Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy

Chương 35

2024-09-18 00:45:31

Lưu thị hối hận mãi, lập tức giận dữ đến đỏ mắt, thầm hận gặp Tô Văn Khanh một lần đã câu mất hồn con trai đi, dám cãi lại mình. May mà bỏ ý niệm cưới Tô Văn Khanh vào cửa, mới gặp một lần đã vì con đĩ kia chống đối mình, nếu thật sự gả vào chẳng phải con trai sẽ bị câu mất hồn mất vía sao? Trong mắt còn có người mẹ này không?

Quả nhiên đều nói cưới vợ quên mẹ, vợ còn chưa cưới đã không nhớ nổi chỗ tốt của mẹ.

Từ Tâm Duyệt lo lắng đứng giữa Từ Tử Tuấn và Lưu thị, sau khi hai người không nói chuyện nữa mới chen vào nói với Từ Tử Tuấn: "Sao đại ca lại vì một người ngoài mà chống đối lại mẹ chứ, mẹ chỉ vì tốt cho ca thôi. Người cả phủ đều biết Tô biểu tỷ thích Nhị ca, mẹ vì tốt cho ca nên mới nói cho ca đấy."

Từ Tử Tuấn giật mình, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, Lưu thị vừa nghe lời con gái nói thì mắt sáng lên, thầm khen con gái thông minh, nhưng lại tỏ ra càng ấm ức, dùng khăn lau nước mắt nói: "Nếu không phải biết Tô Văn Khanh có ý với Tử Ngọc, mẹ đâu vất vả ngăn cản con chứ, mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ còn có thể hại con sao!"

Từ Tử Tuấn mím đôi môi hơi tái nhợt lại, thiếu niên mới nở tình đầu lại bị một chậu nước lạnh dập tắt, chỉ có chính Từ Tử Tuấn mới biết nỗi chua xót ở trong đó.

Lưu thị thấy thế đau lòng, kéo tay con trai ấm giọng an ủi: "Mẹ biết con thích biểu muội, mẹ cũng thích đứa bé này, nhưng chúng ta không thể làm ra chuyện ép buộc làm khó người khác…"

Từ Tử Tuấn vẫn không nói gì, Lưu thị cho là hắn ta bị đả kích, chắc vài ngày nữa là ổn, Từ Tử Tuấn lại đột nhiên hất tay Lưu thị bỏ đi.

Lưu thị và Từ Tâm Duyệt há hốc mồm, một lúc lâu sau Lưu thị nhìn chằm chằm theo con trai càng chạy càng xa gào khóc: "Tạo nghiệt gì thế này!"

Lúc này bản thân Tô Văn Khanh đang bị nói đến đang cùng với Từ Tử Ngọc trở về Thanh Đại Viện.

Hà Ngẫu đang chơi đùa với vài tiểu nha hoàn trong viện, ngước mắt thấy Từ Tử Ngọc đi vào. Vì vừa chơi đùa, gò má trắng nõn càng xinh đẹp hơn, lúc này ả ta thấy Từ Tử Ngọc càng vui mừng khôn xiết: "Nhị thiếu gia đến rồi!"

Từ Tử Ngọc nghe ra vui sướng trong giọng nói của Hà Ngẫu, y giỏi thông cảm thương tiếc mỹ nhân, được mỹ nhân nhìn như thế sao có đạo lý không vui được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở đây không có thái thái, lão gia, Từ Tử Ngọc không cố kỵ gì nhiều, thấy thế rất thân thiết nhéo má Hà Ngẫu, mây đỏ dần nổi lên trên má ả ta.

Tô Văn Khanh lẳng lặng nhìn xem, cho dù là một đời trước, tật xấu thâu hương trộm ngọc của Từ Tử Ngọc rất chướng mắt. Nhưng năm đó cho dù thấy nàng cũng không thể làm gì, dĩ nhiên Từ Tử Ngọc sẽ không nghe nàng lải nhải, càng sẽ tức giận.

Hiện giờ lại thấy, Tô Văn Khanh đã không có dục vọng lắm miệng nữa.

Tâm tư của Hà Ngẫu không hề khó đoán, giống như các nha đầu cùng viện, chỉ muốn bò lên một bước, có thể trèo lên giường Từ Tử Ngọc làm thông phòng. Nếu may mắn, sau khi Từ Tử Ngọc thành thân có thể nâng lên làm di nương, luôn tốt hơn sau này lớn tuổi bị thả ra ngoài tùy tiện gả cho gã sai vặt.

Xét về diện mạo, Hà Ngẫu không kém hơn Tuyết Nhuế, nhưng bởi vì Tuyết Nhuế đi theo Nhị thái thái Vương thị từ nhỏ, lại là cháu nội nhũ mẫu của Vương thị, nên Nhị thái thái mới giữ Tuyết Nhuế lại đuổi Hà Ngẫu qua đây.

Đều là đại nha hoàn từng hầu hạ Nhị thái thái, chưa kể đến Từ Tử Ngọc trông tuấn tú lại là kẻ lưu tình khắp nơi, dần dà sẽ có ý.

Hà Ngẫu tinh mắt nhìn thấy Tô Văn Khanh cúi đầu nên thầm nhéo Từ Tử Ngọc, khẽ nói: "Biểu tiểu thư còn ở đây."

Từ Tử Ngọc đột nhiên co rụt lại, vội xoay người nhìn Tô Văn Khanh, Tô Văn Khanh tươi cười không nhìn thấy có gì không ổn, vẫn cười khanh khách nói: "Hà Ngẫu tỷ tỷ nói gì?"

"Không có gì!" Từ Tử Ngọc hơi ảo não, thầm hận làm ra chuyện đường đột như thế ở trước mặt Tô Văn Khanh. Nhưng nhìn Tô Văn Khanh lạnh nhạt, trong lòng Từ Tử Ngọc hơi khó chịu, xoay người vào chính phòng: "Vào đi thôi."

Mấy ngày này Từ Tử Ngọc khó chịu, sáng sớm phải đi tư thục, lão sư trong tư thục Từ gia hiện nay là lão nho họ Đường, làm việc nghiêm túc, trông còn khô khan nghiêm khắc hơi Từ Hiền vài phần, vào trong trường không được mang theo cả gã sai vặt.

Từ Tử Ngọc không thích đọc sách lại trời sinh phong lưu, đâu thể chịu nổi lão nho nghèo kiết hủ lậu như thế, lại nghe nói cả đời Đường lão đầu vẫn chưa nhập sĩ nên càng coi thường người ta. Vài năm trước chưa làm xong ba lần bài tập, Đường Tầm phái người bắt lấy y, bài tập thiếu bao nhiêu lần thì đánh tay bấy nhiêu thước, mặc cho Từ Tử Ngọc kêu cha gọi mẹ, mặt già như vỏ cây của Đường Tầm cũng không thay đổi, đánh xong còn hùng hổ đi tìm Từ Hiền tố cáo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy

Số ký tự: 0