Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Tới Cửa Cầu Hôn
Đào Hoa Tửu
2024-09-11 10:16:33
Sáng sớm, con đường trước nơi ở của Thẩm Tư Niên đã rộn ràng tiếng chiêng và tiếng trống.
Những chiếc xe sang trọng nối tiếp nhau đỗ ở lối vào dinh thự nhà họ Thẩm, binh lính mặc quân phục đứng thành hàng, người nào người nấy đều uy phong lẫm liệt.
Người dân cũng tụ tập thành vòng tròn để xem náo nhiệt, nhưng lại không dám đến gần quá, dù sao mọi người xưa giờ vẫn kính sợ quân nhân.
Bà mối Trương là bà mối nổi tiếng nhất Giang Thành, nhìn thấy chiếc xe đậu trước cửa nhà Thẩm Tư Niên thì trong lòng tràn ngập thắc mắc.
Từ khi nào mà nhà Thẩm Tam Gia lại có cô nương đến tuổi thành hôn vậy? Là bà mối hàng đầu ở Giang Thành mà sao bà ấy lại chưa từng nghe nói qua chứ?
Từ Phượng Thành mặc quân phục thẳng tắp, lông mày đậm càng khiến y thêm vẻ anh hùng, y quay đầu nhìn về phía phụ tá Lâm, phụ tá Lâm chỉ có thể bước tới gõ cửa.
Người mở cửa là quản gia của nhà họ Thẩm chú Lý, chú Lý khách khí nhìn trận địa bên ngoài thì hơi cau mày, trước tiên vẫn lễ phép bảo phụ tá Lâm đợi một lát, sau đó liền quay vào nhà xin chỉ thị của Thẩm Tư Niên.
Bà mối Trương thấy thế thì lo lắng nhìn Từ Phượng Thành, trong lòng dâng lên một cảm giác hoang mang khó hiểu.
Rốt cuộc Từ Thiếu soái mới nhậm chức này muốn làm gì vậy? Mấy vị thần tiên này đừng đánh nhau làm hại bà lão vô tội này nhé!
Chú Lý mở cửa cho đám người Từ Phượng Thành vào nhà, phụ tá Lâm giúp binh lính chuyển từng rương sính lễ vào nhà.
Bà mối Trương theo sau Từ Phượng Thành đi vào cửa, thấy Thẩm Tư Niên đang mặc bộ Đường Trang màu đen tuyền ngồi trên ghế sô pha, nốt chu sa ở khóe mắt khiến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia càng thêm rực rỡ yêu diễm.
Thẩm Tam gia quả thực đẹp còn hơn cả phụ nữ nữa, nhưng những lời này bà mối Trương chỉ dám nghĩ trong lòng.
Lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan như ngọc của vị Diêm La chúa đất Giang Thành trong lời đồn, trái tim bà mối Trương như muốn vọt lên cổ họng.
Trực giác mách bảo bà ấy rằng bầu không khí này không ổn.
Thẩm Tư Niên cầm khăn tay che miệng ho nhẹ vài tiếng, mỉm cười nhìn Từ Phượng Thành, từ từ hỏi: “Từ Thiếu soái đang làm gì vậy? Tặng quà cho Thẩm mỗ sao?”
Từ Phượng Thành hất cằm chỉ vào bà mối Trương: “Tôi đặc biệt mời bà mối nổi tiếng nhất Giang Thành tới, đương nhiên là đến cầu thân rồi.”
“Ồ?” Đôi mắt cười của Thẩm Tư Niên nheo lại rồi liếc nhìn bà mối Trương, đáp lại một cách sâu xa: “Thiếu soái Từ đã nhầm rồi chăng? Thẩm mỗ không có tỷ muội, cũng chẳng có con gái, Từ Thiếu soái muốn cầu thân với Thẩm mỗ kiểu gì?”
Bà mối Trương lo lắng nuốt nước bọt, dùng ngón tay nắm thật chặt góc áo, cái liếc mắt nhẹ nhàng vừa rồi của Thẩm Tư Niên bà ấy suýt chút nữa quỳ rạp xuống xin tha.
Chẳng lẽ vị Từ Thiếu soái này... Yêu thầm Thẩm Tam gia đẹp hơn cả phụ nữ đó, nên mới đến để cầu hôn người ta ư?
Không phải đâu không phải đâu! Sẽ chết người đó! Bây giờ bà ấy đã có con cháu đuề huề rồi, bà vẫn muốn hưởng thêm vài năm hạnh phúc nhé!
"”ôi không có hứng thú với tỷ muội hay con gái của anh, người tôi muốn kết hôn chính là cô Phàn Quỳnh Hoa, đây là sính lễ tôi đã chuẩn bị, mong Tam gia sẽ nhận.”
Từ Phượng Thành nhìn Thẩm Tư Niên bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Nếu anh không muốn cho cô Phàn một danh phận, chỉ muốn cô ấy làm người tình vô danh, vậy thì hãy để tôi trở thành bờ vai và hạnh phúc của cô ấy.”
Thẩm Tư Niên nghe vậy thì sắc mặt tối sầm, mím chặt miệng, ánh mắt nhìn Từ Phượng Thành một cách hung ác nham hiểm, nhưng người trước mặt cũng không hề sợ hãi, bình tĩnh công khai nhìn thẳng hắn.
Những chiếc xe sang trọng nối tiếp nhau đỗ ở lối vào dinh thự nhà họ Thẩm, binh lính mặc quân phục đứng thành hàng, người nào người nấy đều uy phong lẫm liệt.
Người dân cũng tụ tập thành vòng tròn để xem náo nhiệt, nhưng lại không dám đến gần quá, dù sao mọi người xưa giờ vẫn kính sợ quân nhân.
Bà mối Trương là bà mối nổi tiếng nhất Giang Thành, nhìn thấy chiếc xe đậu trước cửa nhà Thẩm Tư Niên thì trong lòng tràn ngập thắc mắc.
Từ khi nào mà nhà Thẩm Tam Gia lại có cô nương đến tuổi thành hôn vậy? Là bà mối hàng đầu ở Giang Thành mà sao bà ấy lại chưa từng nghe nói qua chứ?
Từ Phượng Thành mặc quân phục thẳng tắp, lông mày đậm càng khiến y thêm vẻ anh hùng, y quay đầu nhìn về phía phụ tá Lâm, phụ tá Lâm chỉ có thể bước tới gõ cửa.
Người mở cửa là quản gia của nhà họ Thẩm chú Lý, chú Lý khách khí nhìn trận địa bên ngoài thì hơi cau mày, trước tiên vẫn lễ phép bảo phụ tá Lâm đợi một lát, sau đó liền quay vào nhà xin chỉ thị của Thẩm Tư Niên.
Bà mối Trương thấy thế thì lo lắng nhìn Từ Phượng Thành, trong lòng dâng lên một cảm giác hoang mang khó hiểu.
Rốt cuộc Từ Thiếu soái mới nhậm chức này muốn làm gì vậy? Mấy vị thần tiên này đừng đánh nhau làm hại bà lão vô tội này nhé!
Chú Lý mở cửa cho đám người Từ Phượng Thành vào nhà, phụ tá Lâm giúp binh lính chuyển từng rương sính lễ vào nhà.
Bà mối Trương theo sau Từ Phượng Thành đi vào cửa, thấy Thẩm Tư Niên đang mặc bộ Đường Trang màu đen tuyền ngồi trên ghế sô pha, nốt chu sa ở khóe mắt khiến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia càng thêm rực rỡ yêu diễm.
Thẩm Tam gia quả thực đẹp còn hơn cả phụ nữ nữa, nhưng những lời này bà mối Trương chỉ dám nghĩ trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan như ngọc của vị Diêm La chúa đất Giang Thành trong lời đồn, trái tim bà mối Trương như muốn vọt lên cổ họng.
Trực giác mách bảo bà ấy rằng bầu không khí này không ổn.
Thẩm Tư Niên cầm khăn tay che miệng ho nhẹ vài tiếng, mỉm cười nhìn Từ Phượng Thành, từ từ hỏi: “Từ Thiếu soái đang làm gì vậy? Tặng quà cho Thẩm mỗ sao?”
Từ Phượng Thành hất cằm chỉ vào bà mối Trương: “Tôi đặc biệt mời bà mối nổi tiếng nhất Giang Thành tới, đương nhiên là đến cầu thân rồi.”
“Ồ?” Đôi mắt cười của Thẩm Tư Niên nheo lại rồi liếc nhìn bà mối Trương, đáp lại một cách sâu xa: “Thiếu soái Từ đã nhầm rồi chăng? Thẩm mỗ không có tỷ muội, cũng chẳng có con gái, Từ Thiếu soái muốn cầu thân với Thẩm mỗ kiểu gì?”
Bà mối Trương lo lắng nuốt nước bọt, dùng ngón tay nắm thật chặt góc áo, cái liếc mắt nhẹ nhàng vừa rồi của Thẩm Tư Niên bà ấy suýt chút nữa quỳ rạp xuống xin tha.
Chẳng lẽ vị Từ Thiếu soái này... Yêu thầm Thẩm Tam gia đẹp hơn cả phụ nữ đó, nên mới đến để cầu hôn người ta ư?
Không phải đâu không phải đâu! Sẽ chết người đó! Bây giờ bà ấy đã có con cháu đuề huề rồi, bà vẫn muốn hưởng thêm vài năm hạnh phúc nhé!
"”ôi không có hứng thú với tỷ muội hay con gái của anh, người tôi muốn kết hôn chính là cô Phàn Quỳnh Hoa, đây là sính lễ tôi đã chuẩn bị, mong Tam gia sẽ nhận.”
Từ Phượng Thành nhìn Thẩm Tư Niên bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Nếu anh không muốn cho cô Phàn một danh phận, chỉ muốn cô ấy làm người tình vô danh, vậy thì hãy để tôi trở thành bờ vai và hạnh phúc của cô ấy.”
Thẩm Tư Niên nghe vậy thì sắc mặt tối sầm, mím chặt miệng, ánh mắt nhìn Từ Phượng Thành một cách hung ác nham hiểm, nhưng người trước mặt cũng không hề sợ hãi, bình tĩnh công khai nhìn thẳng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro