là một phần lo lắng cho thanh danh Điện hạ, mới nhất thời ăn nói hồ đồ.
Lão già quỳ dưới đất nghe thấy mấy lời kia, liền đứng bật dậy hét ầm lên: "Ngươi nói bậy, chỉ giỏi đoán mò lung tung, cái gì mà nguy giải. Có phải các người là thấy chết không cứu, muốn phủi mông bỏ mặt hay không?"
Từ xa đã nghe tiếng cải vả ầm ỉ, lại còn động tay động chân trước mặt nàng, Linh Lan vội vàng chạy đến bên cạnh Vu Nguyệt Cơ nóng nảy nói lớn:
"Điện hạ đừng làm khó Nguyệt Cơ cô nương, Linh Lan biết thân phận ngài tôn quý nhưng cũng không thể dụng quyền bức ép chủ tử Linh Lan theo ý ngài được. Nói suông ra, Vu Tỷ là người của Dụ tướng quân, trái ý tướng quân có mười cái đầu cũng không đủ đền tội."
Tang Viên ngẩng người nhìn nữ tử miệng lưỡi linh hoạt, ăn ngay nói thẳng trước mặt, nhanh chóng cúi đầu nói theo: "Xin Điện hạ lấy đại cuộc làm trọng!"
Tần Lôi mím môi, bả vai giận đến run bần bật, y liếc đôi mắt nhìn lần lượt từng người một đang chống đối mệnh lệnh mình.
- Phản rồi! Đều phản cả rồi! Thân phận ta trong miệng các ngươi tôn quý đến vậy, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ đứng sau Dụ tướng quân. Cái danh "Điện hạ" ta còn thiết tha làm gì? Lời ta nói ra chẳng còn chút trọng lượng gì hay sao?
Thật không thể ngờ Linh Lan lại ra mặt ngay thời điểm này, lời nói không chừa cho Tần Lôi chút mặt mũi nào, Vu Nguyệt Cơ vội vàng lên tiếng giải vây: "Linh Lan nói năng vô phép mong Điện hạ đừng trách phạt. Lệnh của ngài tất nhiên tiểu nữ không thể không tuân theo."
Tang Viên ngạc nhiên gằng giọng "Vu cô nương?", biết rõ bạo bệnh vô cùng nguy hiểm nàng còn muốn dây vào, khác nào tìm ngõ cụt mà rẽ.
"Vu Tỷ!", Linh Lan cau mày.
Vu Nguyệt Cơ lặng im không nói lời nào, nàng bước đến đỡ ông lão phờ phạc dưới mặt đất dậy, còn thuận tay phủi lớp cát trên y phục đã cũ nát. Nàng vẫn còn chuyện cần đến sự hỗ trợ từ phía Điện hạ, không thể cứ ngoảnh mặt làm ngơ mà chọc giận y.
"Đoàn bình gấp rút tiến về doanh trại!"
Vu Nguyệt Cơ nhìn nam nhân trước mắt liền nhanh chóng cung kính hành lễ, nàng thẳng người bước đến vén tấm rèm trên cỗ xe ngựa đã cũ kĩ, lão bà rên rỉ đau đớn vì miệng vết thương đã mưn mũ lở loét, tay vội buông rèm kèm theo tiếng thở dài một hơi.
Ám vệ quân đứng bên cạnh nhịn không được lập tức can ngăn: "Tuyệt đối không thể thưa điện hạ! Chuyện này ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến ngài, chỉ là một mạng nhỏ thật không đáng để so bì cùng toàn bộ quân doanh. Đây còn là bệnh dịch, Tướng quân quay về nhất định sẽ trừng phạt Vu cô nương."
"Đây là con dân của nước Thụy, một lão bà không phải là sinh mạng? Nếu ngưòi nằm đó là mẫu thân ngươi, là phụ thân ngươi hay chính là ta thì thế nào?" Tần Lôi khuôn mặt lộ rõ sự kiên định, mặc kệ sự can ngăn, y chỉ đang chờ đợi câu trả lời từ Vu Nguyệt Cơ.
Vu Nguyệt Cơ hiểu thấu lòng dạ Thế tử thiện lương, nhưng chiến trường khói lửa máu tanh không thể để lòng quân lo sợ. Lúc này, một ông lão mặt mày lấm lem bùn cát run rẩy nhào đến quỳ rạp xuống chân nàng, còn ra sức dập đầu mấy cái trên nền đất.
"Xin Điện hạ hãy cứu người, xin cô nương hãy cứu người, bằng không cứ để ta dập đầu đến chết ở đây đi. Ta không thiết sống nữa..."
Tần Lôi đau lòng vội nâng lão già dậy, ánh mắt chờ đợi hướng về phía Vu Nguyệt Cơ. Ám vệ quân chau mày nhắc lại: "Điện hạ xin ngài hãy lấy đại cuộc làm trọng, nếu ngài nhất quyết muốn làm theo ý mình, nô tài chỉ còn cách bẩm báo cho Dụ Tướng quân trở về."
"Ngươi dám?" Tần Lôi hét lên: "Tang Viên, ngươi không xem lời ta nói ra gì ư?"
Nam nhân tên họ Tang Viên cúi đầu nhận tội, nhưng thái độ vẫn một mực cương quyết nói: "Điện hạ, người đã quên rồi ư? Ngài đến bước đường cùng bị huynh trưởng đẩy ra biên ải xa xôi không rõ ngày hồi cung, nếu..."
Keng
Tiếng lưỡi kiếm bén ngót được rút khỏi vỏ, tạo ra âm thanh mảnh nhẹ rất vang, Tần Lôi rút thanh kiếm bên hông Tang Viên, đặt đến trước mặt hắn mà nói: "Một nô tài nhỏ bé cư nhiên dám hỗn xược lăng mạ Hoàng thượng? Huynh ấy trọng dụng ta, nhưng qua lời ngươi nói, chẳng khác nào sỉ nhục Hoàng thượng là loại vô tình vô nghĩa?"
Vu Nguyệt Cơ trong lòng thầm run lên, nàng biết y là người suy nghĩ đơn giản, nhưng không ngờ lại đến mức nông cạn. Huynh trưởng dốc lòng đẩy mình vào đường cùng, lại niềm nở bày tỏ lòng cảm kích. Nàng bước đến cúi đầu nói nhỏ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Điện hạ nguôi giận! Tiểu nữ đoán chừng loại bệnh kia vô cùng nguy giải, nếu thực sự mang người tiến vào doanh trại, e rằng gây bất lợi cho quân ta. Tang Viên cũng chỉ là một phần lo lắng cho thanh danh Điện hạ, mới nhất thời ăn nói hồ đồ.
Lão già quỳ dưới đất nghe thấy mấy lời kia, liền đứng bật dậy hét ầm lên: "Ngươi nói bậy, chỉ giỏi đoán mò lung tung, cái gì mà nguy giải. Có phải các người là thấy chết không cứu, muốn phủi mông bỏ mặt hay không?"
Từ xa đã nghe tiếng cải vả ầm ỉ, lại còn động tay động chân trước mặt nàng, Linh Lan vội vàng chạy đến bên cạnh Vu Nguyệt Cơ nóng nảy nói lớn:
"Điện hạ đừng làm khó Nguyệt Cơ cô nương, Linh Lan biết thân phận ngài tôn quý nhưng cũng không thể dụng quyền bức ép chủ tử Linh Lan theo ý ngài được. Nói suông ra, Vu Tỷ là người của Dụ tướng quân, trái ý tướng quân có mười cái đầu cũng không đủ đền tội."
Tang Viên ngẩng người nhìn nữ tử miệng lưỡi linh hoạt, ăn ngay nói thẳng trước mặt, nhanh chóng cúi đầu nói theo: "Xin Điện hạ lấy đại cuộc làm trọng!"
Tần Lôi mím môi, bả vai giận đến run bần bật, y liếc đôi mắt nhìn lần lượt từng người một đang chống đối mệnh lệnh mình.
- Phản rồi! Đều phản cả rồi! Thân phận ta trong miệng các ngươi tôn quý đến vậy, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ đứng sau Dụ tướng quân. Cái danh "Điện hạ" ta còn thiết tha làm gì? Lời ta nói ra chẳng còn chút trọng lượng gì hay sao?
Thật không thể ngờ Linh Lan lại ra mặt ngay thời điểm này, lời nói không chừa cho Tần Lôi chút mặt mũi nào, Vu Nguyệt Cơ vội vàng lên tiếng giải vây: "Linh Lan nói năng vô phép mong Điện hạ đừng trách phạt. Lệnh của ngài tất nhiên tiểu nữ không thể không tuân theo."
Tang Viên ngạc nhiên gằng giọng "Vu cô nương?", biết rõ bạo bệnh vô cùng nguy hiểm nàng còn muốn dây vào, khác nào tìm ngõ cụt mà rẽ.
"Vu Tỷ!", Linh Lan cau mày.
Vu Nguyệt Cơ lặng im không nói lời nào, nàng bước đến đỡ ông lão phờ phạc dưới mặt đất dậy, còn thuận tay phủi lớp cát trên y phục đã cũ nát. Nàng vẫn còn chuyện cần đến sự hỗ trợ từ phía Điện hạ, không thể cứ ngoảnh mặt làm ngơ mà chọc giận y.
"Đoàn bình gấp rút tiến về doanh trại!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro