Triển Lãm Truyệ...
Xuân Phong Lựu Hỏa
2024-09-08 10:42:32
Ngôn Dịch dừng bước, suýt chút nữa thì Bạch Hòa đụng vào người anh.
"Vừa nãy tớ nói vậy để lừa cô bạn đó thôi, đơn giản là tớ không muốn thêm bạn bè."
"Hả?"
"Bạn ấy không phải gu của tớ."
Bạch Hòa nhấn mạnh: "Cậu ấy xinh thế mà không phải gu của cậu hả? Tiêu chuẩn của cậu cũng cao quá rồi đó! Thế cậu thích mẫu người như thế nào?"
"Tớ thích...", Ngôn Dịch dừng lại rồi nhìn cô bằng ánh mắt bùng cháy, "Tớ thích những cô gái hướng nội, sẽ im lặng mỗi khi gặp người lạ."
"Ô, thế thì không phải, Tiểu Kinh là kiểu trâu bò vô cùng nhiệt tình với xã hội."
Bạch Hòa hoàn toàn không nhìn thấy những gì trong mắt Ngôn Dịch. Anh thu lại cảm xúc của mình rồi nắm tay dắt Bạch Hòa đi đến con phố thương mại.
...
Trước cửa hàng hoạt hình có tên "Theo Đuổi m Thanh Cực Nhanh", từ phía xa, Bạch Hòa đã trông thấy cô bạn thân Tô Tiểu Kinh của mình.
"Tiểu Kinh! Sao cậu cũng ở đây?"
Tô Tiểu Kinh hoá trang thành con hồ ly nhỏ quyến rũ Tô Đát Kỷ, có ngực có mông, vừa thướt tha vừa gợi cảm. Bạch Hòa nhìn thấy mà chảy nước miếng, kéo cô bạn thân xoay một vòng để ngắm: "Tuyệt quá người đẹp ơi!"
"Hì hì.", Tô Tiểu Kinh ôm lấy cô, "Kỳ Lãng nhắn tin trong nhóm lớp, bảo nếu muốn hoá trang cho triển lãm truyện tranh thì có thể qua cửa hàng này. Tớ đoán là cậu sẽ tới, quả không sai mà."
"Kỳ Lãng gửi tin nhắn vào nhóm lớp hả?"
"Ừ, cậu ấy bảo có thể chơi thỏa thích."
Bạch Hòa lấy điện thoại mở tin nhắn trong nhắn lớp ra thì thấy đúng là Kỳ Lãng có nhắn vào nhóm lớp, sau đó cả chục người đều trả lời là sẽ qua chơi.
Cô và Ngôn Dịch đưa mắt nhìn nhau, trong lòng trào dâng một cảm giác không thể giải thích được.
Thế mà hai người còn tưởng... là chỉ gọi hai người đến thôi.
Nhưng nghĩ cũng phải, Kỳ Lãng thuê nguyên một đoàn hoá trang đến thì sao có thể chỉ hoá trang cho ba người họ được.
"Kỳ Lãng đâu rồi?"
"Cậu ấy hoá trang xong rồi, có rất nhiều bạn nữ cả quen biết cả không quen đều gọi cậu ấy đi chụp ảnh rồi."
"Ồ..."
Chuyện này cũng rất bình thường, Kỳ Lãng thích tham gia những hoạt động như thế này, không cần hỏi cũng biết cậu ấy hoá trang xong sẽ đẹp trai đến mức người người oán trách, thiên hạ căm hờn, bị mấy cô gái đó kéo đi chụp ảnh cũng không phải chuyện gì lạ lắm.
Tô Tiểu Kinh biết hiện giờ trong lòng Bạch Hòa đang cảm thấy không vui nên lập tức chuyển chủ đề, cô ấy nói với Ngôn Dịch: "Anh Ngôn Dịch, cậu định hoá trang thành nhân vật nào vậy?"
"Tớ chưa nghĩ ra, cùng đi xem xung quanh đi."
"Cứ đi vòng vòng xem đi, quần áo ở tiệm này đa dạng lắm, hình dáng kiểu mẫu nào cũng có."
Bạch Hòa lôi kéo Tô Tiểu Kinh: "Cậu hơn người ta hai tuổi đấy, cái gì mà anh Ngôn Dịch hả, không biết ngại à."
Tô Tiểu Kinh cười rồi nói nhỏ với Bạch Hòa: "Con trai thích được con gái gọi là anh lắm đấy, hơn hai tuổi thì sao chứ, không quan trọng! Chẳng mấy chốc mà Ngôn Dịch nhà cậu sẽ vượt Kỳ Lãng cả cái đầu."
Chắc là hai người đều cao khoảng một mét chín.
Bạch Hòa nghe Tô Tiểu Kinh nói vậy thì nhớ lại lúc còn nhỏ, Kỳ Lãng rất thích túm lấy bím tóc của cô rồi bắt cô gọi mình là anh trai.
Cô đỏ bừng mặt vì xấu hổ, có chết cũng không gọi Kỳ Lãng là anh.
Lúc đó cô chỉ thấy mất mặt, anh trai cái gì chứ, hơn cô có mấy ngày tuổi thôi mà, còn mặt khác là vì... Bạch Hòa cảm thấy nếu gọi Kỳ Lãng là anh thì cô cũng chỉ được coi là em gái thôi.
Mà cô thì không muốn làm em gái của Kỳ Lãng, không muốn... chỉ là em gái của anh.
"Vừa nãy tớ nói vậy để lừa cô bạn đó thôi, đơn giản là tớ không muốn thêm bạn bè."
"Hả?"
"Bạn ấy không phải gu của tớ."
Bạch Hòa nhấn mạnh: "Cậu ấy xinh thế mà không phải gu của cậu hả? Tiêu chuẩn của cậu cũng cao quá rồi đó! Thế cậu thích mẫu người như thế nào?"
"Tớ thích...", Ngôn Dịch dừng lại rồi nhìn cô bằng ánh mắt bùng cháy, "Tớ thích những cô gái hướng nội, sẽ im lặng mỗi khi gặp người lạ."
"Ô, thế thì không phải, Tiểu Kinh là kiểu trâu bò vô cùng nhiệt tình với xã hội."
Bạch Hòa hoàn toàn không nhìn thấy những gì trong mắt Ngôn Dịch. Anh thu lại cảm xúc của mình rồi nắm tay dắt Bạch Hòa đi đến con phố thương mại.
...
Trước cửa hàng hoạt hình có tên "Theo Đuổi m Thanh Cực Nhanh", từ phía xa, Bạch Hòa đã trông thấy cô bạn thân Tô Tiểu Kinh của mình.
"Tiểu Kinh! Sao cậu cũng ở đây?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tiểu Kinh hoá trang thành con hồ ly nhỏ quyến rũ Tô Đát Kỷ, có ngực có mông, vừa thướt tha vừa gợi cảm. Bạch Hòa nhìn thấy mà chảy nước miếng, kéo cô bạn thân xoay một vòng để ngắm: "Tuyệt quá người đẹp ơi!"
"Hì hì.", Tô Tiểu Kinh ôm lấy cô, "Kỳ Lãng nhắn tin trong nhóm lớp, bảo nếu muốn hoá trang cho triển lãm truyện tranh thì có thể qua cửa hàng này. Tớ đoán là cậu sẽ tới, quả không sai mà."
"Kỳ Lãng gửi tin nhắn vào nhóm lớp hả?"
"Ừ, cậu ấy bảo có thể chơi thỏa thích."
Bạch Hòa lấy điện thoại mở tin nhắn trong nhắn lớp ra thì thấy đúng là Kỳ Lãng có nhắn vào nhóm lớp, sau đó cả chục người đều trả lời là sẽ qua chơi.
Cô và Ngôn Dịch đưa mắt nhìn nhau, trong lòng trào dâng một cảm giác không thể giải thích được.
Thế mà hai người còn tưởng... là chỉ gọi hai người đến thôi.
Nhưng nghĩ cũng phải, Kỳ Lãng thuê nguyên một đoàn hoá trang đến thì sao có thể chỉ hoá trang cho ba người họ được.
"Kỳ Lãng đâu rồi?"
"Cậu ấy hoá trang xong rồi, có rất nhiều bạn nữ cả quen biết cả không quen đều gọi cậu ấy đi chụp ảnh rồi."
"Ồ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện này cũng rất bình thường, Kỳ Lãng thích tham gia những hoạt động như thế này, không cần hỏi cũng biết cậu ấy hoá trang xong sẽ đẹp trai đến mức người người oán trách, thiên hạ căm hờn, bị mấy cô gái đó kéo đi chụp ảnh cũng không phải chuyện gì lạ lắm.
Tô Tiểu Kinh biết hiện giờ trong lòng Bạch Hòa đang cảm thấy không vui nên lập tức chuyển chủ đề, cô ấy nói với Ngôn Dịch: "Anh Ngôn Dịch, cậu định hoá trang thành nhân vật nào vậy?"
"Tớ chưa nghĩ ra, cùng đi xem xung quanh đi."
"Cứ đi vòng vòng xem đi, quần áo ở tiệm này đa dạng lắm, hình dáng kiểu mẫu nào cũng có."
Bạch Hòa lôi kéo Tô Tiểu Kinh: "Cậu hơn người ta hai tuổi đấy, cái gì mà anh Ngôn Dịch hả, không biết ngại à."
Tô Tiểu Kinh cười rồi nói nhỏ với Bạch Hòa: "Con trai thích được con gái gọi là anh lắm đấy, hơn hai tuổi thì sao chứ, không quan trọng! Chẳng mấy chốc mà Ngôn Dịch nhà cậu sẽ vượt Kỳ Lãng cả cái đầu."
Chắc là hai người đều cao khoảng một mét chín.
Bạch Hòa nghe Tô Tiểu Kinh nói vậy thì nhớ lại lúc còn nhỏ, Kỳ Lãng rất thích túm lấy bím tóc của cô rồi bắt cô gọi mình là anh trai.
Cô đỏ bừng mặt vì xấu hổ, có chết cũng không gọi Kỳ Lãng là anh.
Lúc đó cô chỉ thấy mất mặt, anh trai cái gì chứ, hơn cô có mấy ngày tuổi thôi mà, còn mặt khác là vì... Bạch Hòa cảm thấy nếu gọi Kỳ Lãng là anh thì cô cũng chỉ được coi là em gái thôi.
Mà cô thì không muốn làm em gái của Kỳ Lãng, không muốn... chỉ là em gái của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro