Bỏ Cha Giữ Con

Chương 13

Nhất Chỉ Huyền Ngữ

2024-07-11 08:13:38

Trường An cuối cùng đã có thể tự làm được một tấm mặt nạ da người hoàn mỹ, Phiêu Kỵ tướng quân được thăng chức làm Hộ quốc đại tướng quân, phủ Tướng quân mưu phản nên cả nhà bị xử c..hém.

Trường An thích Binh pháp Tôn Tử, mỗi lần đều đọc đến say sưa, tiểu hoàng đế băng hà, Hộ quốc tướng quân giẫm vào vết xe đổ của phủ Tướng quân, cử binh soán vị.

Trường An cả ngày đều nghiên cứu cờ vây, từ sơ học đến phá giải tử cục, Nhiếp chính vương hồi cung, Hộ quốc tướng quân bị c..hém c..hết, cả nhà Thái phó đều bị xử c..hém, Thái hậu bị tống vào lãnh cung.

Trong núi bây giờ rất quạnh quẽ, ta cải trang đưa Trường An xuống núi dạo chơi.

Lúc mua đồ trang sức, đột nhiên nhìn một chiếc vòng tay bện, hoa văn cực kỳ đẹp, liền nhờ ông chủ chỉ cách làm.

Đang nghe chỉ dẫn, bỗng nhiên thấy trên đường hỗn loạn.

"Các ngươi nhìn cái gì, ta đã từng là phò mã! Đám dân đen các ngươi xách giày cho ta cũng không xứng, làm gì có tư cách ở đây chỉ trỏ!"

Một lão già hấp hối lê đôi chân bẩn thỉu, dựa vào chân tường bẩn thỉu, xung quanh có bảy tám vò rượu nằm xiêu vẹo.

Một đại nương phỉ nhổ hắn: "Phi! Không tự nhìn lại bộ dạng như xác ướp của mình, thế này mà còn công chúa phò mã gì chứ!”

"Ta nghĩ chắc là ở ngõ hoa liễu nào đó bị lây bệnh, tự mình khiến bản thân bán thân bất toại, đầu óc chắc cũng bệnh rồi!"

Đám đông xung quanh bắt đầu cười vang.

Lúc này ta cũng bện xong vòng tay, đưa cho ông chủ một miếng vàng lá, rồi hài lòng dắt Trường An về nhà.

C..hết có gì đáng sợ?

Sống không bằng c..hết mới đáng sợ nhất.

Cố phò mã, chậm rãi hưởng thụ vận mệnh bẩn thỉu nửa đời sau của ngươi đi.

25

Tuyết trên mái hiên càng lúc càng dày.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liên tiếp mấy tháng không gặp Thẩm Cảnh Hành, bàn xử lý chính sự của hắn cũng phủ một tầng bụi mỏng.

Ta cầm chổi lông gà, phủi sạch bụi trên bàn, vô tình đụng trúng chậu nước, không ngờ lại hất rơi nghiên mực.

Lúc khom lưng nhặt lên, bỗng nhiên phát hiện một tờ giấy Tuyên Thành màu vàng nhạt ở ngăn kéo bàn.

Ta rút ra đọc, chữ viết trên giấy cứng cáp, đây là bút tích Thẩm Cảnh Hành lưu lại mấy tháng trước.

"Tĩnh để điểm đăng thâm chúc y,

Cộng lang trường hành mạc vi kỳ.

Linh lung đầu tử an hồng đậu,

Nhập cốt tương tư tri bất tri?

**("Giếng sâu đèn kết nước in chàng Cùng quân dạo bước, sợ duyên tan

Xí ngầu óng ánh thêm hồng đậu

Tương tư khắc cốt, biết chăng, hoan?"

Hồng đậu là loài đậu mọc ở Lĩnh Nam, hạt màu đỏ, rất xinh, có thể làm kẹp cài đầu. Tích xưa có người c..hết ngoài thành, bên cây hồng đậu. Vợ chôn chồng xong, ngồi bên cây hồng đậu khóc thương cho tới c..hết. Nhân đó, người đời gọi cây hồng đậu tượng trưng cho tình yêu, hạt hồng đậu là hạt tương tư, đeo hạt hồng đậu để tỏ ra đang nhớ tới ai đó.

Nguồn: Thi Viện, bản dịch của Hưng Khánh)**

……

Làm sao bây giờ, đột nhiên rất muốn gặp hắn.

Vừa quay người lại, một mùi hương mát lạnh truyền đến, thắt lưng đột nhiên bị một đôi tay ôm lấy. Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của người đó: "Song nhi, nàng đang xem cái gì vậy?"

Trong lòng ta như nổi trống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đang xem thơ bệ hạ viết mấy ngày trước.”

“Linh lung đầu tử an hồng đậu.

Nhập cốt tương tư tri bất tri?”

Ta đối diện với đôi măt màu hổ phách của Thẩm Cảnh Hành: "Bệ hạ thích thiếp vì cái gì?"

"Nếu ta nói gặp nàng từ thời niên thiếu, lâu ngày sinh tình, nàng có tin không?"

“Tại sao lại không tin chứ?”

Đôi môi truyền đến xúc cảm mềm mại, trước mắt là khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn của hắn.

Trong nháy mắt ta có loại ảo giác, hắn vẫn là tiểu bạch thỏ mềm mại dịu dàng sáu năm trước.

Nói hắn là tiểu bạch thỏ cũng không đúng, chính xác mà nói hắn chính là một lão bạch hồ giảo hoạt.

Khi đôi môi tách ra, tai ta nghe một tiếng cười khẽ.

"Sáu năm qua chẳng lẽ không ai nói cho Song nhi nàng biết, những lúc như thế này nên nhắm mắt lại sao?"

Một câu nói đưa ta về với thực tại, tức giận đ.ấ.m hắn, nhưng tay lại không có sức, hoảng hốt đẩy hắn ra, lúc xoay người chạy trốn lại lơ đãng đánh đổ nghiên mực bên cạnh bàn.

Xoạt, giấy Tuyên Thành ố vàng rơi lả tả trên mặt đất.

Nghiên mực bị bao phủ bởi những vệt mực.

Hắn chế trụ eo ta, cúi người nhẹ nhàng nói: “Hoàng hậu của trẫm, cùng trẫm hồi cung đi.”

Một lúc lâu sau, ta nghe được câu trả lời của mình: “Được.”

Nguyện đôi ta như sao như trăng, hàng đêm chiếu ánh sáng rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bỏ Cha Giữ Con

Số ký tự: 0