Bổn Cung Không Thể

Buổi sáng thức giấc

Bố Đinh Lưu Ly

2024-07-17 04:10:48

Rèm lụa phất phơ, Kỷ Sơ Đào hoàn toàn không thể kháng cự Kỳ Viêm đến gần. Băng cơ ngọc cốt vừa dán lên thân thể mạnh mẽ như sắt nung của hắn thì lập tức mềm nhũn, chỉ hận không thể hóa thành một hồ nước xuân.

Nam nhân vừa hơn hai mươi tuổi, tinh lực dồi dào đến mức dùng mãi không hết, mỗi một thớ cơ bắp đều hoàn hảo như tượng điêu khắc, độ phồng lên vừa cường tráng vừa khỏe mạnh.

Ánh nến tạo thành quầng sáng màu vàng ngoài rèm lụa, một nụ hôn vừa lâu dài vừa bá đạo, sau đó Kỳ Viêm rút ra. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt sóng sánh của Kỷ Sơ Đào, hắn lập tức ôm chầm nàng vào lòng, dùng nhịp tim vững vàng của mình để dẹp ổn nhịp hô hấp dồn dập của nàng.

Hắn nhịn xuống, không tiếp tục chạm vào nữa.

Kỷ Sơ Đào bị cộm khó chịu, không khỏi đỏ mặt xê dịch ra sau.

“Đừng nhúc nhích, ta không chạm vào nàng đâu.” Giọng Kỳ Viêm khàn khàn, ôm chầm eo nàng nói: “Đi đường mệt mỏi, e rằng chất lượng không tốt, không thể khiến điện hạ thỏa mãn.”

Nhiệt độ trên mặt Kỷ Sơ Đào vừa giảm xuống thì lập tức bùng lên, cả khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín!

Rõ ràng người nói chuyện ra tay trước là hắn, bây giờ lại đổ lên đầu mình! Kỷ Sơ Đào thở hổn hển, tránh bàn tay của hắn, giả vờ tức giận: “Ai… Ai thèm chàng chạm vào chứ!”

Kỳ Viêm khẽ cười một tiếng, lại ôm nàng vào lòng: “Ngủ giúp ta một lát đi, khanh khanh.”

Hai chữ “khanh khanh” vừa vang lên, Kỷ Sơ Đào hoàn toàn không còn cáu giận, hơn nữa còn đau lòng hắn đi đường gấp rút cả ngày lẫn đêm, bèn tìm một tư thế thoải mái nằm trong lồng ngực vững chãi của hắn.

Không lâu sau, dao găm tùy thân thật sự quá cộm, nàng không khỏi khẽ vặn vẹo thân thể, lắp ba lắp bắp: “Cái kia của chàng… Phải làm sao bây giờ?”

“Cứ kệ nó, lát nữa sẽ ổn thôi.” Kỳ Viêm hít thật sâu mùi thơm trên người nàng, cứ như uống rượu độc giải khát, nhẹ nhàng vỗ về vòng eo của nàng.

Hắn thật sự rất mệt mỏi, còn chưa trò chuyện được bao lâu thì đã dừng động tác, ôm nàng chìm vào giấc ngủ sâu.

Mượn ánh sáng mờ nhạt, Kỷ Sơ Đào hít thở thật chậm, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của Kỳ Viêm.

Mặc dù trước kia hai người cũng từng ngủ chung giường, nhưng đa phần là nàng chìm vào giấc ngủ trước Kỳ Viêm, đến khi tỉnh dậy hắn đã không ở bên cạnh nàng, thế nên đây là lần đầu tiên nàng quan sát khuôn mặt lúc ngủ của hắn ở khoảng cách gần như thế này.

Lông mày của hắn vừa đen vừa sắc bén, sống mũi rất thẳng, đôi môi hơi mỏng và nhạt màu, thoạt nhìn có vẻ xa cách khó gần, song lúc nhắm mắt lại mới thấy lông mi của hắn rất dài, để lại bóng râm dưới mí mắt, đường nét trên khuôn mặt cũng được bao phủ quầng sáng ấm áp của ánh nến khiến khuôn mặt ấy vừa tuấn mỹ vừa không đánh mất sự hoang dại.

Kỷ Sơ Đào có cảm giác thỏa mãn như chỗ trống trong tim đã được lấp đầy, bèn nhắm mắt lại, ghé vào cằm Kỳ Viêm ngủ cùng nhau.

Mặt trăng ngả về phía tây, gà gáy lần đầu, bên trong Thừa Minh điện tĩnh mịch đầy chết chóc.

“Ván cờ chưa kết thúc, bệ hạ vẫn còn cơ hội cuối cùng.”

Một nữ tử khoác áo choàng đứng ngoài tẩm điện của Đế vương, khuôn mặt bị ẩn giấu dưới bóng râm của mũ trùm đầu, chỉ lộ ra chiếc cằm nhòn nhọt, bình tĩnh nói: “Trấn Quốc quân đã gần đến Kinh thành, chỉ cần du thuyết người này cứu giúp triều đình thì sẽ giúp bệ hạ thoát khỏi nhà tù.”

Không biết trong điện nói gì đó, nữ tử khoác áo choàng mím môi, kiên quyết nói: “Nếu bệ hạ mềm lòng, muốn chịu đựng cho qua một hai năm nay, chờ Đại Công chúa đi về cõi tiên rồi lại cầm quyền thì cũng dễ dàng. Chỉ có điều bệ hạ đã từng nghĩ rằng, nếu Đại Công chúa đánh đòn phủ đầu trước, khiến bệ hạ bại trận ngay trước lúc sắp thành công thì bệ hạ có thật sự cam lòng không?”

Đáp lại nàng ta là sự yên tĩnh thật lâu.

“Đây là thử thách cuối cùng mà nô tỳ dành cho bệ hạ, chìa khóa mấu chốt để mượn sức Trấn Quốc quân giành chiến thắng, chính là Tam Công chúa điện hạ.”

Tiếng bước chân của lính tuần tra truyền đến, nữ tử khoác áo choàng không dám nán lại lâu, khẽ nói: “Nếu bệ hạ không thể quyết định thì nô tỳ sẽ làm giúp bệ hạ.”

Dứt lời, nàng tay đặt hai tay trước người hành đại lễ, sau đó xoay người vội vàng rời đi, nấp vào bóng tối.

Gần như ngay lúc đó, thị vệ tuần tra đã đồng loạt đến nơi này, để lại những cái bóng đan xe dưới ánh trăng.

Trên con đường yên tĩnh, nữ tử vừa rồi vừa nhanh chóng bước đi vừa cởi áo choàng trên người, lộ ra bộ xiêm y cung nữ mặc bên trong. Nàng ta khom người cúi đầu, thành thạo trà trộn vào đội ngũ cung nhân ra ngoài mua hàng lúc sáng sớm, bước ra cửa cung.



Giờ Thìn, Kỷ Sơ Đào nghe thấy tiếng mở cửa đúng giờ.

“Điện hạ, đã đến lúc rời giường rửa mặt chải đầu dùng bữa.” Vãn Trúc dẫn một nhóm tiểu cung tỳ đứng chờ ngoài cửa, bưng mấy món đồ dùng để rửa mặt chải đầu như chậu đồng đựng nước ấm…

Kỷ Sơ Đào mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng, cứ cảm thấy trong mơ không được yên bình, cứ như bị vô số sợi dây leo nóng bỏng quấn quanh người suốt đêm… Khi bàn tay chạm vào lồng ngực căng đầy săn chắc, nàng mới chợt nhận thấy có gì đó sai sai.

Nàng chợt chậm chạp nhớ ra, Kỳ Viêm còn đang nằm trên giường mình!

“Điện hạ?” Tiếng bước chân của Vãn Trúc đến gần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù Vãn Trúc là người của mình rất đáng tin nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn cảm thấy bối rối, cứ như tiểu hài tử làm chuyện xấu sắp bị người lớn phát hiện, vội vàng dùng chăn che lên người Kỳ Viêm, còn mình thì thò đầu ra từ rèm lụa, khẽ ra hiệu “suỵt” với Vãn Trúc: “Đừng lại đây.”

Vãn Trúc đứng sau bình phong, thấy Kỷ Sơ Đào che rèm giường kín mít, chỉ thò đầu ra ngoài, vẻ mặt rất khó hiểu: “Điện hạ đang làm gì vậy?”

“Đừng lên tiếng!” Kỷ Sơ Đào nói nhỏ hơn.

Nàng sợ đánh thức Kỳ Viêm, lại sợ đám hạ nhân sẽ thấy có nam nhân ngủ trên giường của nàng, vội đỏ mặt đuổi người hầu ra ngoài: “Các ngươi lui xuống đi, bổn cung muốn ngủ thêm một lát, không gọi thì các ngươi đừng tiến vào!”

Nàng phí công sức che giấu, tiếc rằng người nào đó bị đánh thức lại không biết ơn.

Thứ bị nhét căng phồng trong chăn khẽ nhúc nhích, bất mãn hô to một tiếng, sau đó một thân thể nóng rực nhoài lên, kéo Kỷ Sơ Đào vào lòng mình, khàn giọng nói: “Ồn.”

Kỷ Sơ Đào khẽ thở dài một hơi, ngã vào lồng ngựa vừa săn chắc vừa căng đầy, rèm lụa cũng bị phồng lên rồi xẹp xuống, tựa như mây tía bị đảo loạn.

Vãn Trúc bưng quần áo của chủ tử, trơ mắt nhìn một bàn tay của nam nhân thò ra từ trong rèm, “bắt cóc” chủ tử nhà mình bằng tư thế ôm chặt!

Nàng ấy sợ hãi lùi về sau hai bước, ôm chặt quần áo quay ra ngoài hô to: “Người… Ưm!”

Đang định hô to “có thích khách” thì đã bị người khác bịt miệng.

“Suỵt, đừng quấy rầy nhã hứng của điện hạ.” Giọng nói bình tĩnh này, hiển nhiên là Phất Linh đã sớm biết rõ mọi chuyện: “Ra ngoài rồi nói với ngươi.”

“Ư ư…” Vãn Trúc quơ tay quơ chân, còn định nói gì đó thì bị Phất Linh mạnh mẽ lôi ra ngoài.

Phất Linh săn sóc đặt võ bào sạch sẽ đã chuẩn bị sẵn lên bàn, lại nhún người hành lễ rồi im lặng khép cửa tẩm điện lại.

Trong rèm, tâm trạng của Kỷ Sơ Đào không bình tĩnh chút nào.

Bởi vì Kỳ Viêm bị đánh thức… Từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng thức giấc, lúc này đang lười biếng nhìn chằm chằm Kỷ Sơ Đào bằng ánh mắt nóng bỏng.

Kỷ Sơ Đào cảm thấy mình tựa như một chú dê con bị dã thú theo dõi, chỉ chờ bị lột da róc xương nuốt chửng vào bụng.

Hai người nhìn nhau một lát, dao găm đã ra khỏi vỏ, sẵn sàng để được mài giũa.

Cánh tay Kỳ Viêm càng ôm càng chặt, khiến nàng càng kề sát thân thể của hắn, cũng cảm nhận được “dao găm” rõ ràng hơn. Cả khuôn mặt Kỷ Sơ Đào đều đỏ bừng, hoảng hốt cảm thấy có lẽ người bên cạnh mình là một con lừa chính hiệu.

“Kỳ Viêm, trời đã sáng rồi…” Nàng ghé vào lòng Kỳ Viêm nhắc nhở, không biết nên đặt tay chân ở chỗ nào.

Kỳ Viêm không lên tiếng, chỉ xoay người, chống tay lên giường giam cầm thân thể của Kỷ Sơ Đào, ánh mắt vừa dán lên người nàng vừa tràn đầy tính xâm chiếm, song khi gần như hôn lên môi Kỷ Sơ Đào thì chợt dừng lại.

Kỷ Sơ Đào từ từ nhắm mắt, cảm nhận được hô hấp nóng ướt của hắn dừng lại trước môi mình trong chớp mắt, sau đó bỗng vươn người, cuối cùng đặt một nụ hôn nóng bỏng lên trán nàng.

Nụ hôn kìm nén như vậy, thật sự không giống với phong cách của hắn.

Kỷ Sơ Đào chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt hạnh ướt át tràn đầy khó hiểu, đã thấy Kỳ Viêm vén rèm lên chạm vào trà lạnh đặt trên bàn, bèn nhanh chóng uống ngụm súc miệng rồi nhổ vào chậu đồng bên cạnh.

Kỷ Sơ Đào ngơ ngác nhìn bóng dáng vai rộng chân dài của hắn, sau đó chợt vỡ lẽ hắn súc miệng là vì…

Kỷ Sơ Đào đè lên môi mình, hơi ngượng ngùng ngồi dậy: “Bổn cung cũng muốn súc miệng…”

Nàng bưng một ly trà lên, vừa ngậm một ngụm nhỏ thì đã bị nam nhân nhẹ nhàng đè lại, nắm trọn bàn tay của nàng trong tay hắn.

Kỳ Viêm đặt ly trà lên bàn, cúi xuống nói: “Để ta súc miệng giúp điện hạ.”

Giọng nói của hắn khàn khàn, Kỷ Sơ Đào biết câu này đồng nghĩa với điều gì, không khỏi hoảng loạn, bỗng chốc nuốt chửng nước trà súc miệng.

Không chờ nàng hoàn hồn thì nụ hôn thoang thoảng hương trà của nam nhân đã ập xuống che trời lấp đất, khiến nàng không có chỗ lùi bước.

Mãi đến khi nước trà còn sót lại tràn ra theo kẽ răng, đôi môi đỏ bừng, lưỡi hơi tê dại, nàng mới biết câu nói “để ta súc miệng giúp điện hạ” là giúp như thế nào.

“Kỳ Viêm, chàng…” Lúc này, Kỷ Sơ Đào người cũng như tên, gò má đỏ ửng như trái đào, khẽ nói: “Chàng ngủ thêm một lát đi.”

Dù sao cũng là trong phủ đệ của mình, lại là ban ngày buổi sáng, không có bóng đêm và ánh đèn làm mờ, nếu muốn đối mặt với Kỳ Viêm một cách thẳng thắn như vậy, nàng thật sự hơi sợ hãi.

“Tỉnh rồi, không ngủ được nữa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kỳ Viêm chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng, chốc lát sau, ánh mắt hắn lắng xuống, cười nói: “Khanh khanh có biết cụm từ ‘nghỉ ngơi dưỡng sức’ không?”

Kỷ Sơ Đào ngây người, đến khi hoàn hồn, nàng buồn bực nói: “Đừng dỗ ta! Cụm từ đó không phải dùng như vậy!”

Nàng giãy dụa muốn chạy trốn, lại bị hắn kéo vào lòng, khóa chặt trong vòng cường tráng.

Kỳ Viêm “ẩn nấp” trong quý phủ của Kỷ Sơ Đào hai ngày.

Phất Linh huấn luyện cung nhân trong phủ Công chúa rất tốt, thứ gì không nên xem, lời gì không nên nói, chưa bao giờ có người lắm miệng.

Một ngày trước khi Trấn Quốc quân vào kinh phục mệnh, Thái Sử cục ở Kinh đô chiêm tinh, gieo được một quẻ trăm năm hiếm gặp. Quả biểu hiện: Sao Tướng Quân hiện thế, từ xa đáp lại sao Đế Nữ, mây tía lượn lờ trên trời, ắt là tượng trưng của điềm lành.

Thế là hôm sau, một bài đồng dao lan truyền khắp Kinh đô, nói rằng Võ thần của Đại Ân có một đoạn nhân duyên trời ban với Đế Nữ, kết làm vợ chồng thì có thể bảo vệ Đại Ân hưng thịnh thái bình trăm năm.

Quẻ này hiển thị lúc Trấn Quốc quân hồi kinh, Kỷ Sơ Đào chỉ cần suy đoán thì biết ngay ai đang đứng đằng sau đổ thêm dầu vào lửa.

Nàng đẩy cửa vào thư phòng, chỉ thấy Kỳ Viêm dã tự cột tóc thay quần áo, mặc chiến giáp võ bào oai hùng bất phàn, uy phong đường đường không gì sánh bằng.

Thư phòng, bát thuốc, hiểu nhầm…

Đây là những thứ ban đầu khiến hai người có giao thiệp với nhau.

Kỷ Sơ Đào cầm trường kiếm trên bàn, kiếm tuệ màu đen lắc lư giữa không trung. Nàng đưa kiếm cho Kỳ Viêm, hỏi: “Chàng sắp rời đi rồi à?”

Kỳ Viêm nhận lấy thanh kiếm, “ừ” một tiếng: “Trấn Quốc quân hồi kinh phục mệnh, không thể không có chủ tướng.”

“Thái Sử cục gieo quẻ, là do chàng làm à?” Kỷ Sơ Đào hỏi tiếp.

Kỳ Viêm không phủ nhận: “Thứ duy nhất trên thế gian này có thể lớn hơn hoàng quyền, chính là trời ban.”

Thiên mệnh là phương thức tốt nhất để chặn miệng dư luận, cho dù thủ đoạn “hèn hạ” hắn cũng muốn nữ nhân yêu dấu của mình khoác vinh quang trên người, đường đường chính chính gả làm thê tử của mình.

Kỷ Sơ Đào cũng biết rõ ý đồ của hắn, không khỏi mỉm cười.

Kỳ Viêm vẫn còn dư vị, hỏi nàng: “Còn khó chịu không?”

Đề tài thay đổi quá đột ngột, Kỷ Sơ Đào vất vả lắm mới xuống giường được, nghe vậy thì hai chân lại mềm nhũn, không khỏi xấu hổ trừng hắn: “Ai nói chuyện này với chàng?”

Kỳ Viêm bật cười, nhìn lướt qua áo giáp trên người, nhíu mày nói bằng giọng khàn khàn: “Thực ra ta vẫn muốn, mặc chiến bào áo giáp…”

Hắn cúi xuống, kề bên tai nàng thì thầm một câu.

Kỷ Sơ Đào không thể tin vào tai mình.

Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người Kỳ Viêm, da mặt của nàng nóng bừng đến mức sắp rạn nứt, cả người đau đớn, không khỏi run giọng mắng: “Chàng dám!”

Chẳng qua giọng nói của nàng mềm mại ướt át, miệng cọp gan thỏ, chẳng có sức đe dọa chút nào.

Trong lòng Kỳ Viêm tràn đầy sung sướng, ôm nàng bằng một tay: “Không cần sốt ruột, cứ từ từ.”



Sau khi Kỳ Viêm rời đi, Kỷ Sơ Đào ngồi ngẩn người trong thư phòng thật lâu.

Nghĩ đến lời nói “quá quắt” của hắn trước khi rời đi, nàng không khỏi đỏ mặt tía tai, nằm lên bàn dùng sách che khuất gò má.

Mãi đến khi Phất Linh gõ cửa, cắt ngang qua suy nghĩ của nàng: “Bẩm điện hạ, bên ngoài có một người là đại cung nữ của Thừa Minh điện cầu kiến.”

Thừa Minh điện? Người của Kỷ Chiêu?

Kỷ Sơ Đào ẩn giấu cảm xúc, nói: “Tuyên.”

Đại cung nữ nhanh chóng được dẫn vào thư phòng. Nhìn gương mặt mờ nhạt trước mắt, Kỷ Sơ Đào chỉ có ấn tượng mơ hồ, bèn hỏi: “Hoàng thượng gọi ngươi đến đây à? Có chuyện gì?”

“Không phải là bệ hạ, mà nô tỳ tự ý đến đây.” Nói rồi, đại cung nữ quỳ xuống, cụng trán xuống sàn nhà thật mạnh, giọng vang dội: “Mong Tam Công chúa hãy nể tình cảm tỷ đệ ruột thịt mà cứu bệ hạ!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bổn Cung Không Thể

Số ký tự: 0