Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời
. Thanh Đao Này...
Công Tử Như Tuyết
2024-11-12 21:08:20
Bùi Vân Khinh đứng dậy, "Chuyện hôm nay, không được nói cho người khác. Nếu không, tôi có thể khiến cô sống nổi đâu, cút!"
La Gia Tuệ lập tức bò dậy, lảo đảo chạy ra khỏi phòng khách.
Không dám chậm trễ, Bùi Vân Khinh đi đến ghế ngồi, tay đè xuống điện thoại trong phòng.
"Tôi là khách thuê phòng 604, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với giám đốc khách sạn!"
Không lâu sau, giám đốc khách sạn đã chạy xuống phòng, kính cẩn gõ cửa phòng cô.
Trước khi rời đi, Đường Mặc Trầm đã bảo Ôn Tử Khiêm phân phó cho bên khách sạn, biết vị tiểu thư này là người của Đường Mặc Trầm, ai nào dám bỏ bê.
Bùi Vân Khinh dựa vào ghế salon, mặt đầy kiêu ngạo.
"Tôi nghĩ, ông chắc biết ngài Đường là chú nhỏ của tôi chứ?"
Đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, đối phó với loại người này, bộ dáng này chắc là có tác dụng!
Giám đốc cúi người gật đầu: "Biết biết biết, chuyện này tiểu thư không cần lo lắng, ngài Đường đã phân phó, chúng tôi sẽ xử lý gọn gàng."
"Vậy thì tốt." Bùi Vân Khinh lười biếng đáp lại, "Thân phận chú nhỏ nhà tôi khá là đặc biệt, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến danh dự của chú ấy không tốt, cho nên từ ba giờ chiều đến giờ, toàn bộ video, tôi muốn ông xóa hết cho tôi!"
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Chú nhỏ nói đúng, tuyệt đối không được để cho "kẻ địch" thừa nước đục thả câu - trước mắt kẻ địch này không chỉ có La Gia Tuệ, mà còn có cả Đường Mặc Trầm.
Nghĩ đến đây, Bùi Vân Khinh ngầm thở dài.
Chú nhỏ à chú nhỏ, em không cố ý muốn lừa ngài đâu!
Ninh Trạch Thiên cực liên quan đến chuyện này, cô không thể bán đứng bạn bè, cũng không thể để cho Đường Mặc Trầm biết, cô vẫn luôn ở bên "Ninh Trạch Thiên", trước mắt chỉ có thể làm vậy.
"Tôi biết rồi, tiểu thư yên tâm, lát nữa tôi sẽ kêu bọn họ xóa đi."
"Không phải lát nữa mà là ngay lập tức!"
"Đúng đúng đúng, lập tức lập tức, bây giờ tôi sẽ đi gọi điện thoại." Giám đốc lấy điện thoại di động ra gọi cho phòng điều khiển, "Toàn bộ camera tầng sáu, sảnh tầng trệt, thang máy từ chiều hôm nay xóa hết, toàn bộ xóa hết, không được có file dự phòng nào...Bùi tiểu thư, tiểu thư còn muốn phân phó gì không?"
"Không, ông đi làm việc đi!"
"Hay là, tôi giúp hai tiểu thư đổi một phòng khác nhé?"
"Không cần, như vậy được rồi."
"Vâng, vậy tiểu thư có việc gì cứ gọi tôi."
Giám đốc vâng vâng dạ dạ chuồn đi, Ninh Trạch Thiên ở kế bên cười trộm.
"Vân Khinh, trước kia tớ không nhận ra, cậu hóa ra lại mưu kế hèn hạ vậy đó... Cơ mà, ông đây rất thích!"
Bùi Vân Khinh liếc mắt cô ấy một cái: "Cậu còn không biết xấu hổ mà nói vậy, lần này đều do cậu gây ra đó, ai lại đỗ xe ngay trước khu nhà? Mở miệng ra là ông này ông nọ, bây giờ cậu đang là phụ nữ đấy biết không?"
Khi đang trên đường lại phát hiện La Gia Tuệ theo dõi mình, Bùi Vân Khinh cũng biết không ổn rồi, tạm thời tương kế tựu kế nghĩ ra mánh khóe này.
Lần này, đúng là một nước đi hiểm.
Nếu không phải bị La Gia Tuệ ép đến mức này, cô cũng sẽ không dùng chiêu mượn đao giết người này.
Nguyên nhân cũng là do, thanh đao Đường Mặc Trầm này quá sắc bén rồi, không cẩn thận có thể tự làm thương bản thân.
Ninh Trạch Thiên le lưỡi, "Là do tớ thấy cậu không vui mà, ai nghĩ đến nha đầu chết tiệt La Gia Tuệ kia nhìn thấy đâu."
"Được rồi, dù sao chuyện cũng đã rồi, may mà không có gì nguy hiểm." Bùi Vân Khinh với tay, bắt lấy cổ tay của cô ấy, nghiêm túc nhắc nhở, "Sau này chúng ta gặp mặt, cậu nhất định phải nhớ thay đồ nữ đấy, biết chưa?"
"Yên tâm đi, tớ cũng không muốn bị chú nhỏ nhà cậu bóp chết đâu."
Nhớ đến dáng vẻ của Đường Mặc Trầm hồi nãy, Ninh Trạch Thiên rùng mình.
Bùi Vân Khinh nâng cằm lên, "Rốt cuộc cậu tìm tớ có chuyện gấp gì?"
La Gia Tuệ lập tức bò dậy, lảo đảo chạy ra khỏi phòng khách.
Không dám chậm trễ, Bùi Vân Khinh đi đến ghế ngồi, tay đè xuống điện thoại trong phòng.
"Tôi là khách thuê phòng 604, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với giám đốc khách sạn!"
Không lâu sau, giám đốc khách sạn đã chạy xuống phòng, kính cẩn gõ cửa phòng cô.
Trước khi rời đi, Đường Mặc Trầm đã bảo Ôn Tử Khiêm phân phó cho bên khách sạn, biết vị tiểu thư này là người của Đường Mặc Trầm, ai nào dám bỏ bê.
Bùi Vân Khinh dựa vào ghế salon, mặt đầy kiêu ngạo.
"Tôi nghĩ, ông chắc biết ngài Đường là chú nhỏ của tôi chứ?"
Đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, đối phó với loại người này, bộ dáng này chắc là có tác dụng!
Giám đốc cúi người gật đầu: "Biết biết biết, chuyện này tiểu thư không cần lo lắng, ngài Đường đã phân phó, chúng tôi sẽ xử lý gọn gàng."
"Vậy thì tốt." Bùi Vân Khinh lười biếng đáp lại, "Thân phận chú nhỏ nhà tôi khá là đặc biệt, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến danh dự của chú ấy không tốt, cho nên từ ba giờ chiều đến giờ, toàn bộ video, tôi muốn ông xóa hết cho tôi!"
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú nhỏ nói đúng, tuyệt đối không được để cho "kẻ địch" thừa nước đục thả câu - trước mắt kẻ địch này không chỉ có La Gia Tuệ, mà còn có cả Đường Mặc Trầm.
Nghĩ đến đây, Bùi Vân Khinh ngầm thở dài.
Chú nhỏ à chú nhỏ, em không cố ý muốn lừa ngài đâu!
Ninh Trạch Thiên cực liên quan đến chuyện này, cô không thể bán đứng bạn bè, cũng không thể để cho Đường Mặc Trầm biết, cô vẫn luôn ở bên "Ninh Trạch Thiên", trước mắt chỉ có thể làm vậy.
"Tôi biết rồi, tiểu thư yên tâm, lát nữa tôi sẽ kêu bọn họ xóa đi."
"Không phải lát nữa mà là ngay lập tức!"
"Đúng đúng đúng, lập tức lập tức, bây giờ tôi sẽ đi gọi điện thoại." Giám đốc lấy điện thoại di động ra gọi cho phòng điều khiển, "Toàn bộ camera tầng sáu, sảnh tầng trệt, thang máy từ chiều hôm nay xóa hết, toàn bộ xóa hết, không được có file dự phòng nào...Bùi tiểu thư, tiểu thư còn muốn phân phó gì không?"
"Không, ông đi làm việc đi!"
"Hay là, tôi giúp hai tiểu thư đổi một phòng khác nhé?"
"Không cần, như vậy được rồi."
"Vâng, vậy tiểu thư có việc gì cứ gọi tôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giám đốc vâng vâng dạ dạ chuồn đi, Ninh Trạch Thiên ở kế bên cười trộm.
"Vân Khinh, trước kia tớ không nhận ra, cậu hóa ra lại mưu kế hèn hạ vậy đó... Cơ mà, ông đây rất thích!"
Bùi Vân Khinh liếc mắt cô ấy một cái: "Cậu còn không biết xấu hổ mà nói vậy, lần này đều do cậu gây ra đó, ai lại đỗ xe ngay trước khu nhà? Mở miệng ra là ông này ông nọ, bây giờ cậu đang là phụ nữ đấy biết không?"
Khi đang trên đường lại phát hiện La Gia Tuệ theo dõi mình, Bùi Vân Khinh cũng biết không ổn rồi, tạm thời tương kế tựu kế nghĩ ra mánh khóe này.
Lần này, đúng là một nước đi hiểm.
Nếu không phải bị La Gia Tuệ ép đến mức này, cô cũng sẽ không dùng chiêu mượn đao giết người này.
Nguyên nhân cũng là do, thanh đao Đường Mặc Trầm này quá sắc bén rồi, không cẩn thận có thể tự làm thương bản thân.
Ninh Trạch Thiên le lưỡi, "Là do tớ thấy cậu không vui mà, ai nghĩ đến nha đầu chết tiệt La Gia Tuệ kia nhìn thấy đâu."
"Được rồi, dù sao chuyện cũng đã rồi, may mà không có gì nguy hiểm." Bùi Vân Khinh với tay, bắt lấy cổ tay của cô ấy, nghiêm túc nhắc nhở, "Sau này chúng ta gặp mặt, cậu nhất định phải nhớ thay đồ nữ đấy, biết chưa?"
"Yên tâm đi, tớ cũng không muốn bị chú nhỏ nhà cậu bóp chết đâu."
Nhớ đến dáng vẻ của Đường Mặc Trầm hồi nãy, Ninh Trạch Thiên rùng mình.
Bùi Vân Khinh nâng cằm lên, "Rốt cuộc cậu tìm tớ có chuyện gấp gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro