Bia Vô Tự

Chúng ta về nhà...

Khuyết Danh

2025-03-04 05:42:42

Lông mi hắn khẽ run lên, siết c.h.ặ.t t.a.y ta, rốt cuộc cũng có chút sức sống. Ta lúc này mới yên tâm, quay đầu nhìn Lý Hòa, hỏi: "Có ý gì?" Lý Hòa mặt mày tái nhợt, nhưng trong mắt lại tràn đầy đắc ý: "Lý Trường An, nếu ta nói cho ngươi biết, hoàng đệ Lý Trường Ninh của ngươi trúng độc đã sâu, sắp chế./t rồi, ngươi sẽ làm gì?" Ta sững sờ. Nín nhịn lâu như vậy, hóa ra sát chiêu của hắn ta chỉ có vậy thôi sao? Sự kinh ngạc thoáng qua của ta lọt vào mắt Lý Hòa, hắn ta cười lớn, vừa ho khan vừa chỉ tay vào Hàn Thủy: "Từ nhỏ, thân thể hắn đã yếu ớt như vậy, chính là vì ta đã hạ độc hắn từ khi hắn còn nhỏ, bây giờ hắn sắp chế./t rồi, chỉ cần hắn vừa chế./t, Ngụy Hổ nhất định sẽ lập đứa con trong bụng Ngụy Hà lên ngôi!" "Chẳng phải ngươi quan tâm đến hoàng đệ của ngươi nhất sao? Ngươi muốn hắn sống, thì phải nghe lời ta!" "Loại độc đó chỉ có ta mới có thuốc giải, không uống thuốc giải, Lý Trường Ninh chắc chắn phải chế./t! Ta muốn Lý Trường Ninh thoái vị, khụ khụ, còn nữa, bây giờ... Ngươi phải tự tay g.i.ế.c hắn! Lấy ba giọt m.á.u tim của hắn cho ta!" Ánh mắt hắn ta tràn đầy oán độc, nhìn chằm chằm vào Hàn Thủy, gằn từng chữ: "Cho dù ngươi có quan trọng đến đâu, so với người thân cận, ngươi cũng chỉ là một con ch.ó mà thôi! Ngươi xem, bây giờ nàng ta che chở cho ngươi thì đã sao? Chẳng bao lâu nữa, người mà ngươi quan tâm nhất sẽ tự tay lấy mạng ngươi!!" Nói xong, hắn ta không còn sức lực chống đỡ cơ thể nữa, ôm ngực, ngã khụy xuống đất. Lý Hòa rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không ổn: "Tại sao... Tại sao ta lại..." Ta bước đến bên cạnh hắn ta, từ trong túi áo n.g.ự.c của hắn ta lấy ra một chiếc chìa khóa, ném cho ám vệ. Ám vệ nhận lấy, mở xích sắt trói Hàn Thủy. "Nhiếp chính vương, có một chuyện ta đã giấu ngươi rất lâu rồi..." Ta chậm rãi nói: "Ta cũng biết dùng độc." Nhìn thấy đồng tử của hắn ta co rút vì kinh hoàng, ta còn giả vờ áy náy nói: "Ngươi xem, ngươi vừa bước vào cửa, ta đã hạ độc ngươi rồi." Những người đi theo ta đều đã uống thuốc giải độc từ trước, giờ độc phát tác, Lý Hòa tất nhiên là không còn chút sức lực nào nữa. "Ngươi!!! Sao ngươi có thể!!" Lý Hòa lắc đầu điên cuồng, chống khuỷu tay bò về phía sau, bị ám vệ giẫm gãy xương tay. Hắn ta gào lên trong cơn đau đớn: "Là ai dạy ngươi?!" Sau đó, như chợt hiểu ra điều gì, hắn ta gào lên: "Chu Nhan!!! Chu Nhan! Ta sớm nên nghĩ đến nàng ta mới đúng!!"^^ Chu Nhan? Đó là tên của tiền bối. Ta không ngờ rằng, giữa bà ấy và Lý Hòa lại có chuyện cũ. Lý Hòa như phát điên gào thét, ôm ngực, gào lên tên phụ hoàng: "Lý Thời, ngươi thật độc ác!" Độc ác? Ta cười lạnh: "Năm đó, khi ngươi ra tay với phụ hoàng của ta, ngươi có từng nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ hay không? Khi ngươi g.i.ế.c mẫu hậu của ta, ngươi có còn nhớ bà ấy là hoàng tẩu của ngươi hay không?!" Ta không phải là không biết những chuyện cũ trong cung, lúc đó, phụ hoàng thế đơn lực bạc, mẫu hậu lại chế./t một cách kỳ lạ, người chỉ có thể lấy cớ bệnh nặng, đưa ta xuất cung, nhờ tiền bối có quen biết cũ chăm sóc, lại viết rất nhiều chuyện trong triều vào thư gửi cho ta, chính là để sau khi ta quay về sẽ không bị bỡ ngỡ, lúng túng. Người đã đấu tranh với bọn họ trong cung nhiều năm như vậy, cuối cùng lại thua bởi thân thể yếu ớt... Ai mà biết được trong chuyện này có bàn tay của Lý Hòa nhúng vào hay không? "Chu Nhan!" Lý Hòa dường như rất đau đớn, trong miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa, nhưng không liên quan gì đến hoàng vị hay những chuyện khác, tất cả đều là chuyện cũ giữa hắn ta và tiền bối: "Nếu như năm đó, ta gặp nàng trước... Thì nàng cũng sẽ… không... Nàng vẫn luôn hận ta..." Hắn ta vẻ mặt thê lương, vừa khóc vừa cười: "Ta thua rồi! Ta thua rồi! Cả đời này, ta luôn thua trong tay nàng! -" Ta không muốn nghe hắn ta gào thét nữa, nghe nhiều thêm chỉ khiến tâm trạng ta thêm tồi tệ, cũng không muốn để hắn ta ảnh hưởng đến Hàn Thủy thêm nữa. Ta bước tới một bước, dùng chủy thủ màu đen đ.â.m thẳng vào tim hắn ta. Loại độc này mỗi khi phát tác đều khiến người ta đau đớn đến thấu xương, trên mặt hắn ta hiện rõ khí đen, một nhát d.a.o kết liễu, coi như là cho hắn ta được chế./t một cách thống khoái. Lý Hòa đột nhiên im bặt, một lúc sau, hắn ta phun ra một ngụm máu, đôi mắt dần dần tan rã, chậm rãi nhìn về phía ta, đứt quãng nói: "Là ta... Kém cỏi... Nhưng... Ta... Còn chuẩn bị cho ngươi... Một... Món quà..." Ta không thèm để ý đến lời đe dọa cuối cùng của hắn ta, ngay cả sát chiêu như hoàng đệ, ta còn không sợ, còn có thể là gì nữa đây? Chẳng qua là phái đám tàn dư của hắn đến ám sát ta mà thôi. Ta rút chủy thủ ra, mặc kệ m.á.u từ n.g.ự.c Lý Hòa phun ra xối xả, sau đó nhận lấy tấm vải do ám vệ đưa tới, chậm rãi lau sạch vết m.á.u trên tay, thản nhiên nói: "Xem ra, thứ gọi là huyết thống, cũng không đáng tin cậy cho lắm." Lý Hòa là Lý Hòa, Hàn Thủy là Hàn Thủy, sao có thể đem hắn ta ra so sánh với người trong lòng ta chứ? Hàn Thủy đã được giải cứu, hai ám vệ một trái một phải đỡ lấy hắn. Những vết thương trên mặt hắn như những mũi kim đ.â.m vào tim ta, khiến ta đau đớn đến mức khó thở. Ta khẽ vuốt v3 khuôn mặt hắn, dịu dàng nói: "Hàn Thủy, chúng ta về nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Vô Tự

Số ký tự: 0