Lý Do Thực Sự
2024-10-09 00:23:12
Nhân viên hết giờ làm việc lần lượt ra về, ai ai cũng đều nhìn Giang Vũ Thư với ánh mắt vô cùng tò mò, họ bàn tàn xôn xao xoay quanh mối quan hệ giữa cả hai.
Gần sáu giờ tối, Kỷ Kình Bắc từ trong thang máy dành riêng bước ra, do Lăng Dịch vừa gọi rủ anh đi bar. Đột nhiên lúc này, tốc độ của đôi chân anh có chút chậm dần, khi ánh mắt va phải vào cô gái đang ngồi ở sofa.
Giang Vũ Thư lập tức đứng dậy khi vừa nhìn thấy Kỷ Kình Bắc xuất hiện, lồng ngực phập phồng run sợ, hốc mắt cũng dần dần đỏ hoe, sau đó nhanh chóng chạy đến chắn ngang đường đi của anh, sự chờ đợi đã thành công.
" Kinh Bắc..."
Ánh mắt Kỷ Kình Bắc tuyệt đối không nhìn, nhưng chỉ sợ nhìn sẽ không thể buông, sau đó lạnh giọng cất lên:
" Đừng phiền đến tôi! "
"Em có chuyện muốn nói với anh, lần cuối đi Kinh Bắc, chỉ vài phút thôi. "
" Giữa chúng ta không còn gì để nói, đừng vứt bỏ tôi xong bây giờ nhặt lại, cơ hội đã cho em quá nhiều rồi. "
Phải chi hôm đó Giang Vũ Thư cô giữ anh lại, thì anh sẽ bỏ qua tất cả cùng cô vun đắp từ đầu. Nhưng không, cô để anh rời đi, chẳng xem tình yêu của anh ra gì.
"Chưa nói, em vẫn chưa nói. Em chia tay anh không phải vì anh vô tâm, những lý do đó chẳng đúng sự thật, chỉ là em cố bịa ra thôi. "
Bờ vai vạm vỡ của Kỷ Kình Bắc vươn ra cao ngạo, dứt khoát đút tay vào túi quần can đảm nhìn xuống Giang Vũ Thư, lên tiếng:
"Được, vậy em nói đi, lý do là gì?"
Giang Vũ Thư đưa mắt nhìn về quầy lễ tân và bảo vệ đang đứng gác cửa, thậm chí sau đó là âm thanh thang máy mở ra, ba người nhân viên lần lượt xuất hiện.
Bỗng dưng, Kỷ Kình Bắc xoay người bước nhanh về phía thang máy, khiến cho Vũ Thư nhất thời chưa kịp phản ứng, sau đó vội vàng chạy theo phía sau của anh.
Cả hai bước vào văn phòng làm việc, nơi đủ sự riêng tư. Lúc này, Kỷ Kình Bắc tiến đến sofa ngồi xuống, dựa lưng về sau với thái độ ung dung, nhàn nhạt nói:
" Tôi vốn không còn hy vọng gì từ ngày hôm đó, chỉ muốn nghe lý do thực sự từ em. "
Hai bàn tay Giang Vũ Thư bấu víu vào nhau, lưỡng lự đăn đo không biết có nên nói ra hay không, đó cũng là điều cô đau đáu suốt thời gian qua.
Thế nhưng, cô hy vọng là anh sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của cô...
" Anh hỏi em có yêu anh không, dĩ nhiên là em rất yêu anh, yêu anh vô cùng thật lòng, như em từng nói rằng mình thích anh đã lâu nhưng không dám bày tỏ.
Em không hề muốn trả lời tin nhắn chậm hay không nghe điện thoại của anh, em bất đắc dĩ mới làm vậy, mục đích đế anh chán em...Em không có thích Nghiêm Lực, lần đó chẳng phải em muốn đi ăn chung. Là Nghiêm Ý rủ em với Triều Anh vàYến Dung đi ăn, chúng em không biết sẽ có anh ta. "
Kỷ Kinh Bắc mệt mỏi thở ra, nét mặt lộ rõ sự chán nãn và khó chịu, cáu kỉnh nói:
"Em lòng vòng quá, vào vấn đề chính đi, tôi không muốn nghe những điều linh tinh. "
Thế nhưng, khoảng hai phút sau đó Vũ Thư vẫn lựa chọn im lặng. Và rồi, sự kiên nhẫn đã chạm đến giới hạn, Kỷ Kinh Bắc nóng tính tức giận đứng dậy, cất tiếng:
" Sau này đừng đến đây làm phiền tôi nữa...."
" Vũ Ánh yêu anh! "
Kỷ Kình Bắc đang nói thì bỗng dưng Giang Vũ Thư gào lên lấp cả giọng nói của anh, khiến anh buộc phải dừng
lai.
Lúc này, cả người Kỷ Kình Bắc đứng nghiêm trân một chỗ, chỉ có đồng tử là di chuyển nhưng rất khẽ khàng, ánh nhìn đăm đăm vào khuôn mặt hiện tại đã ướt lệ.
Sau đó, Vũ Thư nghẹn ngào tiếp tục lên tiếng:
"Vũ Ánh từng bị bệnh trầm cảm, em ấy chịu nhiều thiệt thòi hơn em. Với lại em làm chị, em không thể tổn thương em gái của mình..Kình Bắc, anh hiểu cho em không? "
Kỷ Kình Bắc vừa lắc đầu vừa cười nhạt, biểu cảm như rất thất vọng, cất lời:
"Vì em gái của em, mà em chia tay tôi. Tôi là một món đồ vật sao Vũ Thư? Em muốn nhường hay đá cho ai cũng được... "
"Em không muốn như vậy đâu Kình Bắc. "
"Đã vậy thì không có gì để nói nữa, em hãy về với em gái của em, tôi có cuộc sống riêng của tôi và từ nay sẽ chẳng còn tồn tại cái tên ' Giang Vũ Thư' nữa.
- Tôi sẽ kết hôn với người con gái thật lòng yêu tôi, trân trọng tình cảm của tôi, sẽ cùng cô ấy sinh con và tạo dựng một gia đình hạnh phúc, vĩnh viễn quên em! "
Nghe đến đó, Giang Vũ Thư trở nên nức nở òa khóc, liên tục lắc đầu rồi lau đến ôm chầm lấy anh, nước mắt tuôn chảy lả chả không thể ngăn lại, khó khăn cất lên:
"Kinh Bắc...hức...đừng như vậy.... "
Kỷ Kình Bắc kiên quyết mạnh bạo kéo cô ra, cứng rắn nói:
"Không thể tổn thương em gái của mình vậy thì em về với em gái của em đi, sau này đừng bao giờ đến đây tìm tôi và hãy làm như cái cách em từng đá tôi lúc trước. "
" Không phải...Kình Bắc...Kình Bắc... "
Kỷ Kinh Bắc gạt bỏ cánh tay của Giang Vũ Thư, vốn dĩ lòng anh đã nguội lạnh, dứt khoát bước đi rời khỏi văn phòng dù cô sướt mướt nức nở nhưng cũng chẳng quan tâm...
Gần sáu giờ tối, Kỷ Kình Bắc từ trong thang máy dành riêng bước ra, do Lăng Dịch vừa gọi rủ anh đi bar. Đột nhiên lúc này, tốc độ của đôi chân anh có chút chậm dần, khi ánh mắt va phải vào cô gái đang ngồi ở sofa.
Giang Vũ Thư lập tức đứng dậy khi vừa nhìn thấy Kỷ Kình Bắc xuất hiện, lồng ngực phập phồng run sợ, hốc mắt cũng dần dần đỏ hoe, sau đó nhanh chóng chạy đến chắn ngang đường đi của anh, sự chờ đợi đã thành công.
" Kinh Bắc..."
Ánh mắt Kỷ Kình Bắc tuyệt đối không nhìn, nhưng chỉ sợ nhìn sẽ không thể buông, sau đó lạnh giọng cất lên:
" Đừng phiền đến tôi! "
"Em có chuyện muốn nói với anh, lần cuối đi Kinh Bắc, chỉ vài phút thôi. "
" Giữa chúng ta không còn gì để nói, đừng vứt bỏ tôi xong bây giờ nhặt lại, cơ hội đã cho em quá nhiều rồi. "
Phải chi hôm đó Giang Vũ Thư cô giữ anh lại, thì anh sẽ bỏ qua tất cả cùng cô vun đắp từ đầu. Nhưng không, cô để anh rời đi, chẳng xem tình yêu của anh ra gì.
"Chưa nói, em vẫn chưa nói. Em chia tay anh không phải vì anh vô tâm, những lý do đó chẳng đúng sự thật, chỉ là em cố bịa ra thôi. "
Bờ vai vạm vỡ của Kỷ Kình Bắc vươn ra cao ngạo, dứt khoát đút tay vào túi quần can đảm nhìn xuống Giang Vũ Thư, lên tiếng:
"Được, vậy em nói đi, lý do là gì?"
Giang Vũ Thư đưa mắt nhìn về quầy lễ tân và bảo vệ đang đứng gác cửa, thậm chí sau đó là âm thanh thang máy mở ra, ba người nhân viên lần lượt xuất hiện.
Bỗng dưng, Kỷ Kình Bắc xoay người bước nhanh về phía thang máy, khiến cho Vũ Thư nhất thời chưa kịp phản ứng, sau đó vội vàng chạy theo phía sau của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả hai bước vào văn phòng làm việc, nơi đủ sự riêng tư. Lúc này, Kỷ Kình Bắc tiến đến sofa ngồi xuống, dựa lưng về sau với thái độ ung dung, nhàn nhạt nói:
" Tôi vốn không còn hy vọng gì từ ngày hôm đó, chỉ muốn nghe lý do thực sự từ em. "
Hai bàn tay Giang Vũ Thư bấu víu vào nhau, lưỡng lự đăn đo không biết có nên nói ra hay không, đó cũng là điều cô đau đáu suốt thời gian qua.
Thế nhưng, cô hy vọng là anh sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của cô...
" Anh hỏi em có yêu anh không, dĩ nhiên là em rất yêu anh, yêu anh vô cùng thật lòng, như em từng nói rằng mình thích anh đã lâu nhưng không dám bày tỏ.
Em không hề muốn trả lời tin nhắn chậm hay không nghe điện thoại của anh, em bất đắc dĩ mới làm vậy, mục đích đế anh chán em...Em không có thích Nghiêm Lực, lần đó chẳng phải em muốn đi ăn chung. Là Nghiêm Ý rủ em với Triều Anh vàYến Dung đi ăn, chúng em không biết sẽ có anh ta. "
Kỷ Kinh Bắc mệt mỏi thở ra, nét mặt lộ rõ sự chán nãn và khó chịu, cáu kỉnh nói:
"Em lòng vòng quá, vào vấn đề chính đi, tôi không muốn nghe những điều linh tinh. "
Thế nhưng, khoảng hai phút sau đó Vũ Thư vẫn lựa chọn im lặng. Và rồi, sự kiên nhẫn đã chạm đến giới hạn, Kỷ Kinh Bắc nóng tính tức giận đứng dậy, cất tiếng:
" Sau này đừng đến đây làm phiền tôi nữa...."
" Vũ Ánh yêu anh! "
Kỷ Kình Bắc đang nói thì bỗng dưng Giang Vũ Thư gào lên lấp cả giọng nói của anh, khiến anh buộc phải dừng
lai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, cả người Kỷ Kình Bắc đứng nghiêm trân một chỗ, chỉ có đồng tử là di chuyển nhưng rất khẽ khàng, ánh nhìn đăm đăm vào khuôn mặt hiện tại đã ướt lệ.
Sau đó, Vũ Thư nghẹn ngào tiếp tục lên tiếng:
"Vũ Ánh từng bị bệnh trầm cảm, em ấy chịu nhiều thiệt thòi hơn em. Với lại em làm chị, em không thể tổn thương em gái của mình..Kình Bắc, anh hiểu cho em không? "
Kỷ Kình Bắc vừa lắc đầu vừa cười nhạt, biểu cảm như rất thất vọng, cất lời:
"Vì em gái của em, mà em chia tay tôi. Tôi là một món đồ vật sao Vũ Thư? Em muốn nhường hay đá cho ai cũng được... "
"Em không muốn như vậy đâu Kình Bắc. "
"Đã vậy thì không có gì để nói nữa, em hãy về với em gái của em, tôi có cuộc sống riêng của tôi và từ nay sẽ chẳng còn tồn tại cái tên ' Giang Vũ Thư' nữa.
- Tôi sẽ kết hôn với người con gái thật lòng yêu tôi, trân trọng tình cảm của tôi, sẽ cùng cô ấy sinh con và tạo dựng một gia đình hạnh phúc, vĩnh viễn quên em! "
Nghe đến đó, Giang Vũ Thư trở nên nức nở òa khóc, liên tục lắc đầu rồi lau đến ôm chầm lấy anh, nước mắt tuôn chảy lả chả không thể ngăn lại, khó khăn cất lên:
"Kinh Bắc...hức...đừng như vậy.... "
Kỷ Kình Bắc kiên quyết mạnh bạo kéo cô ra, cứng rắn nói:
"Không thể tổn thương em gái của mình vậy thì em về với em gái của em đi, sau này đừng bao giờ đến đây tìm tôi và hãy làm như cái cách em từng đá tôi lúc trước. "
" Không phải...Kình Bắc...Kình Bắc... "
Kỷ Kinh Bắc gạt bỏ cánh tay của Giang Vũ Thư, vốn dĩ lòng anh đã nguội lạnh, dứt khoát bước đi rời khỏi văn phòng dù cô sướt mướt nức nở nhưng cũng chẳng quan tâm...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro