Bia Vô Tự

Diệt cỏ tận gốc

Khuyết Danh

2025-03-04 05:42:42

Trưởng công chúa quyền khuynh triều chính... chế.t. bất đắc kỳ tử. Ngày ta chế..t, khắp kinh thành đều râm ran những lời đồn đại về ta. Dân chúng đều truyền tai nhau rằng Trưởng công chúa vì bất chính, dâm loạn nên bị trời phạt, người người đều tự vấn xem bản thân đã làm gì trái với luân thường đạo lý hay chưa. Còn các quan lại thì lại nghi ngờ Trưởng công chúa và Đại tướng quân cùng ngày mất là do …tư tình, sợ bị hoàng đế trách phạt nên mới cùng nhau tự vẫn. Haizz, lời đồn thổi thật đáng sợ. Mắng ai chứ, ai mà thèm để ý đến lão già Đại tướng quân đó? Ta, Lý Trường An. Trưởng công chúa quyền cao chức trọng, chế..t không toàn thây, nhưng lại là cái chế/t thích đáng. Chẳng ai lại yêu thích một con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, những năm qua, ta nắm giữ quyền lực, g.i.ế.c quá nhiều gian thần, kẻ xấu, hung danh lan xa, khiến trăm quan e sợ. Nhưng "thỏ chế/t cáo buồn", những năm gần đây, ngay cả những vị quan trung thành cũng bắt đầu gièm pha ta, cho rằng ta quá mức tàn nhẫn, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút đắc tội với ta, sẽ khiến cả nhà gặp họa. Thật là hiểu lầm quá lớn. Nhưng ta không cần phải giải thích. Lưỡi kiếm của ta chỉ đến đâu, sinh linh nơi đó khó mà toàn mạng. Ta vốn dĩ sinh ra là một đóa hoa ăn thịt ẩn mình trong bóng tối của hoàng quyền, thay thế hoàng đế g.i.ế.c chế./t những kẻ đáng chế./t, cần gì phải có danh tiếng tốt đẹp? Chỉ là ta nắm giữ quyền lực trong tay quá lâu... lâu đến mức, cho dù là người ta bảo vệ hay là kẻ ta đối đầu, đều cảm thấy ta nên chế./t đi. Ta từng cho rằng hoàng đệ sẽ là ngoại lệ. Nhưng … quyền lực là thứ khiến người ta say mê, dường như vì quyền lực, cho dù con người ta có làm ra chuyện gì, cũng sẽ trở nên hết sức hiển nhiên. Đêm đó, sau khi ta g.i.ế.c chế./t Đại tướng quân, Hoàng hậu đã đến. Muội ấy nói Hoàng tỷ vất vả rồi, bệ hạ sai muội mang đến một bình rượu, chúc mừng Hoàng tỷ khải hoàn trở về. Ta thích nhất là uống rượu hoa đào, hắn vẫn còn nhớ rõ. Lúc nhỏ, ta thường hay dẫn hắn đi thu thập hoa đào, đó là một trong số ít những ký ức vui vẻ thời thơ ấu của chúng ta. Trong lòng dâng lên chút ấm áp, nhưng sự ấm áp này còn chưa lan tỏa, đã bị cơn đau thấu xương thay thế, lan ra khắp tứ chi bách hài. "Trưởng công chúa, …bệ hạ …xin tỷ đừng trách." Khuôn mặt Hoàng hậu ẩn khuất trong bóng tối, "Là các vị đại thần ép ngài ấy." Phải rồi, những năm qua, tay ta đã nhuốm đầy m.á.u tanh, một người tỷ tỷ đầy tội lỗi như vậy, bị trăm quan ghét bỏ, thật sự không xứng với danh tiếng của một vị minh quân như hắn. Ta cười nhạt một tiếng, …ngã xuống. Trước khi hoàn toàn rơi vào hôn mê, ta ngửi thấy mùi dầu thông đang cháy.Giết người thì phải diệt cỏ tận gốc, hoàng đệ, đệ học được rất tốt.--------------------1. "Lễ tang của Trưởng công chúa được tổ chức vào ngày mồng bốn tháng sau. Xem ra ý của hoàng đế là muốn qua loa cho xong chuyện." "Ồ, tiết kiệm một chút cũng tốt, tốt nhất là đừng đặt lễ vật gì cả, cũng đỡ cho ta phải động tay động chân." "Tật xấu tham lam của ngươi khi nào mới sửa đổi được đây?" "Không sửa được đâu, trừ phi ngươi bằng lòng gả cho ta, từ nay về sau ta sẽ không cần bất cứ thứ gì nữa." Ta cười tủm tỉm nhìn nam nhân đang chuyên tâm điều chế son phấn cho ta, "Ngươi gả hay không?" "Chẳng phải ta vốn dĩ đã là của ngươi rồi sao?" Dưới ánh nắng ban mai, hắn đang chăm chú quan sát màu sắc của son trên chiếc chày ngọc. Ta yêu chế./t cái vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, tiện tay ném quyển sách trong tay vào lòng hắn, luồn tay vào trong cổ áo đang mở rộng của hắn. "Trường An, bây giờ là ban ngày." Hắn nhướn mày. "Thì đã sao?" Ta khẽ lấy một chút son, điểm lên môi hắn, "Thơm quá, lần này là làm từ hoa gì vậy?" Cuối cùng hắn cũng buông chiếc bát sứ trong tay xuống, cúi đầu ngậm lấy ngón tay ta, cười nói: "Nàng nếm thử chẳng phải là biết ngay sao?" Tấm rèm trúc treo bên cửa sổ bị một luồng nội lực đánh trúng, buông xuống. Lớp áo lụa mỏng manh trên người ta cũng theo đó mà rơi xuống, tựa như một đóa mẫu đơn đang nở rộ. Quen biết Hàn Thủy ngần ấy năm, ta thích nhất ở hắn hai điều. Biết điều. Và… biết cởi đồ.   2. Lúc ta còn chưa có nhiều quyền lực, muốn bảo vệ bản thân và hoàng đệ trong hoàn cảnh chốn thâm cung đầy rẫy cạm bẫy quả thật không phải chuyện dễ dàng. Phụ hoàng băng hà lúc ta mười ba tuổi, để lại hoàng đệ chín tuổi, và một triều chính rối ren. Người có con nối dõi ít ỏi, chỉ có ta và hoàng đệ, tuy đã hạ thánh chỉ lập hoàng đệ kế vị, nhưng thiên hạ này, lại nằm trong tay kẻ người khác. -Nhiếp chính vương thế lực ngút trời-Thái hậu buông rèm nhiếp chính-Đại tướng quân nắm giữ binh quyềnBọn họ giống như ba ngọn núi đè nặng trên đầu chúng ta. May mắn thay, "một núi không thể có hai hổ", trước khi phân định thắng bại, ai làm hoàng đế thì để bù nhìn ngồi trên ngai vàng cũng chẳng khác gì nhau. Bởi vậy, hoàng đệ vẫn an ổn sống đến năm mười hai tuổi. Nhưng ba năm đó cũng đầy rẫy nguy hiểm trùng trùng. Ta và hoàng đệ sợ nhất là màn đêm buông xuống trong hoàng cung. Bởi vì khi màn đêm buông xuống, chính là thời cơ tốt nhất để g.i.ế.c người. Từng có thích khách lẻn vào Trường Tín cung ám sát chúng ta, lúc đó hoàng đệ đang nằm bò dưới gầm giường tìm nửa cái bánh bao bị rơi, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, một tên thích khách áo đen xuất hiện trước mặt ta. Tên khốn đó. Hắn ta không nhìn thấy hoàng đệ, chỉ thấy một mình ta nằm trên giường, liền lao đến xé toạc y phục của ta. Ta rút vội thanh chủy thủ đen nhánh dưới gối ra, nhưng bị hắn ta đánh rơi chỉ bằng một chưởng. Hắn ta giáng cho ta một cái tát, vuốt ve khuôn n.g.ự.c ta, cười khẩy nói, nghe đồn nữ nhi của hoàng đế là kim chi ngọc diệp, hôm nay lão tử phải nếm thử xem sao, hương vị của kim chi ngọc diệp có gì khác biệt! Ta cũng cười, chửi rủa đáp trả tên khốn nạn Túi thơm bên eo ta trong lúc giằng co bị rơi xuống, một mùi hương ngọt ngào lập tức lan tỏa trong không khí, tên thích khách kia đang choáng váng thì bị hoàng đệ ở phía sau dùng bình hoa đập vỡ đầu, ngã lăn ra đất. Hoàng đệ run rẩy toàn thân. Còn ta nhặt túi thơm lên, cất kỹ số phấn còn sót lại. "Hàng tốt." Không uổng công ta tích cóp tiền bạc suốt nửa năm trời, cầu xin người của Thái Y Viện đưa cho ta một đống dược liệu, lại mất rất nhiều thời gian mới điều chế thành công. Ta từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, có cao tăng nói với phụ hoàng rằng mệnh cách của ta quá yếu, cần phải được Phật Tổ che chở mới có thể bình an vô sự, phụ hoàng liền đưa ta đến Thiên Âm tự ở ngoại ô kinh thành, trừ phi có chuyện quan trọng, còn lại chỉ trong những ngày lễ lớn mới cho người đón ta về cung. Ở Thiên Âm tự, ta gặp được một vị tiền bối, bà ấy dạy ta cách dùng độc.^^ Tiền bối nói ta rất có thiên phú, ta nghĩ đến chuyện trong sử sách ghi chép về chuyện hậu cung thường hay dùng độc, liền nghiêm túc học hỏi bà ấy. Sau này, phụ hoàng băng hà, ta rời khỏi Thiên Âm tự trở về hoàng cung, không ngờ lúc này đây, một thân bản lĩnh lại có đất dụng võ. "Dùng loại độc quý giá như vậy để g.i.ế.c ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi." Ta ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của mình trong gương, không nhịn được bật cười, đưa tay chỉnh trang lại mái tóc rối bù. Ta bò dậy, nhặt một mảnh sứ vỡ, cứa đứt cổ họng tên thích khách, sau đó lại cầm chủy thủ đ.â.m thẳng vào tim hắn ta, đ.â.m hết nhát này đến nhát khác, dùng sức đến mức cổ tay trật khớp. Năm đó, ta mười sáu tuổi. Hoàng đệ ôm chặt ta khóc nức nở trong cung điện lạnh lẽo, còn ta, nhận ra bản thân cần phải có một trợ thủ đắc lực. Ta quyết định tìm cho mình một ám vệ. Một ám vệ chỉ trung thành với một mình ta, có thể hi sinh vì ta, vì ta dọn dẹp mọi chướng ngại vật.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Vô Tự

Số ký tự: 0