Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 36
2024-09-18 00:45:31
Từ Hiền vừa nghe thế lửa giận bùng lên, súc sinh không có tiền đồ này!
Đáng thương cho tay của Từ Tử Ngọc sưng như bánh bao, chưa đỡ lại bị Từ Hiền đánh cho một trận.
Từ đó về sau, Từ Tử Ngọc gặp Đường đại nho là giống như chim sẻ gặp mèo, đời này người Từ Tử Ngọc sợ nhất là Từ Hiền, Đường Tầm chắc chắn đứng thứ hai.
Gần đây bởi vì tam tử của Từ gia muốn tham gia thi Hương, Từ Hiền lại cố ý dặn dò, Đường Tầm cố tình kéo dài thời gian dạy học mỗi ngày thêm một canh giờ, công khóa được giao sau tan học mỗi ngày cũng càng nặng nề hơn.
Mỗi ngày ở trong trường đã cạn kiệt tinh lực, sau khi về nhà còn bị Từ Hiền đích thân dạy dỗ. Mỗi ngày đi thỉnh an, bà nội và mẹ cũng khuyên y đọc sách viết văn làm rạng rỡ tổ tông cho Từ gia, chỉ oán hận hai câu, kể cả muội muội Từ Tâm Liên bình thường ngoan hiền cũng dốc lòng khuyên y: "Ca ca là nam nhi Từ gia, sao có thể nói lời ủ rũ thế!"
Hôm nay Đại bá phụ mừng dời kinh thành, Từ Tử Ngọc cũng được cho nghỉ gần nửa ngày, sau khi vào Thanh Đại Viện, lại không ai khuyên y đọc sách viết chữ cũng không có ai nhắc đến khoa cử thi Hương, lại có người đẹp vờn quanh, lập tức ước gì không bao giờ ra ngoài nữa.
"Biểu muội không biết Đường toan nho kia đáng ghét thế nào đâu, tự nhận tất cả là loại kém, chỉ có đọc sách là cao. Rõ ràng có vẻ mua danh chuộc tiếng, lại giả vờ thanh cao. Chỉ là một học trò nghèo, chưa từng thi đỗ cống sĩ, có thể diện gì bàn lời Thánh nhân dạy bảo trước mặt ta chứ!"
Y chướng mắt dáng vẻ ngụy quân tử này của Đường Tầm, khiến người ta thấy là ghét, nhưng cha rất tín nhiệm lão.
Từ Tử Ngọc rất ghét Đường Tầm, đời trước mỗi khi bị phê bình ở học đường nhất định phải mắng người khác hơn nửa ngày. Tình hình hiện giờ tương tự với lúc trước nhưng tâm tính đã khác.
Từ Tử Ngọc là người không có triển vọng như thế, cho dù Đường Tầm thế nào, Từ Tử Ngọc chỉ dám nói luyên thuyên sau lưng. Hiện giờ lại có phần mừng thầm và vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy Đường lão đầu này đáng bị đánh chửi.
Hà Ngẫu như cùng chung mối thù với Từ Tử Ngọc tỏ ra chán ghét: "Lão già kia khinh người quá đáng, Nhị gia là thế tử gia, đâu phải lão muốn đánh là đánh muốn mắng là mắng được. Sao Nhị gia không nói cho phu nhân, phu nhân thương Nhị thiếu gia nhất định sẽ không uất ức ngài."
Không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc đến Từ Tử Ngọc lại ỉu xìu: "Không biết lão già này chuốc thuốc mê gì cho lão gia phu nhân, ta đã nói với phu nhân rồi đấy chứ, nhưng phu nhân lại nói người này rất có học vấn, không cho ta nhắc lại chuyện này."
Vừa nhắc đến Nhị thái thái, cho dù Hà Ngẫu có to gan nữa cũng không dám nói Nhị thái thái không đúng ở trước mặt Từ Tử Ngọc, chỉ có thể thở dài tiến lên mát xa cho y. Ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng xoa bên huyệt thái dương Từ Tử Ngọc, động tác mềm nhẹ, Từ Tử Ngọc lập tức bị xoa đến mức nhộn nhạo.
Vừa rồi còn cảm thấy hơi làm càn trước mặt Tô Văn Khanh, nhưng lúc này lại rục rịch.
Tô Văn Khanh nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn trong tay, khẽ mở miệng: "Đáng thương biểu ca rõ ràng là thế tử quý phủ, lại phải ngày đêm khổ đọc nhịn hỏng mắt với đệ tử nhà nghèo, lại bị toan nho này làm bực bội."
Tô Văn Khanh nói lời này rất có kỹ xảo, nhìn ý tứ thì như đau lòng Từ Tử Ngọc học tập vất vả, Đường Tầm kia rất khinh người, nhưng Từ Tử Ngọc lại nghe ra một ý khác.
"Có biểu muội hiểu ta!" Từ Tử Ngọc lập tức nhảy ra khỏi lòng Hà Ngẫu, tay Hà Ngẫu trống không còn bất mãn với Tô Văn Khanh.
Dĩ nhiên Từ Tử Ngọc không hề chú ý đến Hà Ngẫu, đây là lời nói thoải mái nhất y được nghe trong gần tháng nay, lập tức kích động kêu ra thành tiếng: "Thừa Văn Hầu phủ ta có thiết khoán do Thái tông ban cho, tổ tiên có công cứu giá, phú quý cỡ nào, cha ta lại bắt ta đi thi khoa cử đáng ghét này."
Từ Tử Tuấn là thiên phòng, Từ Tử Việt là thứ xuất, thân phận như thế chỉ có thi cử mới có thể nhập sĩ triều đình, nhưng y rõ ràng là thế tử của Thừa Văn Hầu phủ, thừa hưởng tước vị nhiều năm, có công danh kia hay không có quan trọng gì đâu.
Hà Ngẫu thấy Từ Tử Ngọc nói hưng phấn, ả ta biết nhìn sắc mặt tự nhiên rõ ràng nói gì mới khiến Từ Tử Ngọc vui vẻ: "Nhị thiếu gia nói đúng, hiện giờ Đại tiểu thư nhà chúng ta là quý phi đương triều, Lục hoàng tử càng được bệ hạ yêu thích, bao nhiêu phú quý dùng không hết."
Một câu này nói đến tận đáy lòng Từ Tử Ngọc, y rất hài lòng.
Tô Văn Khanh chỉ mỉm cười nhìn Từ Tử Ngọc và Hà Ngẫu, chưa nói thêm gì.
Vì sao đời trước Tuyết Nhuế có thể leo lên giường Từ Tử Ngọc, vì sao Từ Tử Ngọc đối xử với Tuyết Nhuế không bình thường, là nguyên nhân này. Chỉ sợ kể cả Nhị thái thái cũng không nghĩ ra, người bà ta đưa cho Từ Tử Ngọc lại nói những lời vô sỉ như thế với y mỗi ngày. Từ Tử Ngọc và Tuyết Nhuế vốn quen biết, người tri kỷ khó có, tự nhiên đối xử không bình thường với Tuyết Nhuế, nhưng hiện giờ đã bị Tô Văn Khanh và Hà Ngẫu cướp đi.
Đáng thương cho tay của Từ Tử Ngọc sưng như bánh bao, chưa đỡ lại bị Từ Hiền đánh cho một trận.
Từ đó về sau, Từ Tử Ngọc gặp Đường đại nho là giống như chim sẻ gặp mèo, đời này người Từ Tử Ngọc sợ nhất là Từ Hiền, Đường Tầm chắc chắn đứng thứ hai.
Gần đây bởi vì tam tử của Từ gia muốn tham gia thi Hương, Từ Hiền lại cố ý dặn dò, Đường Tầm cố tình kéo dài thời gian dạy học mỗi ngày thêm một canh giờ, công khóa được giao sau tan học mỗi ngày cũng càng nặng nề hơn.
Mỗi ngày ở trong trường đã cạn kiệt tinh lực, sau khi về nhà còn bị Từ Hiền đích thân dạy dỗ. Mỗi ngày đi thỉnh an, bà nội và mẹ cũng khuyên y đọc sách viết văn làm rạng rỡ tổ tông cho Từ gia, chỉ oán hận hai câu, kể cả muội muội Từ Tâm Liên bình thường ngoan hiền cũng dốc lòng khuyên y: "Ca ca là nam nhi Từ gia, sao có thể nói lời ủ rũ thế!"
Hôm nay Đại bá phụ mừng dời kinh thành, Từ Tử Ngọc cũng được cho nghỉ gần nửa ngày, sau khi vào Thanh Đại Viện, lại không ai khuyên y đọc sách viết chữ cũng không có ai nhắc đến khoa cử thi Hương, lại có người đẹp vờn quanh, lập tức ước gì không bao giờ ra ngoài nữa.
"Biểu muội không biết Đường toan nho kia đáng ghét thế nào đâu, tự nhận tất cả là loại kém, chỉ có đọc sách là cao. Rõ ràng có vẻ mua danh chuộc tiếng, lại giả vờ thanh cao. Chỉ là một học trò nghèo, chưa từng thi đỗ cống sĩ, có thể diện gì bàn lời Thánh nhân dạy bảo trước mặt ta chứ!"
Y chướng mắt dáng vẻ ngụy quân tử này của Đường Tầm, khiến người ta thấy là ghét, nhưng cha rất tín nhiệm lão.
Từ Tử Ngọc rất ghét Đường Tầm, đời trước mỗi khi bị phê bình ở học đường nhất định phải mắng người khác hơn nửa ngày. Tình hình hiện giờ tương tự với lúc trước nhưng tâm tính đã khác.
Từ Tử Ngọc là người không có triển vọng như thế, cho dù Đường Tầm thế nào, Từ Tử Ngọc chỉ dám nói luyên thuyên sau lưng. Hiện giờ lại có phần mừng thầm và vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy Đường lão đầu này đáng bị đánh chửi.
Hà Ngẫu như cùng chung mối thù với Từ Tử Ngọc tỏ ra chán ghét: "Lão già kia khinh người quá đáng, Nhị gia là thế tử gia, đâu phải lão muốn đánh là đánh muốn mắng là mắng được. Sao Nhị gia không nói cho phu nhân, phu nhân thương Nhị thiếu gia nhất định sẽ không uất ức ngài."
Không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc đến Từ Tử Ngọc lại ỉu xìu: "Không biết lão già này chuốc thuốc mê gì cho lão gia phu nhân, ta đã nói với phu nhân rồi đấy chứ, nhưng phu nhân lại nói người này rất có học vấn, không cho ta nhắc lại chuyện này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nhắc đến Nhị thái thái, cho dù Hà Ngẫu có to gan nữa cũng không dám nói Nhị thái thái không đúng ở trước mặt Từ Tử Ngọc, chỉ có thể thở dài tiến lên mát xa cho y. Ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng xoa bên huyệt thái dương Từ Tử Ngọc, động tác mềm nhẹ, Từ Tử Ngọc lập tức bị xoa đến mức nhộn nhạo.
Vừa rồi còn cảm thấy hơi làm càn trước mặt Tô Văn Khanh, nhưng lúc này lại rục rịch.
Tô Văn Khanh nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn trong tay, khẽ mở miệng: "Đáng thương biểu ca rõ ràng là thế tử quý phủ, lại phải ngày đêm khổ đọc nhịn hỏng mắt với đệ tử nhà nghèo, lại bị toan nho này làm bực bội."
Tô Văn Khanh nói lời này rất có kỹ xảo, nhìn ý tứ thì như đau lòng Từ Tử Ngọc học tập vất vả, Đường Tầm kia rất khinh người, nhưng Từ Tử Ngọc lại nghe ra một ý khác.
"Có biểu muội hiểu ta!" Từ Tử Ngọc lập tức nhảy ra khỏi lòng Hà Ngẫu, tay Hà Ngẫu trống không còn bất mãn với Tô Văn Khanh.
Dĩ nhiên Từ Tử Ngọc không hề chú ý đến Hà Ngẫu, đây là lời nói thoải mái nhất y được nghe trong gần tháng nay, lập tức kích động kêu ra thành tiếng: "Thừa Văn Hầu phủ ta có thiết khoán do Thái tông ban cho, tổ tiên có công cứu giá, phú quý cỡ nào, cha ta lại bắt ta đi thi khoa cử đáng ghét này."
Từ Tử Tuấn là thiên phòng, Từ Tử Việt là thứ xuất, thân phận như thế chỉ có thi cử mới có thể nhập sĩ triều đình, nhưng y rõ ràng là thế tử của Thừa Văn Hầu phủ, thừa hưởng tước vị nhiều năm, có công danh kia hay không có quan trọng gì đâu.
Hà Ngẫu thấy Từ Tử Ngọc nói hưng phấn, ả ta biết nhìn sắc mặt tự nhiên rõ ràng nói gì mới khiến Từ Tử Ngọc vui vẻ: "Nhị thiếu gia nói đúng, hiện giờ Đại tiểu thư nhà chúng ta là quý phi đương triều, Lục hoàng tử càng được bệ hạ yêu thích, bao nhiêu phú quý dùng không hết."
Một câu này nói đến tận đáy lòng Từ Tử Ngọc, y rất hài lòng.
Tô Văn Khanh chỉ mỉm cười nhìn Từ Tử Ngọc và Hà Ngẫu, chưa nói thêm gì.
Vì sao đời trước Tuyết Nhuế có thể leo lên giường Từ Tử Ngọc, vì sao Từ Tử Ngọc đối xử với Tuyết Nhuế không bình thường, là nguyên nhân này. Chỉ sợ kể cả Nhị thái thái cũng không nghĩ ra, người bà ta đưa cho Từ Tử Ngọc lại nói những lời vô sỉ như thế với y mỗi ngày. Từ Tử Ngọc và Tuyết Nhuế vốn quen biết, người tri kỷ khó có, tự nhiên đối xử không bình thường với Tuyết Nhuế, nhưng hiện giờ đã bị Tô Văn Khanh và Hà Ngẫu cướp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro