Tiệc tối
Bố Đinh Lưu Ly
2024-07-17 04:10:48
Nghe tiếng Kỷ Nguyên gõ nhẹ lên bàn gỗ, từng âm tiết rất nhỏ như gõ lên trái tim mình, Kỷ Sơ Đào không khỏi cảm thấy bất an.
“Chuyện lúc nào?” Kỷ Nguyên nhìn muội muội, bình tĩnh hỏi.
Kỷ Sơ Đào rất hiểu biết đại tỷ của mình, càng im lặng thì càng có khả năng là bình yên trước cơn bão.
Thế nhưng, nàng không muốn lừa gạt đại tỷ.
“Ngày ký kết hiệp ước Nhạn Bắc, tết Nguyên tiêu, ở Di Thành biên cảnh…” Kỷ Sơ Đào kể lại đêm hôm ấy Kỳ Viêm cướp hoa cầu cho mình, sau đó hai người thuận theo phong tục địa phương và tình cảm trong lòng, cùng nhau kết làm phu thê bằng giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa rõ ràng.
Nghe xong, Kỷ Nguyên im lặng thật lâu.
Sự yên lặng kéo dài khiến Kỷ Sơ Đào hơi áy náy bất an. Sau trận rối loạn cung đình lúc trước, đại tỷ vất vả lắm mới chịu nới lỏng, chẳng qua yêu cầu phải hành sự cẩn thận, kêu mình không thể hành động thiếu suy nghĩ. Thế mà bây giờ mình đến phương bắc một chuyến lại tằng tịu cùng nhau mà không có mai mối, tự ý thành hôn với nam nhân…
Nhưng Kỷ Sơ Đào chưa bao giờ hối hận, nàng không phải là xúc động nhất thời, cũng không muốn tiếp tục phụ lòng Kỳ Viêm.
“Vĩnh Ninh, muội đang ép bổn cung phải đưa ra quyết định đấy à?” Kỷ Nguyên vuốt ve ly trà, hỏi.
Kỷ Sơ Đào khẽ mím môi, cuối cùng nhẹ nhàng quý xuống, nhìn Kỷ Nguyên nói: “Đại Hoàng tỷ, tỷ đừng giận! Đây là con đường mà muội đã chọn, tương lai nếu Kỳ Viêm làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Hoàng tỷ và Kỷ gia, không cần Hoàng tỷ lên tiếng, muội nhất định sẽ… Đền tội bằng cái chết.”
Câu cuối cùng, nàng nói cực kỳ nghiêm túc, dường như chỉ trong giây lát, nàng đã sẵn sàng lựa chọn giữa sống và chết.
Nhìn muội muội đã dần dần mạnh mẽ của mình, Kỷ Nguyên im lặng thật lâu rồi mới đặt ly trà xuống: “Muội vẫn không rõ vì sao bổn cung lại tức giận.”
Mí mắt của Kỷ Sơ Đào khẽ run rẩy, cúi đầu nói: “Muội biết, bởi vì muội thân là Đế Cơ mà lại tùy hứng làm bậy, không để ý tới đại nghĩa gia quốc, tự chủ trương thành hôn với Kỳ Viêm…”
“Không phải là vậy, Vĩnh Ninh.” Sắc mặt Kỷ Nguyên hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Không phải bổn cung phản đối muội thành hôn với Kỳ Viêm, mà là vì Đế Cơ thì phải có tôn nghiêm của Đế Cơ. Muội tự dâng hiến bản thân một cách sơ sài như vậy, nam nhân sẽ không trân trọng muội! Sẽ không ai thèm để mắt tới một món đồ rẻ tiền! Bổn cung không thể để muội muội của mình bị kẻ khác coi thường, bị sử sách Xuân Thu coi là trò cười!”
Trái tim Kỷ Sơ Đào rúng động.
Nàng cứ nghĩ rằng đại tỷ không muốn cho nàng và Kỳ Viêm thành hôn nên mới nổi giận, vì thế mà thấp thỏm thật lâu, không ngờ lại nghe thấy câu trả lời vừa nghe thì nghiêm túc, lại tràn đầy sự quan tâm ấm áp như vậy.
Cứ như mũi dao vẫn lơ lửng trên đầu mình không rơi xuống, thứ rơi xuống là một viên kẹo mật được khoác lớp vỏ đắng chát bên ngoài.
“Đại Hoàng tỷ, muội…” Kỷ Sơ Đào ngẩng đầu lên, lại kìm lòng không đậu phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Kỷ Nguyên cười khẩy: “Huống chi chuyện lớn cỡ này, hắn lại để cho một cô nương gia đến đây cầu xin bổn cung!”
“Không phải, Hoàng tỷ! Kỳ Viêm vốn định chờ về kinh rồi mới thảo luận chuyện này, đều do muội không kiềm chế được, cứ phải tự ý nói ra.”
Dừng lại một chút, Kỷ Sơ Đào nhỏ giọng giải thích: “Muội cảm thấy, muội cũng có trách nhiệm trong chuyện này, không nên giao cho một mình hắn gánh vác.”
Kỷ Nguyên không đáp lại mà chỉ nhìn kỹ muội muội của mình, nói: “Muội đứng dậy trước đi.”
Kỷ Sơ Đào nghe lời đứng dậy, lại nghe Kỷ Nguyên nói: “Triều đại chưa bao giờ có tiền lệ gả Công chúa cho quyền thần. Hơn nữa bổn cung cho rằng, Kỳ Viêm chắc chắn sẽ không cam lòng giảm bớt quyền lực trong tay mình. Hai người định làm thế nào?”
Kỳ Viêm không muốn trả quyền, nguyên nhân rất lớn là vì tấm gương “được chim quên ná, được cá quên nơm” đã có từ trước. Một khi võ tướng đã không còn tác dụng thì khác nào cá nằm trên thớt.
Kỷ Sơ Đào ngẫm nghĩ, kiên định nói: “Chuyện này hãy để muội và Kỳ Viêm giải quyết, sẽ không khiến Đại Hoàng tỷ khó xử.”
Nghe thấy câu nói này, sắc mặt Kỷ Nguyên thoáng dịu bớt, hừ lạnh: “Hai người cứ coi bổn cung là ác nhân.”
Không biết nghĩ đến chuyện gì, Kỷ Nguyên hơi ngẩn người trong chớp mắt rồi nhanh chóng khôi phục bình thường, đứng dậy nói: “Thôi vậy! Thiên hạ đại loạn cũng được, triều đình phân tranh cũng thế, sau này muội thích gả hai thì cứ gả đi, chỉ cần muội vui vẻ là được, bổn cung không quản được.”
Khoảnh khắc nàng ấy ngẩn người vừa rồi không thể giấu được ánh mắt của Kỷ Sơ Đào, huống chi lời nói phóng túng như vậy, thật sự không giống với phong cách của Kỷ Nguyên.
Kỷ Sơ Đào không cảm thấy vui sướng vì nguyện vọng đã thành hiện thực, ngược lại cảm thấy lo lắng.
Nàng há miệng, đang định hỏi “rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì” thì thấy Kỷ Nguyên nâng tay ngăn cản, ngắt lời nàng: “Chuyện nào ra chuyện nấy, chỉ bàn về chuyện đến phương bắc hòa đàm, bổn cung đã đọc tấu chương mà Mạnh Tôn nộp lên. Tây có Tây Lương như hổ rình mồi, lãnh thổ Bắc Yến đã không còn quan trọng, thu làm phiên quốc quả thực không phải là hành vi sáng suốt. Muội làm rất tốt.”
Kỷ Sơ Đào nở nụ cười mềm mại, giải thích rõ ràng: “Đây đều là Kỳ Viêm dạy muội.”
Kỷ Nguyên cụp mắt, nhếch môi cười nói: “Đi dự tiệc thôi.”
Trong tiệc chúc mừng, Hoàng đế Kỷ Chiêu vẫn không tham dự, ngược lại là con cháu Hoàng tộc Kỷ Thâm chưa bao giờ được coi trọng nay đã trở thành người hòa thân, tính cách ung dung lạnh nhạt, vẫn không kiêu ngạo không nóng nảy như trước kia, rất được mọi người khen ngợi.
Kỷ Nguyên không nhắc đến chuyện Tiểu Hoàng đế vắng mặt, Kỷ Sơ Đào biết ngay trong mười mấy ngày mình đến phương bắc hòa đàm, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn trong cung.
Mà chuyện này, đại tỷ không muốn nàng bị cuốn vào.
…
Suốt chặng đường đến phương bắc bị xóc nảy thật lâu, khiến Kỷ Sơ Đào hoàn toàn sức cùng lực kiệt, nghỉ ngơi trong phủ mấy ngày mới thấy đỡ hơn.
Trong khoảng thời gian này, nàng nghe nói hôn kỳ của Bắc Yến Quận chúa và An Khê Quận Vương đã được định ra, ngay cuối tháng ba, ngày lành giờ đẹp mà Thái Sử cục cố ý bói toán.
Nghe tin hôn sự của Kỷ Thâm đã có kết quả, Kỷ Sơ Đào khó tránh khỏi nhớ tới hôn sự của mình. Bẻ ngón tay tính ngày thì còn phải nửa tháng nữa Kỳ Viêm mới hồi kinh, nàng không khỏi ngẩng đầu thở dài một phen.
Đêm khuya vắng người, mây mù che khuất ánh trăng, lại có mấy cánh hoa trong vườn hoa đào bay xuống theo gió.
Kỷ Sơ Đào đang ngủ say sưa thì bỗng nghe thấy tiếng cánh cửa bị gió thổi lắc lư phát ra tiếng vang rất nhỏ, sau đó một bóng dáng cao lớn cách rèm lụa bao phủ nàng từ trên xuống dưới.
Kỷ Sơ Đào nhíu mày, bất an xoay người trong lúc ngủ mơ, giọng nói hàm hồ: “Phất Linh, đi đóng cửa sổ lại…”
“Phất Linh” không nhúc nhích, ngược lại còn chậm rãi tiến về phía trước, vén rèm lụa ngồi bên giường.
Kỷ Sơ Đào nhận thấy có ánh mắt vừa quen thuộc vừa nóng bỏng dừng trên người mình. Nàng mơ màng mở mắt ra, hình bóng bên giường dần dần trở nên rõ ràng.
Ánh đèn duy nhất ngoài bình phong làm phản chiếu ánh sáng kim loại trên chiến giáp màu đen, nam nhân quay lưng về phía ánh sáng, hình bóng thâm trầm, chỉ có đôi mắt sắc bén như chim cắt đang tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào hình bóng mềm mại ngủ say trên giường.
Kỷ Sơ Đào ngơ ngác nhìn võ tướng anh tuấn uy phong đường đường ngồi bên giường, thật lâu sau mới vươn tay, muốn chạm vào mà như sợ sẽ bừng tỉnh, bàn tay co lại, lẩm bẩm: “Kỳ Viêm… Sao ta lại mơ thấy chàng rồi?”
Bàn tay có khớp ngón tay thon dài cầm những ngón tay hơi co lại của nàng, xúc cảm ấm áp khiến Kỷ Sơ Đào run lên, ngây thơ nghĩ rằng: Sao giấc mơ hôm nay chân thật đến thế? Ngay cả lớp sừng mỏng hơi thô ráp trên ngón tay Kỳ Viêm cũng có thể cảm nhận rõ ràng?
“Nhớ ta không?” Kỳ Viêm khàn giọng hỏi, cúi người xuống mang theo khí lạnh trên chiến giáp, dán lên thân thể chỉ mặc xiêm y mùa xuân mong manh của Kỷ Sơ Đào.
Kỷ Sơ Đào ngoan ngoãn gật đầu: “Nhớ.”
“Ta cũng nhớ nàng.” Nam nhân đặt trán mình gác lên trán nàng, hơi thở nóng bỏng: “Mong nhớ ngày đêm, nhớ như điên cuồng.”
Giọng nói trầm thấp không có một chút giả tạo buồn nôn, dường như chỉ thuận theo bản năng của tình yêu, trút hết nỗi khát vọng trắng trợn nhất, nguyên thủy nhất.
Giấc mơ đêm nay rất dài, cũng rất ngọt ngào.
Ý thức của Kỷ Sơ Đào vẫn chưa tỉnh táo, chỉ sợ mình tỉnh dậy quá sớm, nàng vội ôm cổ nam nhân: “Trời vẫn chưa sáng, tỉnh dậy trễ một chút… Ưm.”
Còn chưa dứt lời thì đôi môi mềm mại xinh đẹp của nàng đã bị nhiệt tình cướp đoạt.
Đầu tiên là lướt qua bờ môi, nhẹ nhàng cắn lên rồi đè xuống, sau đó nụ hôn càng ngày càng sâu, cho đến khi nàng không thể hít thở, thân thể bị đè lên, không thể lùi lại dù chỉ một tấc.
Nụ hôn hung ác như thế, miệng lưỡi tê dại đau đớn như thế, sao có thể chỉ là mơ?
Kỷ Sơ Đào thở hổn hển, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt hạnh đầy sương mù chợt tròn xoe, khó tin nhìn ánh mắt sắc bén của nam nhân: “Kỳ… Kỳ Viêm?”
“Ta đây.” Kỳ Viêm chống một tay lên giường, ngón cái vẫn còn lưu luyến đè lên đôi môi đầy đặn ướt át của nàng.
Ánh mắt Kỷ Sơ Đào lóe lên, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào đường nét gương mặt lạnh lùng của nam nhân, giọng run rẩy xác nhận lại lần nữa: “Kỳ Viêm!”
“Ừ, là ta.” Giọng nói bỡn cợt ngông cuồng của Kỳ Viêm vang lên bên tai, khẽ hỏi: “Tỉnh chưa?”
Trái tim chợt siết chặt, sau đó phấn khởi điên cuồng đập thình thịch. Kỷ Sơ Đào không còn chút buồn ngủ nào, ánh mắt sáng ngời xinh đẹp trong bóng đêm, vẻ mặt như vui sướng lại như ấm ức, hỏi: “Sao tự dưng chàng lại trở về?”
Chẳng phải đã nói là phải đến tháng ba, còn nửa tháng nữa mới về sao?
“Ta xử lý công việc quân đội ở biên cương xong trước thời gian, bèn vung roi thúc ngựa chạy về.” Kỳ Viêm trả lời.
Hơn trăm dặm đường cuối cùng, hắn kêu thuộc hạ và cấp dưới hạ trại nghỉ ngơi trước, còn mình thì gấp rút lên đường cả ngày lẫn đêm để tranh thủ trở về sớm mấy ngày gặp nàng. Tính cả trước lẫn sau, đã gần ba ngày ba đêm hắn chưa từng ngủ một giấc.
Kỳ Viêm lúc nào cũng bình tĩnh đến mức gần như hờ hững. Ngoại trừ lúc cần thiết hành quân gấp rút trên chiến trường, hắn chưa bao giờ làm chuyện vội vàng xao động điên cuồng như thế này. Hơn một trăm dặm đường cuối cùng, hắn liều mạng giục ngựa chạy như điên, chỉ muốn nhanh một chút, nhanh hơn một chút, chạy đến bên cạnh người mà hắn ngày nhớ đêm mong, ngửi mùi thơm dịu dàng ấm áp trên người nàng.
Mặc dù hắn chưa nói rõ nhưng thông qua chiến giáp còn chưa kịp cởi trên người hắn, Kỷ Sơ Đào cũng đoán được lúc này hắn đã rất mệt mỏi vì bôn ba ngàn dặm.
Kỷ Sơ Đào phì cười, trái tim tràn đầy ấm áp, thầm nghĩ may mà đêm nay người gác đêm là Phất Linh, nếu đổi thành nha đầu Vãn Trúc chân tay lóng ngóng kia, thấy Kỳ Viêm nhảy cửa sổ tiến vào thì chắc chắn sẽ hoảng sợ đến mức hét ầm lên.
Chiến giáp trên người Kỳ Viêm lạnh lẽo cứng rắn, cộm lên người Kỷ Sơ Đào rất khó chịu.
Nàng ngồi trong lòng hắn bất an vặn vẹo, đặt tay lên chiến giáp nhíu mày nói: “Thứ này của chàng cứng quá, cộm lên người ta, vẫn nên cởi ra thì tốt hơn.”
Kỳ Viêm im lặng, không nhẫn tâm nói với nàng rằng nếu cởi chiến giáp ra thì sẽ để lộ thứ còn cứng hơn.
Nhưng hắn cũng biết thiếu nữ trong lòng có làn da mềm mại, làn da trắng như tuyết ấy chỉ cần chạm vào sẽ để lại dấu vết bầm tím, huống chi là đè cả bộ chiến giáp lên người nàng?
Kỳ Viêm khẽ thở hắt ra một hơi khí nóng, buông Kỷ Sơ Đào ra rồi đứng dậy, cởi tấm bảo hộ cổ tay và chiến giáp rồi đặt lên chiếc bàn bên cạnh.
Hắn định lên giường nhưng chợt dừng chân, dường như đang cố kỵ điều gì đó.
“Sao vậy?” Kỷ Sơ Đào chờ một lát, thấy hắn không có động tĩnh gì, bèn vỗ lên nệm chăn bên cạnh, nói: “Đã khuya rồi, chàng không lên đây nghỉ ngơi một lát à?”
Kỳ Viêm liếc nhìn một nửa chiếc giường mềm mại bên cạnh nàng, ánh mắt tối sầm, nhúc nhích yết hầu, trên mặt viết một trăm chữ “muốn”.
Hắn giơ tay lên ngửi mùi quần áo rồi khàn giọng nói: “Ta đi đường sốt ruột, hôm nay vẫn chưa kịp tắm rửa thay quần áo.”
Thì ra là sợ mình chê hắn bẩn!
Kỷ Sơ Đào nhất thời vừa đau lòng vừa buồn cười, bèn đứng dậy đạp lên thảm trải sàn mềm mại, kéo cánh tay Kỳ Viêm đến bên giường rồi nhón chân lên, đè vai hắn ngồi xuống, giả vờ ra lệnh: “Ai thèm quan tâm chuyện đó chứ? Mau cởi giày ra!”
Cả người Kỳ Viêm cứng đờ, im lặng một lát rồi mới nghe lời cởi giày.
“Lên giường, nằm xuống.” Kỷ Sơ Đào lại cười ra lệnh.
Kỳ Viêm tựa lưng vào đầu giường, Kỷ Sơ Đào bèn nhoài người đè lên, cố ý ngửi hõm vai của hắn.
Cả người Kỳ Viêm cứng đờ, ngượng nghịu đẩy nàng ra: “Thối lắm, không ngửi được đâu.”
“Thối chỗ nào?” Kỳ Viêm luôn thích sạch sẽ, Kỷ Sơ Đào thật sự không ngửi thấy mùi gì hôi thối, cùng lắm là hơi bụi bặm mà thôi, bèn nghiêm túc nói: “Chỉ có mùi của Kỳ Viêm thôi mà.”
Nàng còn chưa dứt lời thì đã bị Kỳ Viêm giữ chặt cổ tay, ôm chặt vòng eo, hai người đều ngã lên giường.
Khoảng cách rất gần, lồng ngực của hắn kề sát bộ ngực của nàng, Kỷ Sơ Đào mới nhận thấy chỗ nóng bỏng trên người hắn. Dao găm mới được mài giũa cách đây không lâu, không thể chịu được người khác trêu chọc, lúc này đã khẩn cấp muốn được rút khỏi vỏ.
Kỷ Sơ Đào biết điều đó có nghĩa là gì, không khỏi đỏ mặt, ngơ ngác nhìn Kỳ Viêm: “Chàng…”
“Đừng nhúc nhích.” Kỳ Viêm đè lên vòng eo nhỏ nhắn đang định lùi về sau của nàng, lòng bàn tay vừa mạnh mẽ vừa nóng bỏng, khiến vòng eo của Kỷ Sơ Đào như mềm nhũn.
Những nụ hôn vụn vặn rơi xuống như cơn mưa, chặn lại tiếng rên rỉ khe khẽ của nàng.
“Chuyện lúc nào?” Kỷ Nguyên nhìn muội muội, bình tĩnh hỏi.
Kỷ Sơ Đào rất hiểu biết đại tỷ của mình, càng im lặng thì càng có khả năng là bình yên trước cơn bão.
Thế nhưng, nàng không muốn lừa gạt đại tỷ.
“Ngày ký kết hiệp ước Nhạn Bắc, tết Nguyên tiêu, ở Di Thành biên cảnh…” Kỷ Sơ Đào kể lại đêm hôm ấy Kỳ Viêm cướp hoa cầu cho mình, sau đó hai người thuận theo phong tục địa phương và tình cảm trong lòng, cùng nhau kết làm phu thê bằng giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa rõ ràng.
Nghe xong, Kỷ Nguyên im lặng thật lâu.
Sự yên lặng kéo dài khiến Kỷ Sơ Đào hơi áy náy bất an. Sau trận rối loạn cung đình lúc trước, đại tỷ vất vả lắm mới chịu nới lỏng, chẳng qua yêu cầu phải hành sự cẩn thận, kêu mình không thể hành động thiếu suy nghĩ. Thế mà bây giờ mình đến phương bắc một chuyến lại tằng tịu cùng nhau mà không có mai mối, tự ý thành hôn với nam nhân…
Nhưng Kỷ Sơ Đào chưa bao giờ hối hận, nàng không phải là xúc động nhất thời, cũng không muốn tiếp tục phụ lòng Kỳ Viêm.
“Vĩnh Ninh, muội đang ép bổn cung phải đưa ra quyết định đấy à?” Kỷ Nguyên vuốt ve ly trà, hỏi.
Kỷ Sơ Đào khẽ mím môi, cuối cùng nhẹ nhàng quý xuống, nhìn Kỷ Nguyên nói: “Đại Hoàng tỷ, tỷ đừng giận! Đây là con đường mà muội đã chọn, tương lai nếu Kỳ Viêm làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Hoàng tỷ và Kỷ gia, không cần Hoàng tỷ lên tiếng, muội nhất định sẽ… Đền tội bằng cái chết.”
Câu cuối cùng, nàng nói cực kỳ nghiêm túc, dường như chỉ trong giây lát, nàng đã sẵn sàng lựa chọn giữa sống và chết.
Nhìn muội muội đã dần dần mạnh mẽ của mình, Kỷ Nguyên im lặng thật lâu rồi mới đặt ly trà xuống: “Muội vẫn không rõ vì sao bổn cung lại tức giận.”
Mí mắt của Kỷ Sơ Đào khẽ run rẩy, cúi đầu nói: “Muội biết, bởi vì muội thân là Đế Cơ mà lại tùy hứng làm bậy, không để ý tới đại nghĩa gia quốc, tự chủ trương thành hôn với Kỳ Viêm…”
“Không phải là vậy, Vĩnh Ninh.” Sắc mặt Kỷ Nguyên hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Không phải bổn cung phản đối muội thành hôn với Kỳ Viêm, mà là vì Đế Cơ thì phải có tôn nghiêm của Đế Cơ. Muội tự dâng hiến bản thân một cách sơ sài như vậy, nam nhân sẽ không trân trọng muội! Sẽ không ai thèm để mắt tới một món đồ rẻ tiền! Bổn cung không thể để muội muội của mình bị kẻ khác coi thường, bị sử sách Xuân Thu coi là trò cười!”
Trái tim Kỷ Sơ Đào rúng động.
Nàng cứ nghĩ rằng đại tỷ không muốn cho nàng và Kỳ Viêm thành hôn nên mới nổi giận, vì thế mà thấp thỏm thật lâu, không ngờ lại nghe thấy câu trả lời vừa nghe thì nghiêm túc, lại tràn đầy sự quan tâm ấm áp như vậy.
Cứ như mũi dao vẫn lơ lửng trên đầu mình không rơi xuống, thứ rơi xuống là một viên kẹo mật được khoác lớp vỏ đắng chát bên ngoài.
“Đại Hoàng tỷ, muội…” Kỷ Sơ Đào ngẩng đầu lên, lại kìm lòng không đậu phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Kỷ Nguyên cười khẩy: “Huống chi chuyện lớn cỡ này, hắn lại để cho một cô nương gia đến đây cầu xin bổn cung!”
“Không phải, Hoàng tỷ! Kỳ Viêm vốn định chờ về kinh rồi mới thảo luận chuyện này, đều do muội không kiềm chế được, cứ phải tự ý nói ra.”
Dừng lại một chút, Kỷ Sơ Đào nhỏ giọng giải thích: “Muội cảm thấy, muội cũng có trách nhiệm trong chuyện này, không nên giao cho một mình hắn gánh vác.”
Kỷ Nguyên không đáp lại mà chỉ nhìn kỹ muội muội của mình, nói: “Muội đứng dậy trước đi.”
Kỷ Sơ Đào nghe lời đứng dậy, lại nghe Kỷ Nguyên nói: “Triều đại chưa bao giờ có tiền lệ gả Công chúa cho quyền thần. Hơn nữa bổn cung cho rằng, Kỳ Viêm chắc chắn sẽ không cam lòng giảm bớt quyền lực trong tay mình. Hai người định làm thế nào?”
Kỳ Viêm không muốn trả quyền, nguyên nhân rất lớn là vì tấm gương “được chim quên ná, được cá quên nơm” đã có từ trước. Một khi võ tướng đã không còn tác dụng thì khác nào cá nằm trên thớt.
Kỷ Sơ Đào ngẫm nghĩ, kiên định nói: “Chuyện này hãy để muội và Kỳ Viêm giải quyết, sẽ không khiến Đại Hoàng tỷ khó xử.”
Nghe thấy câu nói này, sắc mặt Kỷ Nguyên thoáng dịu bớt, hừ lạnh: “Hai người cứ coi bổn cung là ác nhân.”
Không biết nghĩ đến chuyện gì, Kỷ Nguyên hơi ngẩn người trong chớp mắt rồi nhanh chóng khôi phục bình thường, đứng dậy nói: “Thôi vậy! Thiên hạ đại loạn cũng được, triều đình phân tranh cũng thế, sau này muội thích gả hai thì cứ gả đi, chỉ cần muội vui vẻ là được, bổn cung không quản được.”
Khoảnh khắc nàng ấy ngẩn người vừa rồi không thể giấu được ánh mắt của Kỷ Sơ Đào, huống chi lời nói phóng túng như vậy, thật sự không giống với phong cách của Kỷ Nguyên.
Kỷ Sơ Đào không cảm thấy vui sướng vì nguyện vọng đã thành hiện thực, ngược lại cảm thấy lo lắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng há miệng, đang định hỏi “rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì” thì thấy Kỷ Nguyên nâng tay ngăn cản, ngắt lời nàng: “Chuyện nào ra chuyện nấy, chỉ bàn về chuyện đến phương bắc hòa đàm, bổn cung đã đọc tấu chương mà Mạnh Tôn nộp lên. Tây có Tây Lương như hổ rình mồi, lãnh thổ Bắc Yến đã không còn quan trọng, thu làm phiên quốc quả thực không phải là hành vi sáng suốt. Muội làm rất tốt.”
Kỷ Sơ Đào nở nụ cười mềm mại, giải thích rõ ràng: “Đây đều là Kỳ Viêm dạy muội.”
Kỷ Nguyên cụp mắt, nhếch môi cười nói: “Đi dự tiệc thôi.”
Trong tiệc chúc mừng, Hoàng đế Kỷ Chiêu vẫn không tham dự, ngược lại là con cháu Hoàng tộc Kỷ Thâm chưa bao giờ được coi trọng nay đã trở thành người hòa thân, tính cách ung dung lạnh nhạt, vẫn không kiêu ngạo không nóng nảy như trước kia, rất được mọi người khen ngợi.
Kỷ Nguyên không nhắc đến chuyện Tiểu Hoàng đế vắng mặt, Kỷ Sơ Đào biết ngay trong mười mấy ngày mình đến phương bắc hòa đàm, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn trong cung.
Mà chuyện này, đại tỷ không muốn nàng bị cuốn vào.
…
Suốt chặng đường đến phương bắc bị xóc nảy thật lâu, khiến Kỷ Sơ Đào hoàn toàn sức cùng lực kiệt, nghỉ ngơi trong phủ mấy ngày mới thấy đỡ hơn.
Trong khoảng thời gian này, nàng nghe nói hôn kỳ của Bắc Yến Quận chúa và An Khê Quận Vương đã được định ra, ngay cuối tháng ba, ngày lành giờ đẹp mà Thái Sử cục cố ý bói toán.
Nghe tin hôn sự của Kỷ Thâm đã có kết quả, Kỷ Sơ Đào khó tránh khỏi nhớ tới hôn sự của mình. Bẻ ngón tay tính ngày thì còn phải nửa tháng nữa Kỳ Viêm mới hồi kinh, nàng không khỏi ngẩng đầu thở dài một phen.
Đêm khuya vắng người, mây mù che khuất ánh trăng, lại có mấy cánh hoa trong vườn hoa đào bay xuống theo gió.
Kỷ Sơ Đào đang ngủ say sưa thì bỗng nghe thấy tiếng cánh cửa bị gió thổi lắc lư phát ra tiếng vang rất nhỏ, sau đó một bóng dáng cao lớn cách rèm lụa bao phủ nàng từ trên xuống dưới.
Kỷ Sơ Đào nhíu mày, bất an xoay người trong lúc ngủ mơ, giọng nói hàm hồ: “Phất Linh, đi đóng cửa sổ lại…”
“Phất Linh” không nhúc nhích, ngược lại còn chậm rãi tiến về phía trước, vén rèm lụa ngồi bên giường.
Kỷ Sơ Đào nhận thấy có ánh mắt vừa quen thuộc vừa nóng bỏng dừng trên người mình. Nàng mơ màng mở mắt ra, hình bóng bên giường dần dần trở nên rõ ràng.
Ánh đèn duy nhất ngoài bình phong làm phản chiếu ánh sáng kim loại trên chiến giáp màu đen, nam nhân quay lưng về phía ánh sáng, hình bóng thâm trầm, chỉ có đôi mắt sắc bén như chim cắt đang tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào hình bóng mềm mại ngủ say trên giường.
Kỷ Sơ Đào ngơ ngác nhìn võ tướng anh tuấn uy phong đường đường ngồi bên giường, thật lâu sau mới vươn tay, muốn chạm vào mà như sợ sẽ bừng tỉnh, bàn tay co lại, lẩm bẩm: “Kỳ Viêm… Sao ta lại mơ thấy chàng rồi?”
Bàn tay có khớp ngón tay thon dài cầm những ngón tay hơi co lại của nàng, xúc cảm ấm áp khiến Kỷ Sơ Đào run lên, ngây thơ nghĩ rằng: Sao giấc mơ hôm nay chân thật đến thế? Ngay cả lớp sừng mỏng hơi thô ráp trên ngón tay Kỳ Viêm cũng có thể cảm nhận rõ ràng?
“Nhớ ta không?” Kỳ Viêm khàn giọng hỏi, cúi người xuống mang theo khí lạnh trên chiến giáp, dán lên thân thể chỉ mặc xiêm y mùa xuân mong manh của Kỷ Sơ Đào.
Kỷ Sơ Đào ngoan ngoãn gật đầu: “Nhớ.”
“Ta cũng nhớ nàng.” Nam nhân đặt trán mình gác lên trán nàng, hơi thở nóng bỏng: “Mong nhớ ngày đêm, nhớ như điên cuồng.”
Giọng nói trầm thấp không có một chút giả tạo buồn nôn, dường như chỉ thuận theo bản năng của tình yêu, trút hết nỗi khát vọng trắng trợn nhất, nguyên thủy nhất.
Giấc mơ đêm nay rất dài, cũng rất ngọt ngào.
Ý thức của Kỷ Sơ Đào vẫn chưa tỉnh táo, chỉ sợ mình tỉnh dậy quá sớm, nàng vội ôm cổ nam nhân: “Trời vẫn chưa sáng, tỉnh dậy trễ một chút… Ưm.”
Còn chưa dứt lời thì đôi môi mềm mại xinh đẹp của nàng đã bị nhiệt tình cướp đoạt.
Đầu tiên là lướt qua bờ môi, nhẹ nhàng cắn lên rồi đè xuống, sau đó nụ hôn càng ngày càng sâu, cho đến khi nàng không thể hít thở, thân thể bị đè lên, không thể lùi lại dù chỉ một tấc.
Nụ hôn hung ác như thế, miệng lưỡi tê dại đau đớn như thế, sao có thể chỉ là mơ?
Kỷ Sơ Đào thở hổn hển, lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt hạnh đầy sương mù chợt tròn xoe, khó tin nhìn ánh mắt sắc bén của nam nhân: “Kỳ… Kỳ Viêm?”
“Ta đây.” Kỳ Viêm chống một tay lên giường, ngón cái vẫn còn lưu luyến đè lên đôi môi đầy đặn ướt át của nàng.
Ánh mắt Kỷ Sơ Đào lóe lên, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào đường nét gương mặt lạnh lùng của nam nhân, giọng run rẩy xác nhận lại lần nữa: “Kỳ Viêm!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ, là ta.” Giọng nói bỡn cợt ngông cuồng của Kỳ Viêm vang lên bên tai, khẽ hỏi: “Tỉnh chưa?”
Trái tim chợt siết chặt, sau đó phấn khởi điên cuồng đập thình thịch. Kỷ Sơ Đào không còn chút buồn ngủ nào, ánh mắt sáng ngời xinh đẹp trong bóng đêm, vẻ mặt như vui sướng lại như ấm ức, hỏi: “Sao tự dưng chàng lại trở về?”
Chẳng phải đã nói là phải đến tháng ba, còn nửa tháng nữa mới về sao?
“Ta xử lý công việc quân đội ở biên cương xong trước thời gian, bèn vung roi thúc ngựa chạy về.” Kỳ Viêm trả lời.
Hơn trăm dặm đường cuối cùng, hắn kêu thuộc hạ và cấp dưới hạ trại nghỉ ngơi trước, còn mình thì gấp rút lên đường cả ngày lẫn đêm để tranh thủ trở về sớm mấy ngày gặp nàng. Tính cả trước lẫn sau, đã gần ba ngày ba đêm hắn chưa từng ngủ một giấc.
Kỳ Viêm lúc nào cũng bình tĩnh đến mức gần như hờ hững. Ngoại trừ lúc cần thiết hành quân gấp rút trên chiến trường, hắn chưa bao giờ làm chuyện vội vàng xao động điên cuồng như thế này. Hơn một trăm dặm đường cuối cùng, hắn liều mạng giục ngựa chạy như điên, chỉ muốn nhanh một chút, nhanh hơn một chút, chạy đến bên cạnh người mà hắn ngày nhớ đêm mong, ngửi mùi thơm dịu dàng ấm áp trên người nàng.
Mặc dù hắn chưa nói rõ nhưng thông qua chiến giáp còn chưa kịp cởi trên người hắn, Kỷ Sơ Đào cũng đoán được lúc này hắn đã rất mệt mỏi vì bôn ba ngàn dặm.
Kỷ Sơ Đào phì cười, trái tim tràn đầy ấm áp, thầm nghĩ may mà đêm nay người gác đêm là Phất Linh, nếu đổi thành nha đầu Vãn Trúc chân tay lóng ngóng kia, thấy Kỳ Viêm nhảy cửa sổ tiến vào thì chắc chắn sẽ hoảng sợ đến mức hét ầm lên.
Chiến giáp trên người Kỳ Viêm lạnh lẽo cứng rắn, cộm lên người Kỷ Sơ Đào rất khó chịu.
Nàng ngồi trong lòng hắn bất an vặn vẹo, đặt tay lên chiến giáp nhíu mày nói: “Thứ này của chàng cứng quá, cộm lên người ta, vẫn nên cởi ra thì tốt hơn.”
Kỳ Viêm im lặng, không nhẫn tâm nói với nàng rằng nếu cởi chiến giáp ra thì sẽ để lộ thứ còn cứng hơn.
Nhưng hắn cũng biết thiếu nữ trong lòng có làn da mềm mại, làn da trắng như tuyết ấy chỉ cần chạm vào sẽ để lại dấu vết bầm tím, huống chi là đè cả bộ chiến giáp lên người nàng?
Kỳ Viêm khẽ thở hắt ra một hơi khí nóng, buông Kỷ Sơ Đào ra rồi đứng dậy, cởi tấm bảo hộ cổ tay và chiến giáp rồi đặt lên chiếc bàn bên cạnh.
Hắn định lên giường nhưng chợt dừng chân, dường như đang cố kỵ điều gì đó.
“Sao vậy?” Kỷ Sơ Đào chờ một lát, thấy hắn không có động tĩnh gì, bèn vỗ lên nệm chăn bên cạnh, nói: “Đã khuya rồi, chàng không lên đây nghỉ ngơi một lát à?”
Kỳ Viêm liếc nhìn một nửa chiếc giường mềm mại bên cạnh nàng, ánh mắt tối sầm, nhúc nhích yết hầu, trên mặt viết một trăm chữ “muốn”.
Hắn giơ tay lên ngửi mùi quần áo rồi khàn giọng nói: “Ta đi đường sốt ruột, hôm nay vẫn chưa kịp tắm rửa thay quần áo.”
Thì ra là sợ mình chê hắn bẩn!
Kỷ Sơ Đào nhất thời vừa đau lòng vừa buồn cười, bèn đứng dậy đạp lên thảm trải sàn mềm mại, kéo cánh tay Kỳ Viêm đến bên giường rồi nhón chân lên, đè vai hắn ngồi xuống, giả vờ ra lệnh: “Ai thèm quan tâm chuyện đó chứ? Mau cởi giày ra!”
Cả người Kỳ Viêm cứng đờ, im lặng một lát rồi mới nghe lời cởi giày.
“Lên giường, nằm xuống.” Kỷ Sơ Đào lại cười ra lệnh.
Kỳ Viêm tựa lưng vào đầu giường, Kỷ Sơ Đào bèn nhoài người đè lên, cố ý ngửi hõm vai của hắn.
Cả người Kỳ Viêm cứng đờ, ngượng nghịu đẩy nàng ra: “Thối lắm, không ngửi được đâu.”
“Thối chỗ nào?” Kỳ Viêm luôn thích sạch sẽ, Kỷ Sơ Đào thật sự không ngửi thấy mùi gì hôi thối, cùng lắm là hơi bụi bặm mà thôi, bèn nghiêm túc nói: “Chỉ có mùi của Kỳ Viêm thôi mà.”
Nàng còn chưa dứt lời thì đã bị Kỳ Viêm giữ chặt cổ tay, ôm chặt vòng eo, hai người đều ngã lên giường.
Khoảng cách rất gần, lồng ngực của hắn kề sát bộ ngực của nàng, Kỷ Sơ Đào mới nhận thấy chỗ nóng bỏng trên người hắn. Dao găm mới được mài giũa cách đây không lâu, không thể chịu được người khác trêu chọc, lúc này đã khẩn cấp muốn được rút khỏi vỏ.
Kỷ Sơ Đào biết điều đó có nghĩa là gì, không khỏi đỏ mặt, ngơ ngác nhìn Kỳ Viêm: “Chàng…”
“Đừng nhúc nhích.” Kỳ Viêm đè lên vòng eo nhỏ nhắn đang định lùi về sau của nàng, lòng bàn tay vừa mạnh mẽ vừa nóng bỏng, khiến vòng eo của Kỷ Sơ Đào như mềm nhũn.
Những nụ hôn vụn vặn rơi xuống như cơn mưa, chặn lại tiếng rên rỉ khe khẽ của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro