Bia Vô Tự

Vô sự tự thông

Khuyết Danh

2025-03-04 05:42:42

Ơ, chẳng lẽ... ngươi ghen rồi? Ta dùng khuỷu tay huých vào eo Hàn Thủy: "Hắn không đi, chúng ta đi." Hàn Thủy không nói một lời đi theo ta lên xe ngựa, mãi cho đến trước cửa Nhuyễn Ngọc Các, sắc mặt hắn vẫn rất nghiêm túc. Không phải nói hắn vào Nhuyễn Ngọc Các liền không nghiêm túc nữa, mà là hắn thật sự có chút không khống chế được biểu cảm của mình. Nữ nhân trong Nhuyễn Ngọc Các quá nhiều, cười cười nói nói nhìn thấy ta và Hàn Thủy đi vào, đều sáng mắt lên, ùa một cái vây quanh, ân cần thăm hỏi: "Hai vị công tử này trông thật lạ mặt, không bằng đến phòng ta ngồi một chút, uống chén trà?" "Uống trà gì chứ, đến chỗ ta nghe khúc hát thì sao?" "Công tử, nô gia mười tám ban võ nghệ, cái gì cũng biết~" Hàn Thủy chưa từng gặp qua trận thế này, một đám nữ nhân vây quanh hắn xoay chuyển, ánh mắt nóng bỏng như muốn nhìn thấu hắn. Nhưng ta lại không ra lệnh, hắn không thể động thủ cũng không thể chạy trốn, nhất thời đứng ngây ra đó, không biết làm sao. Ta tùy ý gạt tay một nữ tử muốn đưa lên eo Hàn Thủy, thấp giọng nói với lão bản đang tươi cười rực rỡ bên cạnh: "Tìm Nhã Nhã cô nương." Lão bản hiểu ý, đuổi hết đám nữ nhân đang tự giới thiệu bản thân kia đi, dẫn ta lên nhã gian trên lầu hai, bên trong không một bóng người. Hàn Thủy vào phòng giống như được đại xá, rốt cục cũng duy trì được vẻ lạnh lùng trên mặt, chỉ là sắc mặt vẫn không tốt lắm, đứng ở một bên cúi mắt, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Nhìn thấy bộ dáng buồn bực không vui của hắn, ta nhịn không được muốn trêu chọc hắn, bèn chỉ vào đám người đang say sưa bên dưới cười nói: "Sao huynh lại không hiểu phong tình như vậy, nhìn những nam nhân trong Nhuyễn Ngọc Các này xem, không ít người là trọng thần triều đình, thế mà đều chìm đắm trong ôn nhu hương của mỹ nhân, không thể tự thoát ra được." Ôn nhu hương, anh hùng mộ. Cho dù là nam nhân ngày thường im lặng ít nói, một khi uống say, cũng khó tránh khỏi trước mặt người đẹp mà khoác lác vài câu, ba hoa chích chòe. Đây chính là nguyên nhân ta mở thanh lâu này. Nơi tam giáo cửu lưu tụ hội, tin tức là linh thông nhất. Bí mật và tâm tư của các triều thần, cũng không nhất định phải cài người ở phủ đệ của bọn họ mới có thể biết được. Hàn Thủy thuận theo tay ta nhìn lướt qua phía dưới, sau đó liền thu hồi ánh mắt, trong mắt không gợn sóng, quả thực xem đám mỹ nhân phong tình vạn chủng kia như không khí. Từ khi theo ta vào kinh, hắn càng ngày càng trầm mặc, cảm xúc nội liễm đến mức gần như không nhìn ra. Ta đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu chọc, cố ý muốn chọc ghẹo cho hắn phá công, liền tiến sát lại gần một chút, đưa tay nâng cằm hắn lên: "Vị gia này, đừng nghiêm túc như vậy chứ, nhìn xem cô nương trong lầu của chúng ta có người nào vừa mắt không? Tối nay liền đưa lên giường cho ngài, đảm bảo ngài hài lòng~" Hàn Thủy lười để ý tới ta, dứt khoát nhắm mắt lại. Hắn vẫn giữ vững tinh thần, ta bĩu môi, không moi được phản ứng từ hắn thì rất mất mặt, dứt khoát đưa tay sờ soạng thắt lưng hắn. Hàn Thủy sợ nhất là bị cù lét, ta nhớ rất rõ ràng. Quả nhiên, biểu cảm của hắn có chút d.a.o động, né sang một bên: "Đừng làm loạn." Ngươi bảo ta đừng làm loạn thì ta liền không náo loạn? Chẳng phải là rất mất mặt sao? Ta thi triển khinh công lại muốn cù hắn, trong phòng không gian nhỏ, Hàn Thủy lại không muốn thật sự động thủ với ta, rất nhanh đã bị ta túm được. Ta càng cù càng hăng, chỉ cảm thấy thú vị, trong lúc lơ đãng dùng lực mạnh hơn, suýt chút nữa ngã sấp xuống, bị Hàn Thủy dang tay ôm eo kéo lại. Ta ngẩng đầu nhìn hắn. Biểu cảm của hắn đang ẩn nhẫn, chắc là sắp nhịn không được nữa rồi, lông mày hơi cau lại, bất đắc dĩ nhìn ta.^^ Thế nhưng ta chỉ nhìn thấy trong đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn dâng lên sóng ngầm. Vài nhịp thở sâu, ta đưa tay ôm lấy cổ hắn, hôn thẳng lên môi hắn. Môi hắn lạnh lẽo, nhưng ta rất thích. Hành động đánh úp của ta khiến hắn luống cuống, ngay cả tay đang đỡ ta cũng buông lỏng ra. Chờ đến khi hắn hoàn hồn, ta đã đẩy hắn ngã xuống giường, hai người cùng nhau lăn trên giường. Hàn Thủy đáp lại ta. Kỳ thực hai chúng ta đều rất bỡ ngỡ với sự thân mật như vậy, nhưng sự rung động khi môi chạm môi là không thể lừa người khác được. Ta gắt gao bám vào vai hắn, muốn gần hắn hơn một chút, bàn tay hắn vuốt ve trên eo ta cũng ngày càng nóng bỏng. Đối với chuyện hôn môi, ta và hắn dường như đều là vô sư tự thông. Tay ta không chỉ bằng lòng nắm lấy tay hắn, còn tranh thủ lúc rảnh rỗi luồn vào trong cổ áo hắn. Ánh mắt lướt qua xương quai xanh ẩn hiện của hắn, tim ta run lên. Thật là, đẹp như vậy tại sao ngày thường phải che giấu kỹ càng như vậy? Tay ta còn muốn tiếp tục hướng xuống dưới, lại bị Hàn Thủy giữ chặt, từ trong mắt hắn ta nhìn thấy chính mình với y phục xốc xếch, mặt mày đỏ bừng. Trong lúc dây dưa vừa rồi, búi tóc của ta đã bung ra, có vài sợi tóc quấn lấy tóc hắn, dùng lực một cái liền có chút đau. Hàn Thủy dường như bởi vì cảm giác đau đớn này mà bỗng nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt tràn đầy dục vọng bỗng nhiên thanh minh. Hắn thở dốc đè nén bờ vai ta đẩy ta ra, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận, vô cùng hối hận, thậm chí lúc ta nhìn hắn còn quay mặt đi, không muốn đối mặt với ta. Ta tức giận: "Huynh đây là phản ứng gì? Giống như là ta ức h.i.ế.p huynh vậy!" Nói đến một nửa, ta đột nhiên nhớ tới đúng là mình chủ động trước, lại chột dạ: "Nhưng mà huynh cũng không nhịn được đúng không?" Hàn Thủy giống như là tức giận đến cực điểm, hơi thở dồn dập nói: "Nàng điên rồi sao?" "Điên cái gì mà điên, ta rất bình thường!" "Trong lầu này của nàng có phải là đặt thứ hương liệu gì đó... Ngay cả chính mình cũng trúng chiêu?" Giọng nói thở dốc của hắn thật mê người, thanh âm trong trẻo ngày thường bởi vì nhiễm phải dục vọng mà trở nên khàn khàn, mê hoặc đến mức ta thiếu chút nữa quên mất phản bác: "Chính ta là người chơi độc, còn có thể bị xuân dược chuốc say sao?!" Hàn Thủy giống như là không tìm ra lý do nào để giải thích cho hành vi của ta, nhất thời im lặng, chỉ cởi ngoại bào ra, che kín ta từ đầu đến chân. Ta tức giận đến mức hất áo bào ra, nhích lại gần hắn, ép hắn đối diện với mình: "Huynh không thích sao?" Hắn cúi mắt không muốn nhìn ta, càng khiến ta buồn bực, ta dứt khoát hôn lên mi mắt, sống mũi hắn, dùng môi phác họa đường nét của hắn, cho đến khi... Môi ta không thể chạm vào môi hắn nữa, vào khoảnh khắc cuối cùng, hắn cúi đầu xuống, vùi đầu vào cổ ta, khàn giọng nói: "Trường An, buông tha ta."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bia Vô Tự

Số ký tự: 0