Bị Tướng Quân Nhìn Thấu Tâm Can
Quay đầu đều là bão
Uông Ngữ
2024-06-16 11:25:50
Bầu trời tối đen như mực, vầng trăng sáng duy nhất trong đêm khuya cũng bị đám mây che khuất.
Đêm, cái lạnh thấu xương ngấm vào trong da thịt, thi thoảng có đợt gió lạnh rít ngang, buốt đến rét run. Bóng dáng một nữ nhân vẫn cố chấp lê từng bước đến bên vách đá, tay nàng ôm chặt hũ tro cốt lạnh ngắt vào trong lòng, đôi mắt lơ đễnh ngắm nhìn núi non hùng vĩ.
Từ xa tiếng quân lính rầm rập đuổi theo, mùi đuốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi không cách nào kháng cự. Một nam nhân gấp gáp lao đến, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi mắt sắc lạnh bắn về phía nữ nhân trước mặt.
Tay nam nhân nắm chặt bảo kiếm bên hông, gắt gỏng thét lên: "Vu Nguyệt Cơ ngươi điên rồi! Mau trả lại Linh Lan cho ta."
Mỹ nhân bỗng nhiên nở nụ cười điên dại, cười đến mức hồ đồ, nàng xoay người nhìn nam nhân kia thêm một lần nữa, giọng nói dần lạc đi:
- "Ngươi bảo hộ được nàng ấy ư? Nhìn xem đi, đến cả thi thể Linh Lan ta còn không được tận mắt nhìn lần cuối. Các người... tất cả các người đều là kẻ tàn nhẫn. Ngươi có tư cách gì đòi về? Hôm nay ta nhất định phải mang Linh Lan đi!"
Nam nhân nghiến chặt răng, gân xanh đã lộ rõ trên khuôn mặt dữ tợn, hắn hung hăng rút thanh bảo kiếm bén nhọn chỉa thẳng vào Vu Nguyệt Cơ.
Đám thuộc hạ đằng sau sợ hãi quỳ rạp xuống mặt đất, không kẻ nào có can đảm ngẩng đầu hay mở miệng.
"Hoàng thượng giá đáo!"
Dụ Lang một thân mang long bào gấp rút đến độ thở không thông, mắt thấy Bất Kỷ dám to gan đưa lưỡi kiếm về phía Vu Nguyệt Cơ liền phản ứng gay gắt: "Làm càn."
Bất Kỷ cả tròng mắt đỏ hoe, bàn tay vô lực buông thõng tay, thanh kiếm leng keng rơi xuống mặt đất. Nam nhân quỳ bệt xuống mặt đất, cổ họng khô khốc miễn cưỡng nói một câu, "Quý phi nương nương, thần thất lễ."
Vu Nguyệt Cơ tê dại nhìn hoàng thượng xa lạ: "Người luôn miệng muốn tốt cho ta, nói cái gì mà suy nghĩ cho đại cuộc, dốc lòng vì tương lai của chúng ta. Sao người không một lần hỏi ta, liệu thứ đó ta có cần hay không?"
Tóc tai rối bời, xiêm y xộc xệch, Vu Nguyệt Cơ tay còn lại nắm chặt chiếc đèn lồng le lói phát thứ ánh sáng mờ nhạt. Dung mạo xinh đẹp giờ đây không còn trau chuốt son phấn, vạt áo lấm lem bùn đất, đôi chân trần đạp gai rướm máu từng vệt dài trên mặt cỏ.
Nàng sống hệt như con chim oanh bị giam cầm trong lồng sắt, rõ ràng chỉ muốn tình yêu đơn thuần, bình dị, ao ước nhỏ nhoi đến độ chỉ cần 'một túp lều tre bên dòng sông nhỏ'.
Khó lắm ư?
"Nguyệt Cơ! Nàng nhìn đi... Giang sơn, giang sơn đều là của trẫm rồi, vinh hoa phú quý đều thuộc về chúng ta rồi! Ngoài ngôi vị hoàng hậu ra, mọi thứ trẫm đều có thể ban cho riêng mình nàng..."
Vu Nguyệt Cơ chết lặng đứng ngây ngốc tại đó, ánh mắt lộ rõ nét bi thương tột cùng. Vị trí vốn thuộc về nàng, hắn nhẫn tâm vì quyền lợi mà trao cho kẻ khác, để kẻ đó quay lại thị uy, ức hiếp ta hết lần này đến lần khác.
Gọi bao nhiêu lần đều bận rộn triều chính, nữa năm qua đều biệt tung, biệt tích, không được gặp. Lần này cuối cùng người cũng đã đợi được chàng đến, nhưng ta lại không cần.
Nàng không có lấy một người để dựa dẫm, ngay cả Linh Lan cũng không còn trên cõi đời này nữa.
Ngón tay buông lỏng, chiếc đèn lồng rơi xuống mặt đất lạnh lẽo, ngọn lửa cuối cùng cũng đã tắt ngúm, thứ ánh sáng duy nhất còn xót lại cũng cạn.
Vu Nguyệt Cơ nở nụ cười chua chát "Đến thở như thế nào đều phải xem thái độ của người khác. Thể diện giữ để làm gì? Vinh hoa phú quý là cái thá gì? Sớm biết lắm quy củ đày đọa, sống dở chết dở như vậy, ta thà... cả đời không biết đến chàng!"
Liêu Vãn bên cạnh liền tiếp lời, "Vu quý phi đừng suy nghĩ nông nỗi, hoàng thượng tuy không ghé thăm Lam Xuân điện của nương nương. Nhưng mỗi ngày, hoàng thượng cũng đặc biệt sai thuộc hạ đem trang sức, vàng bạc, tơ tằm thượng hàng đến..."
"Câm miệng!" Nàng hét lên đầy uất hận, mạnh mẽ giật văng cung trang bằng vàng trước ngực ném mạnh xuống đất. Như phát điên, nàng đem hết thảy trang sức, trâm phượng hoàng, toàn bộ trút bỏ.
- "Mấy thứ này sao? Thứ tốt đẹp mà người ban cho ta đây sao? Ha ha ha... Nực cười, phượng hoàng gì cơ chứ, vốn dĩ chẳng phải của ta, hoàng thượng cũng chẳng thuộc về ta."
Nàng một tay ôm hũ cốt trắng tinh, một tay dang rộng, xoay người nhìn về phía xa xăm, thỏa mái bước thêm một bước, từ từ tiến gần đến cái chết, "Giang sơn người ban cho ta đây à? Trái tim người, ta giữ còn không xong, thì thứ mơ hồ này làm sao ta cầm chắc được."
Hoàng thượng hai mắt đỏ ngầu, vội vã muốn bước thêm liền bị Liêu Vãn bên cạnh ngăn cản, "Hoàng thượng xin người cẩn trọng!"
Vị hoàng đế uy phong giờ đây đã tràn đầy sợ hãi, "Nguyệt Cơ! Trẫm ra lệnh cho nàng, trở về bên cạnh trẫm ngay tức khắc, không được bước thêm nữa bước."
Sợ nàng không nghe lọt tai, liền gấp gáp nói thêm: "Thứ ta đoạt lấy đều vì nàng, không còn nàng nữa, thì ta sống còn có ý nghĩa gì?"
- "Người sai ngay từ đầu rồi. Người mà ta yêu là Dụ Lang của năm tháng đó, không phải hoàng thượng của ngày hôm nay, đã là không phải... Thì ta cũng không có gì tiếc nuối."
Tiếng sấm gầm lên dữ dội, sét rạch một đường sáng chói, rạch nát tất cả nỗi nhớ mong, chờ đợi mõi mòn trong Lam Xuân điện lạnh lẽo.
Vu Nguyệt Cơ lòng như tro tàn, khép đôi mi mệt mõi ngẩng cao đầu. Y phục nàng tung bay trong gió, thả người bay theo cơn gió rít gào.
- "Vu Nguyệt Cơ... Quay lại đây cho ta!"
Bất Kỷ dùng hết tốc lực lao đến, bàn tay loạng choạng nắm vào hư không, không thể vớt vát được bất kì điều gì. Khi sống hắn không bảo vệ được nàng, đến ngay cả chết Vu Nguyệt Cơ cũng mang nàng rời xa hắn.
Tiếng thét thê lương muốn xé toạc cả bầu trời, bên tai còn vang vang âm thanh căm hận thấu xương.
"Yêu đến chết đi sống lại cớ sao không thấu được lòng ta?"
Đêm, cái lạnh thấu xương ngấm vào trong da thịt, thi thoảng có đợt gió lạnh rít ngang, buốt đến rét run. Bóng dáng một nữ nhân vẫn cố chấp lê từng bước đến bên vách đá, tay nàng ôm chặt hũ tro cốt lạnh ngắt vào trong lòng, đôi mắt lơ đễnh ngắm nhìn núi non hùng vĩ.
Từ xa tiếng quân lính rầm rập đuổi theo, mùi đuốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi không cách nào kháng cự. Một nam nhân gấp gáp lao đến, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi mắt sắc lạnh bắn về phía nữ nhân trước mặt.
Tay nam nhân nắm chặt bảo kiếm bên hông, gắt gỏng thét lên: "Vu Nguyệt Cơ ngươi điên rồi! Mau trả lại Linh Lan cho ta."
Mỹ nhân bỗng nhiên nở nụ cười điên dại, cười đến mức hồ đồ, nàng xoay người nhìn nam nhân kia thêm một lần nữa, giọng nói dần lạc đi:
- "Ngươi bảo hộ được nàng ấy ư? Nhìn xem đi, đến cả thi thể Linh Lan ta còn không được tận mắt nhìn lần cuối. Các người... tất cả các người đều là kẻ tàn nhẫn. Ngươi có tư cách gì đòi về? Hôm nay ta nhất định phải mang Linh Lan đi!"
Nam nhân nghiến chặt răng, gân xanh đã lộ rõ trên khuôn mặt dữ tợn, hắn hung hăng rút thanh bảo kiếm bén nhọn chỉa thẳng vào Vu Nguyệt Cơ.
Đám thuộc hạ đằng sau sợ hãi quỳ rạp xuống mặt đất, không kẻ nào có can đảm ngẩng đầu hay mở miệng.
"Hoàng thượng giá đáo!"
Dụ Lang một thân mang long bào gấp rút đến độ thở không thông, mắt thấy Bất Kỷ dám to gan đưa lưỡi kiếm về phía Vu Nguyệt Cơ liền phản ứng gay gắt: "Làm càn."
Bất Kỷ cả tròng mắt đỏ hoe, bàn tay vô lực buông thõng tay, thanh kiếm leng keng rơi xuống mặt đất. Nam nhân quỳ bệt xuống mặt đất, cổ họng khô khốc miễn cưỡng nói một câu, "Quý phi nương nương, thần thất lễ."
Vu Nguyệt Cơ tê dại nhìn hoàng thượng xa lạ: "Người luôn miệng muốn tốt cho ta, nói cái gì mà suy nghĩ cho đại cuộc, dốc lòng vì tương lai của chúng ta. Sao người không một lần hỏi ta, liệu thứ đó ta có cần hay không?"
Tóc tai rối bời, xiêm y xộc xệch, Vu Nguyệt Cơ tay còn lại nắm chặt chiếc đèn lồng le lói phát thứ ánh sáng mờ nhạt. Dung mạo xinh đẹp giờ đây không còn trau chuốt son phấn, vạt áo lấm lem bùn đất, đôi chân trần đạp gai rướm máu từng vệt dài trên mặt cỏ.
Nàng sống hệt như con chim oanh bị giam cầm trong lồng sắt, rõ ràng chỉ muốn tình yêu đơn thuần, bình dị, ao ước nhỏ nhoi đến độ chỉ cần 'một túp lều tre bên dòng sông nhỏ'.
Khó lắm ư?
"Nguyệt Cơ! Nàng nhìn đi... Giang sơn, giang sơn đều là của trẫm rồi, vinh hoa phú quý đều thuộc về chúng ta rồi! Ngoài ngôi vị hoàng hậu ra, mọi thứ trẫm đều có thể ban cho riêng mình nàng..."
Vu Nguyệt Cơ chết lặng đứng ngây ngốc tại đó, ánh mắt lộ rõ nét bi thương tột cùng. Vị trí vốn thuộc về nàng, hắn nhẫn tâm vì quyền lợi mà trao cho kẻ khác, để kẻ đó quay lại thị uy, ức hiếp ta hết lần này đến lần khác.
Gọi bao nhiêu lần đều bận rộn triều chính, nữa năm qua đều biệt tung, biệt tích, không được gặp. Lần này cuối cùng người cũng đã đợi được chàng đến, nhưng ta lại không cần.
Nàng không có lấy một người để dựa dẫm, ngay cả Linh Lan cũng không còn trên cõi đời này nữa.
Ngón tay buông lỏng, chiếc đèn lồng rơi xuống mặt đất lạnh lẽo, ngọn lửa cuối cùng cũng đã tắt ngúm, thứ ánh sáng duy nhất còn xót lại cũng cạn.
Vu Nguyệt Cơ nở nụ cười chua chát "Đến thở như thế nào đều phải xem thái độ của người khác. Thể diện giữ để làm gì? Vinh hoa phú quý là cái thá gì? Sớm biết lắm quy củ đày đọa, sống dở chết dở như vậy, ta thà... cả đời không biết đến chàng!"
Liêu Vãn bên cạnh liền tiếp lời, "Vu quý phi đừng suy nghĩ nông nỗi, hoàng thượng tuy không ghé thăm Lam Xuân điện của nương nương. Nhưng mỗi ngày, hoàng thượng cũng đặc biệt sai thuộc hạ đem trang sức, vàng bạc, tơ tằm thượng hàng đến..."
"Câm miệng!" Nàng hét lên đầy uất hận, mạnh mẽ giật văng cung trang bằng vàng trước ngực ném mạnh xuống đất. Như phát điên, nàng đem hết thảy trang sức, trâm phượng hoàng, toàn bộ trút bỏ.
- "Mấy thứ này sao? Thứ tốt đẹp mà người ban cho ta đây sao? Ha ha ha... Nực cười, phượng hoàng gì cơ chứ, vốn dĩ chẳng phải của ta, hoàng thượng cũng chẳng thuộc về ta."
Nàng một tay ôm hũ cốt trắng tinh, một tay dang rộng, xoay người nhìn về phía xa xăm, thỏa mái bước thêm một bước, từ từ tiến gần đến cái chết, "Giang sơn người ban cho ta đây à? Trái tim người, ta giữ còn không xong, thì thứ mơ hồ này làm sao ta cầm chắc được."
Hoàng thượng hai mắt đỏ ngầu, vội vã muốn bước thêm liền bị Liêu Vãn bên cạnh ngăn cản, "Hoàng thượng xin người cẩn trọng!"
Vị hoàng đế uy phong giờ đây đã tràn đầy sợ hãi, "Nguyệt Cơ! Trẫm ra lệnh cho nàng, trở về bên cạnh trẫm ngay tức khắc, không được bước thêm nữa bước."
Sợ nàng không nghe lọt tai, liền gấp gáp nói thêm: "Thứ ta đoạt lấy đều vì nàng, không còn nàng nữa, thì ta sống còn có ý nghĩa gì?"
- "Người sai ngay từ đầu rồi. Người mà ta yêu là Dụ Lang của năm tháng đó, không phải hoàng thượng của ngày hôm nay, đã là không phải... Thì ta cũng không có gì tiếc nuối."
Tiếng sấm gầm lên dữ dội, sét rạch một đường sáng chói, rạch nát tất cả nỗi nhớ mong, chờ đợi mõi mòn trong Lam Xuân điện lạnh lẽo.
Vu Nguyệt Cơ lòng như tro tàn, khép đôi mi mệt mõi ngẩng cao đầu. Y phục nàng tung bay trong gió, thả người bay theo cơn gió rít gào.
- "Vu Nguyệt Cơ... Quay lại đây cho ta!"
Bất Kỷ dùng hết tốc lực lao đến, bàn tay loạng choạng nắm vào hư không, không thể vớt vát được bất kì điều gì. Khi sống hắn không bảo vệ được nàng, đến ngay cả chết Vu Nguyệt Cơ cũng mang nàng rời xa hắn.
Tiếng thét thê lương muốn xé toạc cả bầu trời, bên tai còn vang vang âm thanh căm hận thấu xương.
"Yêu đến chết đi sống lại cớ sao không thấu được lòng ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro