Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời
. Vậy Tớ Phải T...
Công Tử Như Tuyết
2024-11-12 21:08:20
"Dĩ nhiên là chuyện quan trọng rồi!" Ninh Trạch Thiên đứng lên, mò ra cái MP4 từ trong túi xách, "Tớ thu âm xong bản demo rồi, có hai bản phối khí, bản nào tớ cũng thích nên không biết nên dùng cái nào, bên công ty cũng không thống nhất ý kiến được, tớ muốn người ngoài nghề như cậu nghe thử rồi nhận xét xem thế nào."
"Chuyện này tìm đúng người rồi." Bùi Vân Khinh khẽ cười, "Không cần nghe, nên dùng bản rock'n'roll!"
Năm đó, MISS QUEEN sau khi ra bài hát mới, lập tức dấy lên là sóng rock'n'roll.
Cái này, không ai có quyền lên tiếng hơn Bùi Vân Khinh.
"Cậu chưa nghe đã quyết định à?"
"Là do tớ nghe qua bài của cậu rồi, đi theo rock'n'roll là thích hợp nhất."
"Nhưng giờ nhạc điện tử cũng khá thịnh hành mà."
"Cậu là cậu, cần gì đi theo xu hướng!" Bùi Vân Khinh đanh mặt, nghiêm nghị mở miệng, "Cậu quên tớ đã nói gì với cậu à? Ta không cần đi theo xu hướng, ta phải tạo ra xu hướng!"
Ninh Trạch Thiên sáng mắt nhìn về cô.
"Cậu còn nhớ?!"
"Đương nhiên tớ nhớ rồi, hơn nữa tớ tin chắc cậu có khả năng này, thật ra trong lòng cậu vốn có câu trả lời rồi, tại sao không tự tin lên chứ?"
"Vân Khinh, cậu đúng là người hiểu tớ nhất!" Ninh Trạch Thiên ôm lấy cô, "Tiếc là tớ không phải đàn ông, bằng không, tớ đã theo đuổi cậu rồi!"
"Cậu chắc chứ?"
"Hay thôi đi, tớ sợ chú nhỏ đánh tớ lắm!" Ninh Trạch Thiên buông cô ra, chớp chớp mắt cười, "Nhắc mới nhớ, chú nhỏ của cậu mạnh mẽ vậy, buổi tối cậu chịu được à?"
Bùi Vân Khinh đỏ mặt, bóp cô ấy một cái.
"Cậu thì sao, ngày nào cũng bó ngực, vậy mà còn lớn thế này, là ai xoa bóp đây?"
"Hay lắm, vậy tớ cũng phải sờ mới được, ngày ngày chú nhỏ nhà cậu có giúp cậu không?"
...
Hai cô gái loạn xì ngầu một hồi.
Lát sau mới thu xếp đồ đạc lại, bước ra khỏi quán bar.
Đi đến bãi đậu xe, Bùi Vân Khinh chủ độc hỏi, "Tớ tìm tài xế cho cậu nhé?!"
Ninh Trạch Thiên nhìn vẻ diêm dúa lòe loẹt của cô, "Không cần, lâu rồi không được làm phụ nữ, tớ muốn đi ra ngoài dạo chơi một chút, chơi đủ rồi về."
"Ăn mặc xinh đẹp như vậy, coi chừng lưu manh đấy!" Bùi Vân Khinh khẽ nhạo báng.
Ninh Trạch Thiên hừ nhẹ, "Vậy tớ phải thử so tài với hắn ta một chút vậy, xem ai lưu manh hơn!"
Ngồi ở vị trí lái xe, nhìn bạn tốt của mình xinh đẹp diễm lệ như vậy, Bùi Vân Khinh không khỏi đau lòng.
Rõ ràng là một nữ sinh xinh đẹp yêu váy, nhưng chỉ có thể nữ phẫn nam trang, quay lại là nữ cũng có thể vui vẻ như vậy...
Bây giờ cô chỉ có thể chúc phúc cho người bạn của mình, có thể sớm ngày quay trở lại với thân phận thực sự.
Nâng cổ tay nhìn giờ một chút, Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng nổ máy, quay lại đường đi.
Sau khi về nhà, cô rửa mặt, thay sport bar với quần đùi, đến phòng gym tầng ba, bắt đầu tập thể hình.
Bùi Vân Khinh hy vọng, có thể khiến cho Chung Linh với Đường Mặc Trầm thành tích nào đó hài lòng một chút.
Dùng dụng cụ thể lực một lúc, đứng một bên kéo cơ, cô liếc mắt nhìn kệ trưng bày, giữa những chiếc cúp là một bộ bao tay quyền anh.
Trên bao tay ấy in chữ "Hạng nhất", là phần thưởng khi Đường Mặc Trầm tóm được liên minh đại đội tán đả.
Bọn họ đã thân thuộc với nhau vậy rồi, dùng đồ của anh chắc cũng không tức giận chứ?
Đứng dậy đi đến, từ trên kệ gỡ bộ kia xuống, cô giơ tay lên đeo găng, xoay ngườ đi đến trước bao cát, đi vài đường quyền.
Cửa phòng mở ra, Đường Mặc Trầm đi đến, thấy trên thay cô là găng quyền anh, người đàn ông phóng đến, bắt lấy cổ tay chuẩn bị đánh trúng bao cát của cô, vỗ đầu cô rồi mắng.
"Ai cho em dùng găng tay của anh?"
Toang rồi~
"Chuyện này tìm đúng người rồi." Bùi Vân Khinh khẽ cười, "Không cần nghe, nên dùng bản rock'n'roll!"
Năm đó, MISS QUEEN sau khi ra bài hát mới, lập tức dấy lên là sóng rock'n'roll.
Cái này, không ai có quyền lên tiếng hơn Bùi Vân Khinh.
"Cậu chưa nghe đã quyết định à?"
"Là do tớ nghe qua bài của cậu rồi, đi theo rock'n'roll là thích hợp nhất."
"Nhưng giờ nhạc điện tử cũng khá thịnh hành mà."
"Cậu là cậu, cần gì đi theo xu hướng!" Bùi Vân Khinh đanh mặt, nghiêm nghị mở miệng, "Cậu quên tớ đã nói gì với cậu à? Ta không cần đi theo xu hướng, ta phải tạo ra xu hướng!"
Ninh Trạch Thiên sáng mắt nhìn về cô.
"Cậu còn nhớ?!"
"Đương nhiên tớ nhớ rồi, hơn nữa tớ tin chắc cậu có khả năng này, thật ra trong lòng cậu vốn có câu trả lời rồi, tại sao không tự tin lên chứ?"
"Vân Khinh, cậu đúng là người hiểu tớ nhất!" Ninh Trạch Thiên ôm lấy cô, "Tiếc là tớ không phải đàn ông, bằng không, tớ đã theo đuổi cậu rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu chắc chứ?"
"Hay thôi đi, tớ sợ chú nhỏ đánh tớ lắm!" Ninh Trạch Thiên buông cô ra, chớp chớp mắt cười, "Nhắc mới nhớ, chú nhỏ của cậu mạnh mẽ vậy, buổi tối cậu chịu được à?"
Bùi Vân Khinh đỏ mặt, bóp cô ấy một cái.
"Cậu thì sao, ngày nào cũng bó ngực, vậy mà còn lớn thế này, là ai xoa bóp đây?"
"Hay lắm, vậy tớ cũng phải sờ mới được, ngày ngày chú nhỏ nhà cậu có giúp cậu không?"
...
Hai cô gái loạn xì ngầu một hồi.
Lát sau mới thu xếp đồ đạc lại, bước ra khỏi quán bar.
Đi đến bãi đậu xe, Bùi Vân Khinh chủ độc hỏi, "Tớ tìm tài xế cho cậu nhé?!"
Ninh Trạch Thiên nhìn vẻ diêm dúa lòe loẹt của cô, "Không cần, lâu rồi không được làm phụ nữ, tớ muốn đi ra ngoài dạo chơi một chút, chơi đủ rồi về."
"Ăn mặc xinh đẹp như vậy, coi chừng lưu manh đấy!" Bùi Vân Khinh khẽ nhạo báng.
Ninh Trạch Thiên hừ nhẹ, "Vậy tớ phải thử so tài với hắn ta một chút vậy, xem ai lưu manh hơn!"
Ngồi ở vị trí lái xe, nhìn bạn tốt của mình xinh đẹp diễm lệ như vậy, Bùi Vân Khinh không khỏi đau lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng là một nữ sinh xinh đẹp yêu váy, nhưng chỉ có thể nữ phẫn nam trang, quay lại là nữ cũng có thể vui vẻ như vậy...
Bây giờ cô chỉ có thể chúc phúc cho người bạn của mình, có thể sớm ngày quay trở lại với thân phận thực sự.
Nâng cổ tay nhìn giờ một chút, Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng nổ máy, quay lại đường đi.
Sau khi về nhà, cô rửa mặt, thay sport bar với quần đùi, đến phòng gym tầng ba, bắt đầu tập thể hình.
Bùi Vân Khinh hy vọng, có thể khiến cho Chung Linh với Đường Mặc Trầm thành tích nào đó hài lòng một chút.
Dùng dụng cụ thể lực một lúc, đứng một bên kéo cơ, cô liếc mắt nhìn kệ trưng bày, giữa những chiếc cúp là một bộ bao tay quyền anh.
Trên bao tay ấy in chữ "Hạng nhất", là phần thưởng khi Đường Mặc Trầm tóm được liên minh đại đội tán đả.
Bọn họ đã thân thuộc với nhau vậy rồi, dùng đồ của anh chắc cũng không tức giận chứ?
Đứng dậy đi đến, từ trên kệ gỡ bộ kia xuống, cô giơ tay lên đeo găng, xoay ngườ đi đến trước bao cát, đi vài đường quyền.
Cửa phòng mở ra, Đường Mặc Trầm đi đến, thấy trên thay cô là găng quyền anh, người đàn ông phóng đến, bắt lấy cổ tay chuẩn bị đánh trúng bao cát của cô, vỗ đầu cô rồi mắng.
"Ai cho em dùng găng tay của anh?"
Toang rồi~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro