Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy

Chương 44

2024-09-18 00:45:31

Từ Hiền áy náy, mấy nhi nữ của mình lại thua một đứa cháu ngoại Tô Văn Khanh này, chẳng phải do mình dạy dỗ không chu đáo sao.

Thật ra con trai bà không có tâm nhãn gì, nhưng không khéo đưa đẩy lại thiếu kiên định, khó tránh khỏi bị người ta thuyết phục, con dâu thứ hai của bà lại là kẻ biết ăn nói.

"Ta biết vợ con xuất thân tốt tâm tính cao quý, chướng mắt Văn Khanh, không muốn để Văn Khanh thường trú Từ phủ…"

Từ Hiền vội nói: "Mẫu thân nói quá lời, phu nhân đâu có tâm tư đó."

"Hừ!" Từ lão thái thái khịt mũi, nói chuyện thời gian trước Vương thị đưa hoa cho Từ Hiền nghe, Từ Hiền chấn động: "Lại có chuyện như thế!"

Ông ta không thể ngờ Vương thị sẽ làm ra chuyện tự hạ thấp thân phận như thế, chứng tỏ tư tâm của bà ta quá nặng.

Từ lão thái thái lườm con trai, cười lạnh nói: "Nam nhân gia đâu hiểu được tâm tư của phụ nhân nội trạch, nếu nó vừa ý Văn Khanh, sao cố tình sắp xếp nha đầu trong phòng Văn Khanh, tâm tư nha đầu kia không thuần, nếu không phải ta đau lòng Văn Khanh, che chở nàng vài phần, không biết con bé phải chịu ấm ức lớn cỡ nào nữa!"

"Vâng." Từ Hiền vội gật đầu, nhưng vẫn khuyên Từ lão thái thái vài câu: "Nhưng mẫu thân bất công với Văn Khanh quá, Tâm Liên mới là cháu gái ruột của ngài."

Từ lão thái thái ngơ ngác, nghe thấy câu này của Từ Hiền, ngực lành lạnh, nhìn chằm chằm Từ Hiền một lúc giống như không biết con trai này vậy: "Thôi, con bé Văn Khanh này số khổ, không có mệnh để người bác như con thương nàng, coi như lời hôm nay ta chưa nói!"

Từ Hiền mới giật mình Từ lão thái thái nổi giận, không rõ lời vừa rồi của mình có sai lầm gì, lại nghe Từ lão thái thái lạnh lùng nói: "Ta sinh một đứa con trai ngoan!"

Tuy rằng Từ Hiền thiếu kiên định không có bản lĩnh gì, nhưng là hiếu tử chính cống, lúc trước lão thái gia làm lụn bại sạch Từ gia, ông ta cũng chưa từng nghe lão thái thái nói nửa câu không tốt. Hiện giờ nghe thấy mẹ nói lời nghiêm trọng như thế thì kinh hãi: "Mẹ bớt giận…"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ lão thái thái chỉ cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, ngón tay chỉ vào Từ Hiền đang run: "Tĩnh nhi chỉ có một anh trai ruột là ngươi, lúc trước vì Từ gia nên ấm ức gả cho Tô gia, ngươi tự hỏi lòng mình xem nếu không nhờ em gái ngươi thì Từ phủ hiện giờ sẽ thế nào! Nếu không có em gái ngươi, sợ rằng Từ gia không thể ở trong trạch viện như bây giờ, ngươi còn có thể cưới em gái Vương Sùng hả?"

Từ Hiền xấu hổ vô cùng, sao ông ta lại quên chuyện này: "Mẹ, con biết sai rồi…"

"Ngươi biết cái gì!" Lúc con gái mất, Từ lão thái thái khóc một trận, cho đến hôm nay mới đau lòng khóc: "Ngươi cũng biết Tĩnh nhi không khỏe, gả cho Tô gia hơn ba năm mới sinh hạ Văn Khanh. Ra đi khi còn trẻ, chỉ để lại một mình Văn Khanh, hiện giờ chưa qua nửa năm, hài cốt em gái ngươi chưa lạnh, ngươi đã bắt đầu oán giận ta đối xử tốt với Văn Khanh quá? Cha mẹ Tâm Liên còn đó, anh trai chị gái không thiếu ai, có cả Vương gia hiện đang quyền thế ngập trời là bác ruột của nó, người thương nó nhiều cỡ nào, người thương Văn Khanh có bao nhiêu? Ngươi tự sờ lương tâm mình xem, ngươi có làm thất vọng Tĩnh nhi không!"

Từ Hiền bị Từ lão thái thái mắng cho một trận xấu hổ vô cùng, nghĩ đến những ngày chung đụng với muội muội hồi nhỏ, suýt nữa rơi lệ: "Mẹ, con trai thật sự biết sai, là con trai bị quỷ ám nói sai…"

"Thôi." Từ lão thái thái đứng lên, trên mặt tràn đầy mỏi mệt: "Ta vốn nghĩ Văn Khanh từ xa tới tìm ta làm chỗ dựa, quý phủ này cũng chỉ ta và ngươi có thể quan tâm nó phần nào, hiện giờ xem ra là ta nghĩ nhiều, ngươi đi xuống đi."

Từ Hiền định nói tiếp, Từ lão thái thái đã xoay người vào nội đường, Từ Hiền đứng cứng đờ tại chỗ một lúc mới nhắm ánh mắt chua xót lại xoay người trở về Mẫu Đơn Viện.

Lúc này Từ Tâm Liên đang chờ ở Mẫu Đơn Viện, trên danh nghĩa là quan tâm Vương thị, thật ra cũng muốn biết cha sẽ xử lý Tô Văn Khanh thế nào.

Nàng ta không ưa Tô Văn Khanh, nếu không vì nàng, bà nội sẽ không soi mói nàng ta khắp nơi! Lúc này đã là giờ Hợi một khắc, hai người đều hơi sốt ruột, Từ Tâm Liên dịu dàng trấn an Nhị thái thái: "Mẹ đừng nóng, nếu cha nói tìm công đạo cho mẹ, nhất định sẽ không thua thiệt mẹ."

Nhị thái thái gật đầu, chậm rãi nói: "Mẹ chỉ sợ bà nội con rất cưng chiều Tô Văn Khanh kia, cha con lại nghe lời bà nội con nhất."

Từ Tâm Liên nghe thế, khuôn mặt thanh tú rầu rĩ, nhưng lại hiện vẻ tàn nhẫn. Nếu lần này tổ mẫu còn che chở Tô Văn Khanh, chứng tỏ ở trong lòng tổ mẫu, Nhị ca ca kém hơn cả Tô Văn Khanh, cháu nội ruột thịt kém hơn một cháu ngoại, như thế còn thể thống gì!

Đang nói thì Từ Nhị lão gia bước vào, Từ Tâm Liên vốn định tươi cười chào đón, nhưng nhìn thấy Từ Hiền sa sầm mặt thì khó hiểu, thử thăm dò khẽ gọi cha.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy

Số ký tự: 0