Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 43
2024-09-18 00:45:31
Làm chủ? Làm chủ cái gì? Từ Tử Ngọc hơi mơ hồ nhưng vẫn nghe lời cảm ơn đứng lên, ngồi lên ghế gỗ tròn bên cạnh Từ lão thái thái, giọng Từ lão thái thái truyền đến: "Ngọc nhi, bà nội hỏi cháu, ngày mười lăm cháu có đến Thanh Đại Viện không?"
Mười lăm là ngày Đại bá về kinh, bởi vì Đại bá mẫu và Đại ca đến Hầu phủ, Từ Tử Ngọc cũng nhớ: "Ngày ấy cháu có qua Thanh Đại Viện."
"Con và biểu muội con đã nói gì!"
Từ Hiền bất ngờ mở miệng, Từ Tử Ngọc run lên, Từ lão thái thái bất mãn trừng con trai, Từ Tử Ngọc cho rằng Hà Ngẫu nói tất cả những lời mình đã nói ngày ấy cho phu nhân nên lão gia mới tức giận thế, run giọng nói: "Không có…"
"Sợ đầu sợ đuôi! Rõ ràng là có tật giật mình, khốn kiếp, có nói những lời vô sỉ nghe không lọt tai không!"
Bình thường Từ Tử Ngọc gặp Từ Hiền cũng không dám nói nhiều thêm một câu, hiện giờ Từ Hiền nổi giận càng không dám nói, bị dọa sợ tới mức suýt nói hết những lời ngày ấy ra, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tô Văn Khanh: "Sao bác lại trách tội biểu ca chứ, chỉ vì biểu ca bị chút ấm ức ở trường nên phàn nàn vài câu với Văn Khanh thôi, không tính là lời nói vô sỉ gì cả."
Từ Tử Ngọc ngơ ngác, Từ lão thái thái lập tức bắt được chữ: "Bị ấm ức?" Từ Tử Ngọc hiếm thấy thông minh một lần, chẳng lẽ lão gia không biết rõ? Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng giận dữ của Từ lão thái thái, lập tức gật đầu.
Từ Hiền nghi ngờ nhìn mặt Từ Tử Ngọc: "Thật sự là thế?"
Tô Văn Khanh nhìn Từ Tử Ngọc mới đáp: "Ngày mười lăm Văn Khanh thấy biểu ca trông tệ quá, nghĩ gần đây biểu ca đọc sách mệt mỏi nên mời biểu ca đến Thanh Đại Viện uống chén trà. Bác nói cháu xúi bẩy biểu ca không để biểu ca đọc sách, vừa rồi Văn Khanh nghĩ lại mới hiểu là có chuyện gì."
"Hả?" Từ Hiền nhíu mày: "Nói nghe xem."
"Bởi vì biểu ca bị ấm ức trong trường, còn nói đau mắt, Văn Khanh thấy biểu ca vất vả nên nói câu đáng thương biểu ca là thế tử Hầu phủ lại bị người bắt nạt, đau lòng biểu ca ngày đêm khổ đọc, nhịn hỏng mắt."
Lời này hoàn toàn khác lời phu nhân nói với mình? Từ Hiền rối rắm, quay đầu hỏi Từ Tử Ngọc: "Là như thế hả?"
Lúc này Từ Tử Ngọc mới nghĩ ra, trước đó biểu muội nói với mình chẳng phải câu này sao?
"Đáng thương biểu ca rõ ràng là thế tử quý phủ, lại phải ngày đêm khổ đọc nhịn hỏng mắt như đệ tử nhà nghèo, còn phải nhịn tức của toan nho này."
Từ Tử Ngọc bỗng dưng nhớ tới giọng điệu thong dong khi mở miệng của Tô Văn Khanh, nàng nói câu này xong chỉ có mình và Hà Ngẫu nói chuyện, nhớ lại sau đó hai người nói gì, y cảm ơn sâu sắc không gọi Hà Ngẫu đến.
Hóa ra ngày ấy biểu muội có ý này? Từ Tử Ngọc hơi thất vọng, hóa ra biểu muội chưa chân chính hiểu rõ tâm tư của y.
Nhưng đâu dám nói lời này với Từ Hiền, Từ Tử Ngọc quay đầu gật đầu rất nghiêm túc: "Biểu muội đúng là nói thế."
"Không nói lời gì khác?"
"Không có, con ngồi một lúc ở Thanh Đại Viện rồi rời đi, chưa hề nói chuyện công khóa với biểu muội."
Từ Hiền sững sờ, không nói được lời gì.
Tô Văn Khanh tranh thủ cúi đầu mở miệng, giọng vừa u oán lại yếu đuối, người nghe xúc động: "Biểu ca bị ấm ức, muội chỉ nói một câu thay biểu ca, vào miệng người khác lại thành lời vô sỉ không ra gì, nói biểu ca đọc sách sợ ca nhịn hỏng mắt lại thành kẻ ác xúi giục biểu ca không đọc sách nữa. Là muội muội nhớ kỹ bình thường phu nhân, biểu ca đối xử tốt với muội, nói vài lời rất bình thường, lại bị người cố ý xuyên tạc…"
Từ Tử Ngọc nghe thế đương nhiên hiểu rõ Tô Văn Khanh đang nói ai, nếu hôm nay không phải Hà Ngẫu nói lung tung với phu nhân, đâu phải vô duyên vô cớ bị dọa sợ như thế.
Từ Tử Ngọc đứng lên trịnh trọng nói với Từ lão thái thái và Từ Nhị lão gia: "Biểu muội thật sự chưa hề nói lời vô sỉ không đọc sách với cháu, mong lão thái thái lão gia nắm rõ, cho biểu muội một công đạo."
Từ Hiền im lặng, nhìn Tô Văn Khanh và Từ Tử Ngọc vài lần, thật ra đã tin.
Ông ta đột nhiên gọi Từ Tử Ngọc đến, Tô Văn Khanh đâu có thời gian thông đồng khẩu cung với Tử Ngọc, chắc là thật.
Do nha đầu ngu dốt kia, xuyên tạc lời Tô Văn Khanh lại tự cho là đúng nói với phu nhân, khiến phu nhân giận dữ.
Làm oan uổng Tô Văn Khanh, Từ Hiền bối rối, ông ta là một trưởng bối không tiện nhận lỗi với Tô Văn Khanh, chỉ đành thuận miệng mắng Hà Ngẫu vài câu.
Tô Văn Khanh yên lặng không nói gì, Từ lão thái thái đau lòng cháu nội cháu ngoại bị oan khó hiểu, nhẹ lời khuyên hai người vài câu, sai người chia ra tiễn Tô Văn Khanh và Từ Tử Ngọc về, giữ Từ Hiền lại nói chuyện.
Sau khi cháu gái đi rồi Từ Hiền mới không nghiêm mặt nữa, dù sao trách lầm vãn bối ông ta cũng khó coi, Từ lão thái thái thở dài nói: "Con bé Văn Khanh do ta tự nhận về tự nuôi bên cạnh, nó thế nào ta hiểu rõ rõ. Tính tình nó lương thiện giống Tĩnh nhi, lại thường nhớ kỹ ân tình của Từ gia, cho dù không khỏe cũng hàng ngày đến Thanh Phong Đường thỉnh an, vài đứa cháu nội không hiếu thuận bằng Văn Khanh đâu."
Mười lăm là ngày Đại bá về kinh, bởi vì Đại bá mẫu và Đại ca đến Hầu phủ, Từ Tử Ngọc cũng nhớ: "Ngày ấy cháu có qua Thanh Đại Viện."
"Con và biểu muội con đã nói gì!"
Từ Hiền bất ngờ mở miệng, Từ Tử Ngọc run lên, Từ lão thái thái bất mãn trừng con trai, Từ Tử Ngọc cho rằng Hà Ngẫu nói tất cả những lời mình đã nói ngày ấy cho phu nhân nên lão gia mới tức giận thế, run giọng nói: "Không có…"
"Sợ đầu sợ đuôi! Rõ ràng là có tật giật mình, khốn kiếp, có nói những lời vô sỉ nghe không lọt tai không!"
Bình thường Từ Tử Ngọc gặp Từ Hiền cũng không dám nói nhiều thêm một câu, hiện giờ Từ Hiền nổi giận càng không dám nói, bị dọa sợ tới mức suýt nói hết những lời ngày ấy ra, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tô Văn Khanh: "Sao bác lại trách tội biểu ca chứ, chỉ vì biểu ca bị chút ấm ức ở trường nên phàn nàn vài câu với Văn Khanh thôi, không tính là lời nói vô sỉ gì cả."
Từ Tử Ngọc ngơ ngác, Từ lão thái thái lập tức bắt được chữ: "Bị ấm ức?" Từ Tử Ngọc hiếm thấy thông minh một lần, chẳng lẽ lão gia không biết rõ? Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng giận dữ của Từ lão thái thái, lập tức gật đầu.
Từ Hiền nghi ngờ nhìn mặt Từ Tử Ngọc: "Thật sự là thế?"
Tô Văn Khanh nhìn Từ Tử Ngọc mới đáp: "Ngày mười lăm Văn Khanh thấy biểu ca trông tệ quá, nghĩ gần đây biểu ca đọc sách mệt mỏi nên mời biểu ca đến Thanh Đại Viện uống chén trà. Bác nói cháu xúi bẩy biểu ca không để biểu ca đọc sách, vừa rồi Văn Khanh nghĩ lại mới hiểu là có chuyện gì."
"Hả?" Từ Hiền nhíu mày: "Nói nghe xem."
"Bởi vì biểu ca bị ấm ức trong trường, còn nói đau mắt, Văn Khanh thấy biểu ca vất vả nên nói câu đáng thương biểu ca là thế tử Hầu phủ lại bị người bắt nạt, đau lòng biểu ca ngày đêm khổ đọc, nhịn hỏng mắt."
Lời này hoàn toàn khác lời phu nhân nói với mình? Từ Hiền rối rắm, quay đầu hỏi Từ Tử Ngọc: "Là như thế hả?"
Lúc này Từ Tử Ngọc mới nghĩ ra, trước đó biểu muội nói với mình chẳng phải câu này sao?
"Đáng thương biểu ca rõ ràng là thế tử quý phủ, lại phải ngày đêm khổ đọc nhịn hỏng mắt như đệ tử nhà nghèo, còn phải nhịn tức của toan nho này."
Từ Tử Ngọc bỗng dưng nhớ tới giọng điệu thong dong khi mở miệng của Tô Văn Khanh, nàng nói câu này xong chỉ có mình và Hà Ngẫu nói chuyện, nhớ lại sau đó hai người nói gì, y cảm ơn sâu sắc không gọi Hà Ngẫu đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hóa ra ngày ấy biểu muội có ý này? Từ Tử Ngọc hơi thất vọng, hóa ra biểu muội chưa chân chính hiểu rõ tâm tư của y.
Nhưng đâu dám nói lời này với Từ Hiền, Từ Tử Ngọc quay đầu gật đầu rất nghiêm túc: "Biểu muội đúng là nói thế."
"Không nói lời gì khác?"
"Không có, con ngồi một lúc ở Thanh Đại Viện rồi rời đi, chưa hề nói chuyện công khóa với biểu muội."
Từ Hiền sững sờ, không nói được lời gì.
Tô Văn Khanh tranh thủ cúi đầu mở miệng, giọng vừa u oán lại yếu đuối, người nghe xúc động: "Biểu ca bị ấm ức, muội chỉ nói một câu thay biểu ca, vào miệng người khác lại thành lời vô sỉ không ra gì, nói biểu ca đọc sách sợ ca nhịn hỏng mắt lại thành kẻ ác xúi giục biểu ca không đọc sách nữa. Là muội muội nhớ kỹ bình thường phu nhân, biểu ca đối xử tốt với muội, nói vài lời rất bình thường, lại bị người cố ý xuyên tạc…"
Từ Tử Ngọc nghe thế đương nhiên hiểu rõ Tô Văn Khanh đang nói ai, nếu hôm nay không phải Hà Ngẫu nói lung tung với phu nhân, đâu phải vô duyên vô cớ bị dọa sợ như thế.
Từ Tử Ngọc đứng lên trịnh trọng nói với Từ lão thái thái và Từ Nhị lão gia: "Biểu muội thật sự chưa hề nói lời vô sỉ không đọc sách với cháu, mong lão thái thái lão gia nắm rõ, cho biểu muội một công đạo."
Từ Hiền im lặng, nhìn Tô Văn Khanh và Từ Tử Ngọc vài lần, thật ra đã tin.
Ông ta đột nhiên gọi Từ Tử Ngọc đến, Tô Văn Khanh đâu có thời gian thông đồng khẩu cung với Tử Ngọc, chắc là thật.
Do nha đầu ngu dốt kia, xuyên tạc lời Tô Văn Khanh lại tự cho là đúng nói với phu nhân, khiến phu nhân giận dữ.
Làm oan uổng Tô Văn Khanh, Từ Hiền bối rối, ông ta là một trưởng bối không tiện nhận lỗi với Tô Văn Khanh, chỉ đành thuận miệng mắng Hà Ngẫu vài câu.
Tô Văn Khanh yên lặng không nói gì, Từ lão thái thái đau lòng cháu nội cháu ngoại bị oan khó hiểu, nhẹ lời khuyên hai người vài câu, sai người chia ra tiễn Tô Văn Khanh và Từ Tử Ngọc về, giữ Từ Hiền lại nói chuyện.
Sau khi cháu gái đi rồi Từ Hiền mới không nghiêm mặt nữa, dù sao trách lầm vãn bối ông ta cũng khó coi, Từ lão thái thái thở dài nói: "Con bé Văn Khanh do ta tự nhận về tự nuôi bên cạnh, nó thế nào ta hiểu rõ rõ. Tính tình nó lương thiện giống Tĩnh nhi, lại thường nhớ kỹ ân tình của Từ gia, cho dù không khỏe cũng hàng ngày đến Thanh Phong Đường thỉnh an, vài đứa cháu nội không hiếu thuận bằng Văn Khanh đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro