Chương 14
Nhất Chỉ Huyền Ngữ
2024-07-11 08:13:38
Ngoại truyện – Thái hậu
Ta vốn tưởng rằng Thẩm Cảnh Hành vô tâm.
Ta và hắn quen biết từ nhỏ, cũng được cho là thanh mai trúc mã. Lúc đó ta là đích nữ của Thái phó, đủ mười ba tuổi là có thể vào cung học.
Trong cung học có rất nhiều tiểu thư công tử có tinh thần vui vẻ, cũng nhiều hoàng tử công chúa cành vàng lá ngọc nhưng không hiểu vì sao ngày nhập học ta lại chỉ chú ý đến hắn.
Chàng thiếu niên có dung mạo ưa nhìn nhưng mặt không chút cảm xúc. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống cơ thể hắn, khuôn mặt trắng như ngọc trong phút chốc đi vào tâm trí ta.
Xung quanh không có ai nói chuyện với hắn, nhìn là biết hắn chính là Cửu hoàng tử không được yêu thích.
Nghe đồn mẹ hắn có thân phận thấp kém, do một lần nam tuần được hoàng đế sủng ái nên sinh được một nhi tử.
Sau khi mẹ đẻ của hắn c..hết, đến năm mười tuổi hắn mới được hoàng đế tìm về, nhưng cuộc sống sau khi hồi cung rất thê thảm.
Bất hạnh của hắn là được giao cho Đức phi nuôi dưỡng, chỉ cần một ngày tiên đế không đến cung của nàng, nàng liền ra lệnh cho thái giám dùng roi đánh hắn từ đêm tới sáng.
Vì vậy cho nên thân thể mười tuổi của hắn đầy vết thương, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cơ thể luôn có mùi thuốc pha lẫn mùi m..áu tanh.
Vì cái mùi khó chịu này cùng với tính tình u ám ít nói, người trong cung hoặc tránh né hoặc châm chọc cười thầm.
Tuy rằng có số phận đáng thương, nhưng cũng chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, ai mà để ý chứ?
Các cung nữ, thái giám bận rộn bảo vệ tính mạng của mình, các phi tần bận rộn âm mưu bỏ thuốc phá thai, hoàng đế ban ngày bận rộn việc triều chính, ban đêm bận rộn cày cuốc.
Tất cả đều rất bận rộn.
[Bạn đang đọc Bỏ cha giữ con được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩ là đã bị reup trộm]
Tình cảm con người vốn là như vậy, họ sẽ không vì người nào đó kim tôn ngọc quý mà sinh lòng ái mộ, cũng sẽ không vì một người sa sút mà lẩn tránh.
Nhưng ta thế mà hết lần này hết lần khác lại thích Thẩm Cảnh Hành?
Ta tự nhận mình xui xẻo.
Nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được dõi theo hắn, phát hiện hôm nay khóe miệng hắn có một vết rách, trên người lại có thêm mấy vết roi, mùi thuốc có chút hăng.
Sách của hắn thường bị hoàng huynh, hoàng muội xé nát, mấy hoàng tử chỉ mặt mắng hắn là con hoang, làm bẩn huyết thống hoàng thất của bọn họ, mắng mẹ hắn là kỹ nữ ai cũng có thể xem thường.
Người khác mắng hắn thế nào hắn cũng không có phản ứng, nhưng nếu mắng mẹ hắn thì hắn sẽ như con thú nhỏ phản kích lại. Sau đó bọn họ phát hiện được điều này nên sẽ luôn mắng mẹ hắn trước mặt hắn.
Nhưng về sau, dù bọn họ mắng mẹ hắn như thế nào, hắn cũng thờ ơ.
Ta có chút đau lòng, nhưng cũng có chút khinh bỉ hắn.
Đồ hèn.
Ta chú ý đến hắn quá nhiều nên Tôn Đình Đình, người luôn có mối quan hệ tốt với ta hỏi có phải ta thích hắn hay không, tận tình khuyên nhủ ta tuy rằng hắn đẹp nhưng cũng chỉ là một cái bao cỏ.
Trong lòng ta tràn đầy kích động và xấu hổ vì bị chọc đúng tâm tư.
“Ngươi nói nhảm nhí gì vậy? Ta là đích nữ của Thái phó, sau này hoặc là gả cho thế gia công tử, hoặc là gả cho Tam hoàng tử, Thất hoàng tử được sủng ái, nhà mẹ đẻ thế lực lớn, tại sao có thể coi trọng loại chuột trong cống ngầm này?"
Nói xong lời này, trong lòng ta lại có dự cảm chẳng lành.
Nhìn lại thấy gương mặt tái nhợt của hắn ngay sau lưng mình, ánh mắt hiện lên một nụ cười đùa cợt: “Thiên kim đích nữ của Thái phó, sau này gặp phải loại chuột cống như ta, mong rằng hãy tránh xa ta một chút.”
Ta muốn đuổi theo và thanh minh với hắn rằng ta không nghĩ về hắn như vậy, nhưng xung quanh toàn là các công tử tiểu thư. Nếu nói như vậy, chẳng phải là tự vả mặt mình sao?
Cho nên ta đứng yên tại chỗ.
Sau đó khi xung quanh không có người, ta vội vàng gọi hắn lại, tỏ vẻ đó cũng chỉ là lời nói vô tâm của ta.
“Lời nói vô tâm?” Hắn hất bàn tay đang kéo áo hắn của ta: "Chẳng lẽ không thể nói lời thật tâm sao?"
Nói xong không nhìn ta nữa.
Sau đó rất hiếm khi thấy hắn xuất hiện trong cung học.
Nghe nói khoảng thời gian đó hoàng đế ham thích tu tiên, ngày ngày ngồi thiền trong hoàng quan, lên kế hoạch luyện tiên đan sống lâu trăm tuổi.
Để có thể luyện được tiên đan cần một vị thuốc dẫn cực kỳ ác độc – m..áu của người thân.
Vì thế hắn trở thành dược nhân của hoàng đế, cần lúc nào thì lấy m..áu lúc đó.
Sắc mặt của hắn càng ngày càng tái nhợt, bước đi càng ngày càng uể oải nhưng lại càng ngày càng được Hoàng đế coi trọng.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thiếu niên mười bảy tuổi càng khiến người ta không thể rời mắt, đặc biệt là đôi mắt dường như được bao phủ bởi một lớp sương tuyết mỏng khiến ta nhất thời thất thần mỗi khi chạm mặt.
Ta nghĩ may mắn là lúc đó hắn không quan tâm đến lời nói vô tâm của ta.
Lúc sắp cập kê, ta cố ý học Kinh Hồng Vũ.
Nghe nói điệu múa này nếu học tốt có thể nổi tiếng khắp kinh thành, đẹp như Lạc Thần giáng trần.
Ta muốn múa cho hắn xem.
Nhưng ai ngờ không múa được vào trong lòng hắn, lại bị lão hoàng đế già kia nhìn được, nói muốn nạp ta làm hoàng hậu.
Tạo hóa trêu ngươi, chỉ cách vài bức tường cung, ta trở thành người của hậu cung và không có cơ hội gặp được hắn.
Sau này, Tây Bắc khô hạn, Giang Nam lũ lụt, dân chúng phiêu bạc khắp nơi.
Quốc sư nói là do sự sa đoạ của tiên đế khiến trời trừng phạt, cần một vị hoàng tử thay mặt đế vương nhận trừng phạt, lên núi cầu phúc cả đời không được xuống.
Chuyện bị nhốt trong chùa miếu cả đời này, không có hoàng tử nào nguyện ý làm nhưng hắn lại chủ động đi.
Thật ra thì hắn đi cũng tốt.
Hắn lên núi chưa được nửa tháng, trong kinh đột nhiên có kinh biến.
Ninh Vương phản loạn, m..áu chảy khắp kinh thành, người của hoàng thất c..hết rất nhiều, t.h.i t.h.ể thiếu tay thiếu chân chất đầy đất, chảy m..áu thành sông.
Ngay trong đêm ta leo lên Hoàng Giác Tự thăm hắn, nhưng chùa miếu quá rộng lớn, tìm khắp nơi cũng không thấy hắn.
Hắn mất tích rồi.
Khi đó ta cũng không cảm thấy chuyện phát sinh ở hoàng thành có liên quan gì đến hắn.
Suy cho cùng ấn tượng trong ta hắn chỉ là Cửu hoàng tử đầy bi thương bất hạnh, uất ức, nhẫn nhục chịu đựng.
Hoàn toàn không biết rằng hắn là con sói đầu đàn im lặng đã ngủ đông quá lâu, giờ đây hắn chỉ muốn cắn đứt cổ họng kẻ địch và nhai hết vào bụng.
Khi nào thì ta nhận ra hắn đáng sợ hơn ta tưởng?
Là khi hắn hồi cung sau hai năm biến mất.
Ta vốn tưởng rằng Thẩm Cảnh Hành vô tâm.
Ta và hắn quen biết từ nhỏ, cũng được cho là thanh mai trúc mã. Lúc đó ta là đích nữ của Thái phó, đủ mười ba tuổi là có thể vào cung học.
Trong cung học có rất nhiều tiểu thư công tử có tinh thần vui vẻ, cũng nhiều hoàng tử công chúa cành vàng lá ngọc nhưng không hiểu vì sao ngày nhập học ta lại chỉ chú ý đến hắn.
Chàng thiếu niên có dung mạo ưa nhìn nhưng mặt không chút cảm xúc. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống cơ thể hắn, khuôn mặt trắng như ngọc trong phút chốc đi vào tâm trí ta.
Xung quanh không có ai nói chuyện với hắn, nhìn là biết hắn chính là Cửu hoàng tử không được yêu thích.
Nghe đồn mẹ hắn có thân phận thấp kém, do một lần nam tuần được hoàng đế sủng ái nên sinh được một nhi tử.
Sau khi mẹ đẻ của hắn c..hết, đến năm mười tuổi hắn mới được hoàng đế tìm về, nhưng cuộc sống sau khi hồi cung rất thê thảm.
Bất hạnh của hắn là được giao cho Đức phi nuôi dưỡng, chỉ cần một ngày tiên đế không đến cung của nàng, nàng liền ra lệnh cho thái giám dùng roi đánh hắn từ đêm tới sáng.
Vì vậy cho nên thân thể mười tuổi của hắn đầy vết thương, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cơ thể luôn có mùi thuốc pha lẫn mùi m..áu tanh.
Vì cái mùi khó chịu này cùng với tính tình u ám ít nói, người trong cung hoặc tránh né hoặc châm chọc cười thầm.
Tuy rằng có số phận đáng thương, nhưng cũng chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, ai mà để ý chứ?
Các cung nữ, thái giám bận rộn bảo vệ tính mạng của mình, các phi tần bận rộn âm mưu bỏ thuốc phá thai, hoàng đế ban ngày bận rộn việc triều chính, ban đêm bận rộn cày cuốc.
Tất cả đều rất bận rộn.
[Bạn đang đọc Bỏ cha giữ con được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩ là đã bị reup trộm]
Tình cảm con người vốn là như vậy, họ sẽ không vì người nào đó kim tôn ngọc quý mà sinh lòng ái mộ, cũng sẽ không vì một người sa sút mà lẩn tránh.
Nhưng ta thế mà hết lần này hết lần khác lại thích Thẩm Cảnh Hành?
Ta tự nhận mình xui xẻo.
Nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được dõi theo hắn, phát hiện hôm nay khóe miệng hắn có một vết rách, trên người lại có thêm mấy vết roi, mùi thuốc có chút hăng.
Sách của hắn thường bị hoàng huynh, hoàng muội xé nát, mấy hoàng tử chỉ mặt mắng hắn là con hoang, làm bẩn huyết thống hoàng thất của bọn họ, mắng mẹ hắn là kỹ nữ ai cũng có thể xem thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người khác mắng hắn thế nào hắn cũng không có phản ứng, nhưng nếu mắng mẹ hắn thì hắn sẽ như con thú nhỏ phản kích lại. Sau đó bọn họ phát hiện được điều này nên sẽ luôn mắng mẹ hắn trước mặt hắn.
Nhưng về sau, dù bọn họ mắng mẹ hắn như thế nào, hắn cũng thờ ơ.
Ta có chút đau lòng, nhưng cũng có chút khinh bỉ hắn.
Đồ hèn.
Ta chú ý đến hắn quá nhiều nên Tôn Đình Đình, người luôn có mối quan hệ tốt với ta hỏi có phải ta thích hắn hay không, tận tình khuyên nhủ ta tuy rằng hắn đẹp nhưng cũng chỉ là một cái bao cỏ.
Trong lòng ta tràn đầy kích động và xấu hổ vì bị chọc đúng tâm tư.
“Ngươi nói nhảm nhí gì vậy? Ta là đích nữ của Thái phó, sau này hoặc là gả cho thế gia công tử, hoặc là gả cho Tam hoàng tử, Thất hoàng tử được sủng ái, nhà mẹ đẻ thế lực lớn, tại sao có thể coi trọng loại chuột trong cống ngầm này?"
Nói xong lời này, trong lòng ta lại có dự cảm chẳng lành.
Nhìn lại thấy gương mặt tái nhợt của hắn ngay sau lưng mình, ánh mắt hiện lên một nụ cười đùa cợt: “Thiên kim đích nữ của Thái phó, sau này gặp phải loại chuột cống như ta, mong rằng hãy tránh xa ta một chút.”
Ta muốn đuổi theo và thanh minh với hắn rằng ta không nghĩ về hắn như vậy, nhưng xung quanh toàn là các công tử tiểu thư. Nếu nói như vậy, chẳng phải là tự vả mặt mình sao?
Cho nên ta đứng yên tại chỗ.
Sau đó khi xung quanh không có người, ta vội vàng gọi hắn lại, tỏ vẻ đó cũng chỉ là lời nói vô tâm của ta.
“Lời nói vô tâm?” Hắn hất bàn tay đang kéo áo hắn của ta: "Chẳng lẽ không thể nói lời thật tâm sao?"
Nói xong không nhìn ta nữa.
Sau đó rất hiếm khi thấy hắn xuất hiện trong cung học.
Nghe nói khoảng thời gian đó hoàng đế ham thích tu tiên, ngày ngày ngồi thiền trong hoàng quan, lên kế hoạch luyện tiên đan sống lâu trăm tuổi.
Để có thể luyện được tiên đan cần một vị thuốc dẫn cực kỳ ác độc – m..áu của người thân.
Vì thế hắn trở thành dược nhân của hoàng đế, cần lúc nào thì lấy m..áu lúc đó.
Sắc mặt của hắn càng ngày càng tái nhợt, bước đi càng ngày càng uể oải nhưng lại càng ngày càng được Hoàng đế coi trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thiếu niên mười bảy tuổi càng khiến người ta không thể rời mắt, đặc biệt là đôi mắt dường như được bao phủ bởi một lớp sương tuyết mỏng khiến ta nhất thời thất thần mỗi khi chạm mặt.
Ta nghĩ may mắn là lúc đó hắn không quan tâm đến lời nói vô tâm của ta.
Lúc sắp cập kê, ta cố ý học Kinh Hồng Vũ.
Nghe nói điệu múa này nếu học tốt có thể nổi tiếng khắp kinh thành, đẹp như Lạc Thần giáng trần.
Ta muốn múa cho hắn xem.
Nhưng ai ngờ không múa được vào trong lòng hắn, lại bị lão hoàng đế già kia nhìn được, nói muốn nạp ta làm hoàng hậu.
Tạo hóa trêu ngươi, chỉ cách vài bức tường cung, ta trở thành người của hậu cung và không có cơ hội gặp được hắn.
Sau này, Tây Bắc khô hạn, Giang Nam lũ lụt, dân chúng phiêu bạc khắp nơi.
Quốc sư nói là do sự sa đoạ của tiên đế khiến trời trừng phạt, cần một vị hoàng tử thay mặt đế vương nhận trừng phạt, lên núi cầu phúc cả đời không được xuống.
Chuyện bị nhốt trong chùa miếu cả đời này, không có hoàng tử nào nguyện ý làm nhưng hắn lại chủ động đi.
Thật ra thì hắn đi cũng tốt.
Hắn lên núi chưa được nửa tháng, trong kinh đột nhiên có kinh biến.
Ninh Vương phản loạn, m..áu chảy khắp kinh thành, người của hoàng thất c..hết rất nhiều, t.h.i t.h.ể thiếu tay thiếu chân chất đầy đất, chảy m..áu thành sông.
Ngay trong đêm ta leo lên Hoàng Giác Tự thăm hắn, nhưng chùa miếu quá rộng lớn, tìm khắp nơi cũng không thấy hắn.
Hắn mất tích rồi.
Khi đó ta cũng không cảm thấy chuyện phát sinh ở hoàng thành có liên quan gì đến hắn.
Suy cho cùng ấn tượng trong ta hắn chỉ là Cửu hoàng tử đầy bi thương bất hạnh, uất ức, nhẫn nhục chịu đựng.
Hoàn toàn không biết rằng hắn là con sói đầu đàn im lặng đã ngủ đông quá lâu, giờ đây hắn chỉ muốn cắn đứt cổ họng kẻ địch và nhai hết vào bụng.
Khi nào thì ta nhận ra hắn đáng sợ hơn ta tưởng?
Là khi hắn hồi cung sau hai năm biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro