Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Tới Cửa Cầu Hôn
Đào Hoa Tửu
2024-09-11 10:16:33
Ánh mắt của hai người như có ánh lửa, giao nhau giữa không trung, phát ra tia lửa tung tóe.
Bà mối Trương ở một bên lạnh run, không dám lên tiếng vì sợ lửa cháy đến người mình.
“Từ Thiếu soái không nên quan tâm việc nhà của Thẩm mỗ.” Thẩm Tư Niên cười lạnh, tỏ vẻ buồn bã nói: “ Chú Lý, tiễn khách. Sai người vứt hết mấy cái rương này đi ”
“Từ Thiếu soái, xin mời.” Chú Lý hơi khom người, bàn tay hướng về phía cửa, thái độ lịch sự và cứng rắn để cho ai cự tuyệt, mục đích lấy được câu trả lời đầy khó chịu từ Thẩm Tư Niên của Từ Phượng Thành đã được, y cũng không ở lại lâu nữa, liền quay người rời đi.
Phụ tá Lâm chắp tay hướng về phía chú Lý và nói: “Xin lỗi đã làm phiền, mấy món sính lễ này chúng tôi khiêng đi là được rồi, không cần quản gia phải lo.” Nói xong thì liền gọi binh lính đến khiêng rương ra ngoài.
Bà mối Trương rụt cổ, lặng lẽ đi theo Phụ tá Lâm rời đi.
Bây giờ bà ấy vô cùng hối hận khi đồng ý làm bà mối cho Từ Thiếu soái, vốn tưởng rằng đây là một việc tốt, có thể tạo được dấu ấn trước mặt Thiếu soái, đồng thời cũng sẽ tăng thêm độ nổi tiếng cho bà ấy, về sau ai cũng có thể biết chuyện hôn sự của Thiếu soái quân Hoài Nam là do bà ấy dắt tới.
Quả thật là không ngờ!
Vị Từ Thiếu soái này không phải là người bình thường, thế mà lại đến tận nhà người khác cầu hôn tình nhân của người ta! Hơn nữa, người khác này lại là chúa đất Giang Thành - Thẩm Tam gia, khó trách lại phải dẫn theo cả một đội quân tới, nếu không bị đánh thì quả là nhờ mộ tổ tiên bốc khói xanh(*)
(*)Mộ tổ tiên bốc khói xanh (祖坟冒青烟): hay được dùng trong thời xưa, ý chỉ một việc cực kỳ khó xảy ra, có ý mỉa mai.
Hỏng rồi, lần này trộm gà lại mất cơm, chẳng những không có công với Từ Thiếu soái mà còn bị Thẩm tiên sinh ghi hận, bà già này làm sao có thể lảng vảng ở Giang Thành nữa?
Phải thu dọn hành lý thật nhanh rồi trốn đi mới xong.
Sau khi đám người Từ Phượng Thành rời đi, Thẩm Tư Niên cầm tách trà ném mạnh ra cửa, làm đồ sứ tinh xảo rơi xuống sàn vỡ vụn.
“Từ, Phượng, Thành!” Thẩm Tư Niên cắn chặt răng, từng chữ từng chữ từ khóe miệng phát ra.
Chú Lý bảo dì Lý tiến tới dọn dẹp đống đổ nát trên mặt đất, nhỏ giọng an ủi bên tai Thẩm Tư Niên: “Thưa ngài, Từ Thiếu soái còn trẻ nên không hiểu chuyện nên đừng so đo với anh ta, dù có như thế nào thì cô Phàn cũng sẽ chỉ là người của ngài, nếu ngài không hòa hợp với Từ Thiếu soái, như vậy người Nhật sẽ lợi dụng điều đó.”
“Cậu ta nên cảm thấy may mắn” ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm vào cửa lớn, như muốn đốt một lỗ trên cửa: “Nếu không phải người Nhật đang ở Giang Thành gây rối thì tôi giữ lại cậu ta để làm cái gì cơ chứ?”
(Trứng màu)
Từ Phượng Thành: “Tôi muốn mời bà mối giỏi nhất Giang Thành, dùng sính lễ xa hoa nhất, tổ chức đám cưới hoành tráng nhất, cưới cô nương Quỳnh Hoa mà tôi yêu thương nhất về nhà!”
Thẩm Tư Niên: “Cậu đặt tôi ở đâu thế?”
Từ Phượng Thành: “Tôi sẽ để anh ở nhà ngoại của tân nương.”
Bà mối Trương ở một bên lạnh run, không dám lên tiếng vì sợ lửa cháy đến người mình.
“Từ Thiếu soái không nên quan tâm việc nhà của Thẩm mỗ.” Thẩm Tư Niên cười lạnh, tỏ vẻ buồn bã nói: “ Chú Lý, tiễn khách. Sai người vứt hết mấy cái rương này đi ”
“Từ Thiếu soái, xin mời.” Chú Lý hơi khom người, bàn tay hướng về phía cửa, thái độ lịch sự và cứng rắn để cho ai cự tuyệt, mục đích lấy được câu trả lời đầy khó chịu từ Thẩm Tư Niên của Từ Phượng Thành đã được, y cũng không ở lại lâu nữa, liền quay người rời đi.
Phụ tá Lâm chắp tay hướng về phía chú Lý và nói: “Xin lỗi đã làm phiền, mấy món sính lễ này chúng tôi khiêng đi là được rồi, không cần quản gia phải lo.” Nói xong thì liền gọi binh lính đến khiêng rương ra ngoài.
Bà mối Trương rụt cổ, lặng lẽ đi theo Phụ tá Lâm rời đi.
Bây giờ bà ấy vô cùng hối hận khi đồng ý làm bà mối cho Từ Thiếu soái, vốn tưởng rằng đây là một việc tốt, có thể tạo được dấu ấn trước mặt Thiếu soái, đồng thời cũng sẽ tăng thêm độ nổi tiếng cho bà ấy, về sau ai cũng có thể biết chuyện hôn sự của Thiếu soái quân Hoài Nam là do bà ấy dắt tới.
Quả thật là không ngờ!
Vị Từ Thiếu soái này không phải là người bình thường, thế mà lại đến tận nhà người khác cầu hôn tình nhân của người ta! Hơn nữa, người khác này lại là chúa đất Giang Thành - Thẩm Tam gia, khó trách lại phải dẫn theo cả một đội quân tới, nếu không bị đánh thì quả là nhờ mộ tổ tiên bốc khói xanh(*)
(*)Mộ tổ tiên bốc khói xanh (祖坟冒青烟): hay được dùng trong thời xưa, ý chỉ một việc cực kỳ khó xảy ra, có ý mỉa mai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hỏng rồi, lần này trộm gà lại mất cơm, chẳng những không có công với Từ Thiếu soái mà còn bị Thẩm tiên sinh ghi hận, bà già này làm sao có thể lảng vảng ở Giang Thành nữa?
Phải thu dọn hành lý thật nhanh rồi trốn đi mới xong.
Sau khi đám người Từ Phượng Thành rời đi, Thẩm Tư Niên cầm tách trà ném mạnh ra cửa, làm đồ sứ tinh xảo rơi xuống sàn vỡ vụn.
“Từ, Phượng, Thành!” Thẩm Tư Niên cắn chặt răng, từng chữ từng chữ từ khóe miệng phát ra.
Chú Lý bảo dì Lý tiến tới dọn dẹp đống đổ nát trên mặt đất, nhỏ giọng an ủi bên tai Thẩm Tư Niên: “Thưa ngài, Từ Thiếu soái còn trẻ nên không hiểu chuyện nên đừng so đo với anh ta, dù có như thế nào thì cô Phàn cũng sẽ chỉ là người của ngài, nếu ngài không hòa hợp với Từ Thiếu soái, như vậy người Nhật sẽ lợi dụng điều đó.”
“Cậu ta nên cảm thấy may mắn” ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm vào cửa lớn, như muốn đốt một lỗ trên cửa: “Nếu không phải người Nhật đang ở Giang Thành gây rối thì tôi giữ lại cậu ta để làm cái gì cơ chứ?”
(Trứng màu)
Từ Phượng Thành: “Tôi muốn mời bà mối giỏi nhất Giang Thành, dùng sính lễ xa hoa nhất, tổ chức đám cưới hoành tráng nhất, cưới cô nương Quỳnh Hoa mà tôi yêu thương nhất về nhà!”
Thẩm Tư Niên: “Cậu đặt tôi ở đâu thế?”
Từ Phượng Thành: “Tôi sẽ để anh ở nhà ngoại của tân nương.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro