Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời
Cho Rằng Anh Kh...
Công Tử Như Tuyết
2024-11-12 21:08:20
Bùi Vân Khinh sợ Ninh Trạch Thiên bị nhìn thấy, vội vàng lao đến, ôm cánh tay Ninh Trạch Thiên.
"Chú nhỏ, cậu ấy là bạn của em." Cô lặng lẽ lắc tay Ninh Trạch Thiên, "Đây là chú nhỏ của tớ, chắc là cậu đã thấy trên ti vi rồi, mau gọi chú nhỏ đi nha!"
Chú nhỏ?
Ninh Trạch Thiên có can đảm gọi thế à?!
Hoàn hồn lại, tươi cười nhìn Đường Mặc Trầm cười một cái.
"Chào ngài Đường!"
Đường Mặc Trầm quan sát cô ấy từ trên xuống dưới một cái, nhẹ nhàng gật đầu, "Sau này có gì ghé qua chỗ chúng tôi chơi."
Ninh Trạch Thiên vội vàng đáp: "Vâng, cảm ơn ngài Đường!"
"Chú nhỏ!" Bùi Vân Khinh lần nữa lại gần, "Trong bộ chắc còn nhiều việc phải làm lắm, anh có việc bận thì nên về trước đi, ở đây em xử lý được."
Chưa gì đã muốn đuổi khéo anh?
Đường Mặc Trầm cúi thấp người, hơi híp mắt lại nhìn cô.
"Em chắc chứ, không có gì muốn nói với anh à?
Dạy trang điểm phải đến quán bar hay khách sạn à?
Trên mặt cô một chút trang điểm cũng không có, ngược lại người kia thì lại trang điểm diễm lệ nồng nàn.
Lúc anh hỏi nha đầu kia, trên mặt cô ấy đều cứng ngắc..
Tùy tiện xem xét đã thấy vô số sơ hở, cho rằng anh không nhìn ra mánh khóe nhỏ này của cô sao?
Trong lòng Bùi Khinh Vân hơi chột dạ.
Chẳng lẽ, anh ấy đã thấy nghi ngờ?
"Em..."
Cô nhanh chóng liếc nhìn thử biểu cảm của anh, con ngươi người đàn ông hơi không vui, bất quá cũng không đến mức tức giận rõ ràng.
Kéo cánh tay của anh, cô nhanh chóng lôi anh ra phòng khách, đi đến bên hành lang, chủ động nhận sai.
"Chú nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, chắc chắn đã sớm nhìn ra ván cờ em tạo ra rồi, thật ra... cái này cũng không trách em được, em vốn không muốn chỉnh chị ta đâu, là La Gia Tuệ chị ta cố ý muốn đụng vào em. Em là người phụ nữ của chú nhỏ, chị ta khi dễ em, chính là không xem anh ra gì, chính là đánh vào mặt anh, em làm sao để chị ta có cơ hội đó? Anh em, đúng không?"
Chỉ có miệng cô mới ngọt vậy!
Đường Mặc Trầm trong mắt ẩn hiện nét cười.
"Không có lần sau!"
Nghe được bốn chữ này, Bùi Vân Khinh mới bỏ được tảng đá trong lòng, cuối cùng cũng xem như quay về lúc ban đầu.
Nhìn hai bên không một bóng người, chủ động lại gần anh hôn một cái vào cằm.
"Vậy anh đi về trước chứ?"
"Đường Mặc Trầm khẽ gật đầu, vươn tay lên sửa tóc cho cô, còn không quên nhắc nhở.
"Nhớ xử lý sạch sẽ chuyện này đấy, không được cho kẻ địch của em có cơ hội cắn ngược lại."
"Em biết rồi, vậy...hẹn chú nhỏ tối gặp."
"Ừ!" Đường Mặc Trầm đứng thẳng, "Tử Khiêm, đi!"
Ôn Tử Khiêm bận bịu chạy ra từ phòng khách, nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh, thầm thở phào, khẽ hướng Bùi Vân Khinh gật đầu một cái, đi theo người đàn ông bước vào thang máy.
Đứng ở hành lang, nhìn Đường Mặc Trầm đi vào thang máy, Bùi Vân Khinh thở dài, đưa tay lên đè trước ngực.
Bình tĩnh nào!
Suýt nữa đã bị anh dọa cho đau tim.
Cửa phòng khách, Ninh Trạch Thiên cẩn thận ló mặt ra, không thấy Đường Mặc Trầm mới bước ra.
"Ôn thần nhà cậu đi rồi à?"
Bùi Vân Khinh đáp lại, đưa cô ấy quay lại phòng khách, cả người đã tỉnh táo lại.
Nhìn trên sàn nhà vẫn còn một La Gia Tuệ dở dở ương ương, cô bước đến, cầm lấy điện thoại di động trên đất, đưa cho Ninh Trạch Thiên.
"Ném vào bồn cầu đi!"
Nha đầu chết tiệt, còn dám chụp lén, may mà chú nhỏ không thấy, nếu không hậu quả khó nói.
Ninh Trạch Thiên đi xử lý điện thoại, cô lại ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm La Gia Tuệ.
"Lần này, tôi nể mặt mẹ tôi với ông ngoại mới chừa cho chị một đường sống, nếu còn lần sau, tôi khiến chị sống không bằng chết!"
Chỉ lần này thôi La Gia Tuệ đã sợ mất mật, thút thít trả lời.
"Không dám...tôi không dám nữa!"
"Chú nhỏ, cậu ấy là bạn của em." Cô lặng lẽ lắc tay Ninh Trạch Thiên, "Đây là chú nhỏ của tớ, chắc là cậu đã thấy trên ti vi rồi, mau gọi chú nhỏ đi nha!"
Chú nhỏ?
Ninh Trạch Thiên có can đảm gọi thế à?!
Hoàn hồn lại, tươi cười nhìn Đường Mặc Trầm cười một cái.
"Chào ngài Đường!"
Đường Mặc Trầm quan sát cô ấy từ trên xuống dưới một cái, nhẹ nhàng gật đầu, "Sau này có gì ghé qua chỗ chúng tôi chơi."
Ninh Trạch Thiên vội vàng đáp: "Vâng, cảm ơn ngài Đường!"
"Chú nhỏ!" Bùi Vân Khinh lần nữa lại gần, "Trong bộ chắc còn nhiều việc phải làm lắm, anh có việc bận thì nên về trước đi, ở đây em xử lý được."
Chưa gì đã muốn đuổi khéo anh?
Đường Mặc Trầm cúi thấp người, hơi híp mắt lại nhìn cô.
"Em chắc chứ, không có gì muốn nói với anh à?
Dạy trang điểm phải đến quán bar hay khách sạn à?
Trên mặt cô một chút trang điểm cũng không có, ngược lại người kia thì lại trang điểm diễm lệ nồng nàn.
Lúc anh hỏi nha đầu kia, trên mặt cô ấy đều cứng ngắc..
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tùy tiện xem xét đã thấy vô số sơ hở, cho rằng anh không nhìn ra mánh khóe nhỏ này của cô sao?
Trong lòng Bùi Khinh Vân hơi chột dạ.
Chẳng lẽ, anh ấy đã thấy nghi ngờ?
"Em..."
Cô nhanh chóng liếc nhìn thử biểu cảm của anh, con ngươi người đàn ông hơi không vui, bất quá cũng không đến mức tức giận rõ ràng.
Kéo cánh tay của anh, cô nhanh chóng lôi anh ra phòng khách, đi đến bên hành lang, chủ động nhận sai.
"Chú nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, chắc chắn đã sớm nhìn ra ván cờ em tạo ra rồi, thật ra... cái này cũng không trách em được, em vốn không muốn chỉnh chị ta đâu, là La Gia Tuệ chị ta cố ý muốn đụng vào em. Em là người phụ nữ của chú nhỏ, chị ta khi dễ em, chính là không xem anh ra gì, chính là đánh vào mặt anh, em làm sao để chị ta có cơ hội đó? Anh em, đúng không?"
Chỉ có miệng cô mới ngọt vậy!
Đường Mặc Trầm trong mắt ẩn hiện nét cười.
"Không có lần sau!"
Nghe được bốn chữ này, Bùi Vân Khinh mới bỏ được tảng đá trong lòng, cuối cùng cũng xem như quay về lúc ban đầu.
Nhìn hai bên không một bóng người, chủ động lại gần anh hôn một cái vào cằm.
"Vậy anh đi về trước chứ?"
"Đường Mặc Trầm khẽ gật đầu, vươn tay lên sửa tóc cho cô, còn không quên nhắc nhở.
"Nhớ xử lý sạch sẽ chuyện này đấy, không được cho kẻ địch của em có cơ hội cắn ngược lại."
"Em biết rồi, vậy...hẹn chú nhỏ tối gặp."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ!" Đường Mặc Trầm đứng thẳng, "Tử Khiêm, đi!"
Ôn Tử Khiêm bận bịu chạy ra từ phòng khách, nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh, thầm thở phào, khẽ hướng Bùi Vân Khinh gật đầu một cái, đi theo người đàn ông bước vào thang máy.
Đứng ở hành lang, nhìn Đường Mặc Trầm đi vào thang máy, Bùi Vân Khinh thở dài, đưa tay lên đè trước ngực.
Bình tĩnh nào!
Suýt nữa đã bị anh dọa cho đau tim.
Cửa phòng khách, Ninh Trạch Thiên cẩn thận ló mặt ra, không thấy Đường Mặc Trầm mới bước ra.
"Ôn thần nhà cậu đi rồi à?"
Bùi Vân Khinh đáp lại, đưa cô ấy quay lại phòng khách, cả người đã tỉnh táo lại.
Nhìn trên sàn nhà vẫn còn một La Gia Tuệ dở dở ương ương, cô bước đến, cầm lấy điện thoại di động trên đất, đưa cho Ninh Trạch Thiên.
"Ném vào bồn cầu đi!"
Nha đầu chết tiệt, còn dám chụp lén, may mà chú nhỏ không thấy, nếu không hậu quả khó nói.
Ninh Trạch Thiên đi xử lý điện thoại, cô lại ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm La Gia Tuệ.
"Lần này, tôi nể mặt mẹ tôi với ông ngoại mới chừa cho chị một đường sống, nếu còn lần sau, tôi khiến chị sống không bằng chết!"
Chỉ lần này thôi La Gia Tuệ đã sợ mất mật, thút thít trả lời.
"Không dám...tôi không dám nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro