Biểu Tiểu Thư Không Sống Quá Mười Bảy
Chương 45
2024-09-18 00:45:31
Từ Hiền quay đầu thấy con gái trông lo lắng, không nỡ nổi nóng với con gái, chỉ quay đầu lạnh lùng nói với Vương thị còn trên giường: "Đều do bà mơ hồ tin tưởng lời nô tài xảo quyệt, hại ta oan uổng Văn Khanh khiến lão thái thái đau lòng!"
Vương thị và Từ Tâm Liên khó tin trắng bệch mặt, dù sao Từ Tâm Liên còn nhỏ ngạc nhiên kêu lên: "Làm sao có thể!"
Giọng Từ Tâm Liên lập tức nhắc nhở Từ Hiền, lại nghĩ đến mẹ nói ông ta là huynh trưởng, bởi vì lời Từ Tâm Liên nói nên khiến mẹ đau lòng như thế, lại oán trách Từ Tâm Liên vài phần.
Nếu không phải Từ Tâm Liên luôn nói trước mặt ông ta rằng lão thái thái bất công, ông ta đâu nói thế với mẹ.
Quay đầu tức giận với Từ Tâm Liên: "Là giờ nào rồi, mau về đi!"
Từ Tâm Liên chưa từng bị Từ Hiền nói nặng một câu, vành mắt đỏ lên, Từ Hiền không nỡ lại phiền muộn, dứt khoát quay đầu không nhìn: "Bà nghĩ xem bà đã làm gì Văn Khanh, ta luôn cho rằng bà lòng dạ rộng lớn là hiền lương hiếm thấy, không ngờ lại bất công với Văn Khanh như thế! Minh nhi mau tống cổ nô tài xảo quyệt kia ra ngoài, Từ gia không chứa được loại nô tài hại chủ cầu vinh này!"
Dứt lời xoay người ra khỏi chính phòng, lát sau tiểu nha đầu rụt vai đi vào thì thào nói: "Bẩm phu nhân, lão gia đến chỗ dì Liễu."
Lúc này Từ Nhị thái thái mới hồi hồn, đôi tay đang nhét trong chăn run lên.
"Rốt cuộc là sao!"
Mọi người trầm mặc, Tuyết Nhuế vẫn luôn im lặng mới đứng ra, quỳ trên mặt đất khẽ nói: "Phu nhân, Hà Ngẫu nói thiếu gia đi đến chỗ biểu tiểu thư vài lần, thật ra biểu tiểu thư không hề ở Thanh Đại Viện."
Nhị thái thái ngẩng phắt đầu lên, một lúc lâu sau mới căm hận nói: "Có ý gì?"
Tuyết Nhuế báo lại tỉ mỉ: "Bẩm phu nhân, chiều nay nô tỳ ngẫu nhiên gặp Tiểu Lan của Thanh Đại Viện, nhớ ra hôm qua chuyện Hà Ngẫu báo cho phu nhân, vì bình thường có qua lại với Tiểu Lan nên nói vài câu, Tiểu Lan mới nói cho nô tỳ biết chuyện này."
Từ Tử Ngọc đi Thanh Đại Viện không vì Tô Văn Khanh thì vì ai, chẳng lẽ Thanh Đại Viện có chủ tử khác?
Trên mặt Tuyết Nhuế hiện vài phần khó xử và do dự, bảo người xung quanh lui xuống mới khẽ nói vài câu bên tai Nhị thái thái.
Nhị thái thái tức giận.
Từ Tâm Liên cũng chấn động: "Ngươi nói thật ra Nhị ca ca đi Thanh Đại Viện là vì Hà Ngẫu?"
Tuyết Nhuế im lặng, là chấp nhận.
Hiện tại là giờ Hợi hai khắc, các viện bắt đầu hầu hạ chủ tử đi nghỉ, Tô Văn Khanh trở về từ Thanh Phong Đường nhìn thấy Hà Ngẫu đang đứng trước gương đồng, tay cầm trâm hoa ướm thử lên đầu, đúng là bộ trâm cài của Tô Văn Khanh.
Tô Văn Khanh bất ngờ trở về không tiếng động dọa Hà Ngẫu nhảy dựng lên, ả ta thấy Tô Văn Khanh không ở viện nên mới ướm thử trâm cài này, không ngờ bị nàng bắt tại trận.
Nhưng vì Tô Văn Khanh có việc nịnh bợ ả ta, bình thường là trang sức Hà Ngẫu thích, Tô Văn Khanh sẽ hào phóng thưởng cho ả ta, nên bị bắt tại trận cũng không hoảng hốt, không hoang mang đặt trâm hoa vào trong hộp trang điểm: "Tiểu thư đã về cũng không để người thông báo."
Tô Văn Khanh nhìn nha đầu trước mắt, mắt ngọc mày ngài rất đẹp, nhưng là đồ hai mặt, tham lam lại ngu dốt.
Tự cho là đúng, mỗi ngày đều tính kế người khác, rõ ràng làm chuyện ngu xuẩn nhưng vẫn tự mãn.
Hà Ngẫu bị Tô Văn Khanh nhìn chằm chằm bí hiểm nên mất tự nhiên, chỉ cho rằng mình vụng trộm dùng đồ của nàng khiến nàng tức giận, Tô Văn Khanh lại vòng qua ả ta bảo Lục Tụ: "Lục Tụ, vứt bộ trâm cài kia đi."
Lục Tụ bực tức hồi lâu cuối cùng hả giận, thanh thúy đáp rồi lấy trâm cài Hà Ngẫu vừa chạm vào giao cho tiểu nha đầu. Hà Ngẫu đỏ mặt, nổi giận xoay người rời đi, đúng lúc Tuyết Nhuế tự mình đến Thanh Đại Viện, nói phu nhân truyền Hà Ngẫu và Tiểu Lan qua hỏi chuyện. Khi rời đi, các nha hoàn hầu hạ ở Thanh Đại Viện đều nghe thấy Hà Ngẫu mắng không hề che giấu: "Ta xem ngươi có thể ngông cuồng mấy ngày!"
Tô Văn Khanh bật cười.
Nàng tự nhiên biết nàng có thể ngông cuồng mấy ngày, nhưng còn Hà Ngẫu, e rằng không sống qua ngày mai.
Hôm sau, Từ lão thái thái bảo Lưu ma ma đuổi nô tày bán chủ cầu vinh ở Thanh Đại Viện kai đi, Lưu ma ma đi một chuyến trở về bẩm báo: "Nha đầu kia không còn ở Thanh Đại Viện nữa, nói là đã bị phu nhân đuổi ra ngoài trong đêm."
Tốc độ nhanh gớm, Từ lão thái thái khịt mũi.
Tự mình thưởng nha hoàn nhất đẳng bên người là Hạ Dung hầu hạ Tô Văn Khanh, không đề cập đến Hà Ngẫu nữa.
Nhưng quý phủ khó tránh khỏi tiếng gió, không biết sao đại nha hoàn Hà Ngẫu của Thanh Đại Viện bị đuổi ra ngoài. Lão thái thái thưởng cả Hạ Dung bên người cho biểu tiểu thư, có thể thấy biểu tiểu thư Tô gia được cưng chiều bao nhiêu.
Vương thị và Từ Tâm Liên khó tin trắng bệch mặt, dù sao Từ Tâm Liên còn nhỏ ngạc nhiên kêu lên: "Làm sao có thể!"
Giọng Từ Tâm Liên lập tức nhắc nhở Từ Hiền, lại nghĩ đến mẹ nói ông ta là huynh trưởng, bởi vì lời Từ Tâm Liên nói nên khiến mẹ đau lòng như thế, lại oán trách Từ Tâm Liên vài phần.
Nếu không phải Từ Tâm Liên luôn nói trước mặt ông ta rằng lão thái thái bất công, ông ta đâu nói thế với mẹ.
Quay đầu tức giận với Từ Tâm Liên: "Là giờ nào rồi, mau về đi!"
Từ Tâm Liên chưa từng bị Từ Hiền nói nặng một câu, vành mắt đỏ lên, Từ Hiền không nỡ lại phiền muộn, dứt khoát quay đầu không nhìn: "Bà nghĩ xem bà đã làm gì Văn Khanh, ta luôn cho rằng bà lòng dạ rộng lớn là hiền lương hiếm thấy, không ngờ lại bất công với Văn Khanh như thế! Minh nhi mau tống cổ nô tài xảo quyệt kia ra ngoài, Từ gia không chứa được loại nô tài hại chủ cầu vinh này!"
Dứt lời xoay người ra khỏi chính phòng, lát sau tiểu nha đầu rụt vai đi vào thì thào nói: "Bẩm phu nhân, lão gia đến chỗ dì Liễu."
Lúc này Từ Nhị thái thái mới hồi hồn, đôi tay đang nhét trong chăn run lên.
"Rốt cuộc là sao!"
Mọi người trầm mặc, Tuyết Nhuế vẫn luôn im lặng mới đứng ra, quỳ trên mặt đất khẽ nói: "Phu nhân, Hà Ngẫu nói thiếu gia đi đến chỗ biểu tiểu thư vài lần, thật ra biểu tiểu thư không hề ở Thanh Đại Viện."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhị thái thái ngẩng phắt đầu lên, một lúc lâu sau mới căm hận nói: "Có ý gì?"
Tuyết Nhuế báo lại tỉ mỉ: "Bẩm phu nhân, chiều nay nô tỳ ngẫu nhiên gặp Tiểu Lan của Thanh Đại Viện, nhớ ra hôm qua chuyện Hà Ngẫu báo cho phu nhân, vì bình thường có qua lại với Tiểu Lan nên nói vài câu, Tiểu Lan mới nói cho nô tỳ biết chuyện này."
Từ Tử Ngọc đi Thanh Đại Viện không vì Tô Văn Khanh thì vì ai, chẳng lẽ Thanh Đại Viện có chủ tử khác?
Trên mặt Tuyết Nhuế hiện vài phần khó xử và do dự, bảo người xung quanh lui xuống mới khẽ nói vài câu bên tai Nhị thái thái.
Nhị thái thái tức giận.
Từ Tâm Liên cũng chấn động: "Ngươi nói thật ra Nhị ca ca đi Thanh Đại Viện là vì Hà Ngẫu?"
Tuyết Nhuế im lặng, là chấp nhận.
Hiện tại là giờ Hợi hai khắc, các viện bắt đầu hầu hạ chủ tử đi nghỉ, Tô Văn Khanh trở về từ Thanh Phong Đường nhìn thấy Hà Ngẫu đang đứng trước gương đồng, tay cầm trâm hoa ướm thử lên đầu, đúng là bộ trâm cài của Tô Văn Khanh.
Tô Văn Khanh bất ngờ trở về không tiếng động dọa Hà Ngẫu nhảy dựng lên, ả ta thấy Tô Văn Khanh không ở viện nên mới ướm thử trâm cài này, không ngờ bị nàng bắt tại trận.
Nhưng vì Tô Văn Khanh có việc nịnh bợ ả ta, bình thường là trang sức Hà Ngẫu thích, Tô Văn Khanh sẽ hào phóng thưởng cho ả ta, nên bị bắt tại trận cũng không hoảng hốt, không hoang mang đặt trâm hoa vào trong hộp trang điểm: "Tiểu thư đã về cũng không để người thông báo."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Văn Khanh nhìn nha đầu trước mắt, mắt ngọc mày ngài rất đẹp, nhưng là đồ hai mặt, tham lam lại ngu dốt.
Tự cho là đúng, mỗi ngày đều tính kế người khác, rõ ràng làm chuyện ngu xuẩn nhưng vẫn tự mãn.
Hà Ngẫu bị Tô Văn Khanh nhìn chằm chằm bí hiểm nên mất tự nhiên, chỉ cho rằng mình vụng trộm dùng đồ của nàng khiến nàng tức giận, Tô Văn Khanh lại vòng qua ả ta bảo Lục Tụ: "Lục Tụ, vứt bộ trâm cài kia đi."
Lục Tụ bực tức hồi lâu cuối cùng hả giận, thanh thúy đáp rồi lấy trâm cài Hà Ngẫu vừa chạm vào giao cho tiểu nha đầu. Hà Ngẫu đỏ mặt, nổi giận xoay người rời đi, đúng lúc Tuyết Nhuế tự mình đến Thanh Đại Viện, nói phu nhân truyền Hà Ngẫu và Tiểu Lan qua hỏi chuyện. Khi rời đi, các nha hoàn hầu hạ ở Thanh Đại Viện đều nghe thấy Hà Ngẫu mắng không hề che giấu: "Ta xem ngươi có thể ngông cuồng mấy ngày!"
Tô Văn Khanh bật cười.
Nàng tự nhiên biết nàng có thể ngông cuồng mấy ngày, nhưng còn Hà Ngẫu, e rằng không sống qua ngày mai.
Hôm sau, Từ lão thái thái bảo Lưu ma ma đuổi nô tày bán chủ cầu vinh ở Thanh Đại Viện kai đi, Lưu ma ma đi một chuyến trở về bẩm báo: "Nha đầu kia không còn ở Thanh Đại Viện nữa, nói là đã bị phu nhân đuổi ra ngoài trong đêm."
Tốc độ nhanh gớm, Từ lão thái thái khịt mũi.
Tự mình thưởng nha hoàn nhất đẳng bên người là Hạ Dung hầu hạ Tô Văn Khanh, không đề cập đến Hà Ngẫu nữa.
Nhưng quý phủ khó tránh khỏi tiếng gió, không biết sao đại nha hoàn Hà Ngẫu của Thanh Đại Viện bị đuổi ra ngoài. Lão thái thái thưởng cả Hạ Dung bên người cho biểu tiểu thư, có thể thấy biểu tiểu thư Tô gia được cưng chiều bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro