Giới Thiệu
2024-10-09 00:23:12
"Cậu định uống cho chết à? "
Lăng Dịch là người rủ, nhưng cũng chính anh ấy ngăn cản khi Kỷ Kình Bắc uống quá nhiều rượu. Mục đích cuộc hẹn chỉ muốn cho anh thư giản, biết đâu gặp gỡ vài cô gái lại quên được Giang Vũ Thư, nhưng suốt mấy giờ đồng hổ anh cứ tập trung chăm chăm uống rượu, đến khuôn mặt của bạn thân cũng chẳng lướt nhìn.
"Lăng Dịch...cậu có cách nào giúp tôi không? Tôi không muốn yêu Vũ Thư nữa, tôi muốn quên cô ấy... "
Kỷ Kinh Bắc dứt khoát thả người dựa lưng về sau, lồng ngực phập phồng cùng hơi thở nặng nề phả ra, hai mắt nhắm tịt muốn xua tan đi hình bóng ấy, nhưng càng cố thì lại càng nhớ hơn, từng kỷ niệm, khuôn mặt, nụ cười, ánh mắt ấy rõ ràng trong tâm trí.
" Tôi đã nói với cậu rồi, không có cách nào hiệu quả hơn là dùng người yêu mới để quên người yêu cũ. Khi cả ngày cậu cứ nhắn tin, nói chuyện, buổi tối hẹn hò thì sớm muộn gì cũng có tình cảm với người ta, như thế Giang Vũ Thư chỉ còn là một cái tên.
- Chứ hiện tại toàn bộ thời gian cậu cứ nghĩ về Giang Vũ Thư thì đến bao giờ quên được? "
Kỷ Kinh Bắc lẳng lặng trầm tư, đôi mắt đỏ au dao động nhớ đến câu nói ' Vũ Ánh yêu anh' của Giang Vũ Thư.
Thực sự anh rất sốc trước lý do đó, căn bản không thể nghĩ ra và cũng chẳng biết Giang Vũ Ánh yêu mình.
Cô không thể tổn thương em gái của mình, nhưng lại giẫm đạp tình cảm của anh...
" Tôi sẽ thử, dù là cách nào cũng sẽ thử... "
"Đúng, không thử thì làm sao biết là không được... "
Cùng thời điểm, Giang Vũ Thư trở về nhà mình, vừa mới bước vào phòng ngủ cô đã quy xuống trước cánh cửa, thân thế yếu ớt do cô khóc suốt mấy giờ đồng hồ liên tục.
Cô từng tưởng tưởng mình sẽ mặc chiếc váy cưới do chính mình thiết kế, được nắm tay Kỷ Kinh Bắc anh cùng bước lên lễ đường...
Nhưng giờ đây...
Thực sự khi quyết định nói ra, cô rất hy vọng anh sẽ hiểu, sẽ thông cảm và bỏ qua cho cô, cô là bất đắc dĩ mới chia tay anh, sâu trong thâm tâm không hề muốn như thế.
" Kinh Bắc...em yêu anh thật mà ~ huhu ~"
• Ngày hôm sau...
Buổi trưa, Tống Cầm dì của anh đến tập đoàn Kỷ Thị ý định rủ Kỷ Kình Bắc đi ăn, do bà ấy vừa đóng máy xong một bộ phim nên có thời gian rảnh. Thể nhưng, anh chẳng có tâm trạng ăn uống, nên lúc này lập tức từ chối.
" Cháu vẫn chưa xử lý xong công việc, cũng nhờ thư ký đặt thức ăn, dì rủ mẹ cháu đi. "
" Công việc của cháu thì đến bao giờ mới xử lý xong, buổi trưa cũng dành thời gian nghỉ ngơi chứ, làm việc nhiều quá sẽ ảnh hưởng sức khỏe. "
" Thực sự hôm nay không được, dì nhìn đi. "
Kỷ Kinh Bắc hắt mặt về phía trước, đống văn kiện đang chất chồng lên nhau chờ anh xử lý. Thấy thế, Tống Cầm không thuyết phục nữa, nhưng chẳng chịu ra về, kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh, lên tiếng:
"Dì nghe bà ngoại cháu nói, cháu có bạn gái rồi hả? "
Kỷ Kinh Bắc hơi khựng lại một chút, sau đó vươn tay cầm lấy tệp văn kiện mở ra xem xét, nhàn nhạt trả lời:
" Cháu chia tay rồi."
Bà Tống Cầm vui vẻ hẳn ra, hỏi lại:
" Chia tay rồi đúng không?"
Kỷ Kình Bắc ngờ vực nâng tầm mắt nhìn lên bà Tống Cầm, vốn dĩ anh đã căn dặn bà Kỷ không được nói cho bà ấy biết, đợi đến khi nào cả hai công khai.
" Chau that tinh di vui lam น?"
"Không phải, là tại dì muốn giới thiệu cho cháu một cô gái, là cháu gái của dượng cháu đấy. Chỉ mới hai mươi ba tuổi nhưng đã có công ty thời trang, ngoại hình vô cùng xinh đẹp và đang độc thân, dì thấy rất hợp với cháu! "
Vừa nói, bà Tổng Cầm vừa lấy điện thoại, sau đó quay màn hình về hướng mắt của Kỷ Kinh Bắc cho xem hình ảnh của cô gái đó, lại nói:
"Cháu thử tìm hiểu đi, không hợp, không thích thì thôi, dì đâu có bắt ép cháu phải quen. Tại dì thấy Bối Âm dễ thương, giỏi giang, ngoan ngoãn nên muốn giới thiệu cho cháu... "
Thật không may mắn khi bà Tống Cầm rời khỏi tập đoàn Kỷ Thị khoảng hai mươi phút thì Giang Vũ Thư lại đến, cứ như ông trời đã sắp xếp. Vốn dĩ sáng nay Kỷ Kinh Bắc đã dặn dò nhân viên lễ tân, nên giờ đây họ chỉ biết lắc đầu và cười gượng, bất lực nói:
" Xin lỗi cô Giang, tổng giám đốc đã có căn dặn, tôi rất muốn cho cô lên nhưng..."
" Không sao, tôi hiểu mà, tôi ngồi đợi anh ấy tan làm cũng được, cảm ơn! "
Làm khó nhân viên lễ tân cũng chẳng được gì, mọi việc họ đều làm theo căn dặn của ai đó, thực sự không thể trái lời. Thế nên, Giang Vũ Thư đi đến sofa ở sảnh ngồi xuống, lần nữa quyết định chờ đợi để giải thích rõ ràng.
Ngồi đợi từ hai giờ chiều đến sáu giờ tối, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Kỷ Kình Bắc, cô nghĩ chắc là anh lại tăng ca. Tuy vậy, cô vẫn kiên nhẫn chờ thêm hai giờ đồng hồ nữa, có điều sau đó chợt nhìn thấy thư ký của anh nhưng chỉ có một mình anh ấy từ thang máy bước ra.
Lúc này, anh ấy tiến lại gần Vũ Thư rồi lịch sự cúi đầu chào hỏi, lên tiếng:
" Cô Giang về đi, đừng chờ Tổng giám đốc nữa, ngài ấy đã về bằng cổng sau."
Lăng Dịch là người rủ, nhưng cũng chính anh ấy ngăn cản khi Kỷ Kình Bắc uống quá nhiều rượu. Mục đích cuộc hẹn chỉ muốn cho anh thư giản, biết đâu gặp gỡ vài cô gái lại quên được Giang Vũ Thư, nhưng suốt mấy giờ đồng hổ anh cứ tập trung chăm chăm uống rượu, đến khuôn mặt của bạn thân cũng chẳng lướt nhìn.
"Lăng Dịch...cậu có cách nào giúp tôi không? Tôi không muốn yêu Vũ Thư nữa, tôi muốn quên cô ấy... "
Kỷ Kinh Bắc dứt khoát thả người dựa lưng về sau, lồng ngực phập phồng cùng hơi thở nặng nề phả ra, hai mắt nhắm tịt muốn xua tan đi hình bóng ấy, nhưng càng cố thì lại càng nhớ hơn, từng kỷ niệm, khuôn mặt, nụ cười, ánh mắt ấy rõ ràng trong tâm trí.
" Tôi đã nói với cậu rồi, không có cách nào hiệu quả hơn là dùng người yêu mới để quên người yêu cũ. Khi cả ngày cậu cứ nhắn tin, nói chuyện, buổi tối hẹn hò thì sớm muộn gì cũng có tình cảm với người ta, như thế Giang Vũ Thư chỉ còn là một cái tên.
- Chứ hiện tại toàn bộ thời gian cậu cứ nghĩ về Giang Vũ Thư thì đến bao giờ quên được? "
Kỷ Kinh Bắc lẳng lặng trầm tư, đôi mắt đỏ au dao động nhớ đến câu nói ' Vũ Ánh yêu anh' của Giang Vũ Thư.
Thực sự anh rất sốc trước lý do đó, căn bản không thể nghĩ ra và cũng chẳng biết Giang Vũ Ánh yêu mình.
Cô không thể tổn thương em gái của mình, nhưng lại giẫm đạp tình cảm của anh...
" Tôi sẽ thử, dù là cách nào cũng sẽ thử... "
"Đúng, không thử thì làm sao biết là không được... "
Cùng thời điểm, Giang Vũ Thư trở về nhà mình, vừa mới bước vào phòng ngủ cô đã quy xuống trước cánh cửa, thân thế yếu ớt do cô khóc suốt mấy giờ đồng hồ liên tục.
Cô từng tưởng tưởng mình sẽ mặc chiếc váy cưới do chính mình thiết kế, được nắm tay Kỷ Kinh Bắc anh cùng bước lên lễ đường...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng giờ đây...
Thực sự khi quyết định nói ra, cô rất hy vọng anh sẽ hiểu, sẽ thông cảm và bỏ qua cho cô, cô là bất đắc dĩ mới chia tay anh, sâu trong thâm tâm không hề muốn như thế.
" Kinh Bắc...em yêu anh thật mà ~ huhu ~"
• Ngày hôm sau...
Buổi trưa, Tống Cầm dì của anh đến tập đoàn Kỷ Thị ý định rủ Kỷ Kình Bắc đi ăn, do bà ấy vừa đóng máy xong một bộ phim nên có thời gian rảnh. Thể nhưng, anh chẳng có tâm trạng ăn uống, nên lúc này lập tức từ chối.
" Cháu vẫn chưa xử lý xong công việc, cũng nhờ thư ký đặt thức ăn, dì rủ mẹ cháu đi. "
" Công việc của cháu thì đến bao giờ mới xử lý xong, buổi trưa cũng dành thời gian nghỉ ngơi chứ, làm việc nhiều quá sẽ ảnh hưởng sức khỏe. "
" Thực sự hôm nay không được, dì nhìn đi. "
Kỷ Kinh Bắc hắt mặt về phía trước, đống văn kiện đang chất chồng lên nhau chờ anh xử lý. Thấy thế, Tống Cầm không thuyết phục nữa, nhưng chẳng chịu ra về, kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh, lên tiếng:
"Dì nghe bà ngoại cháu nói, cháu có bạn gái rồi hả? "
Kỷ Kinh Bắc hơi khựng lại một chút, sau đó vươn tay cầm lấy tệp văn kiện mở ra xem xét, nhàn nhạt trả lời:
" Cháu chia tay rồi."
Bà Tống Cầm vui vẻ hẳn ra, hỏi lại:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Chia tay rồi đúng không?"
Kỷ Kình Bắc ngờ vực nâng tầm mắt nhìn lên bà Tống Cầm, vốn dĩ anh đã căn dặn bà Kỷ không được nói cho bà ấy biết, đợi đến khi nào cả hai công khai.
" Chau that tinh di vui lam น?"
"Không phải, là tại dì muốn giới thiệu cho cháu một cô gái, là cháu gái của dượng cháu đấy. Chỉ mới hai mươi ba tuổi nhưng đã có công ty thời trang, ngoại hình vô cùng xinh đẹp và đang độc thân, dì thấy rất hợp với cháu! "
Vừa nói, bà Tổng Cầm vừa lấy điện thoại, sau đó quay màn hình về hướng mắt của Kỷ Kinh Bắc cho xem hình ảnh của cô gái đó, lại nói:
"Cháu thử tìm hiểu đi, không hợp, không thích thì thôi, dì đâu có bắt ép cháu phải quen. Tại dì thấy Bối Âm dễ thương, giỏi giang, ngoan ngoãn nên muốn giới thiệu cho cháu... "
Thật không may mắn khi bà Tống Cầm rời khỏi tập đoàn Kỷ Thị khoảng hai mươi phút thì Giang Vũ Thư lại đến, cứ như ông trời đã sắp xếp. Vốn dĩ sáng nay Kỷ Kinh Bắc đã dặn dò nhân viên lễ tân, nên giờ đây họ chỉ biết lắc đầu và cười gượng, bất lực nói:
" Xin lỗi cô Giang, tổng giám đốc đã có căn dặn, tôi rất muốn cho cô lên nhưng..."
" Không sao, tôi hiểu mà, tôi ngồi đợi anh ấy tan làm cũng được, cảm ơn! "
Làm khó nhân viên lễ tân cũng chẳng được gì, mọi việc họ đều làm theo căn dặn của ai đó, thực sự không thể trái lời. Thế nên, Giang Vũ Thư đi đến sofa ở sảnh ngồi xuống, lần nữa quyết định chờ đợi để giải thích rõ ràng.
Ngồi đợi từ hai giờ chiều đến sáu giờ tối, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Kỷ Kình Bắc, cô nghĩ chắc là anh lại tăng ca. Tuy vậy, cô vẫn kiên nhẫn chờ thêm hai giờ đồng hồ nữa, có điều sau đó chợt nhìn thấy thư ký của anh nhưng chỉ có một mình anh ấy từ thang máy bước ra.
Lúc này, anh ấy tiến lại gần Vũ Thư rồi lịch sự cúi đầu chào hỏi, lên tiếng:
" Cô Giang về đi, đừng chờ Tổng giám đốc nữa, ngài ấy đã về bằng cổng sau."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro