Bồn Tắm Thông Cổ Kim, Ta Tích Trữ Hàng Hóa, Nuôi Dưỡng Đại Tướng Quân Thời Loạn
Chuyện Kỳ Lạ Li...
2024-11-01 03:19:15
"Cô gái này, chuyện này không đùa đâu. Nếu không sửa thì cái bồn tắm này sớm muộn gì cũng hư hỏng thêm."
Ông thợ sửa chữa hù dọa: "Cái chung cư này đâu có dễ sống. Trước đây ai ở thì tôi không biết, nhưng sửa sang ẩu lắm, không bền đâu."
"Có hư thì cứ hư đi, cùng lắm là tôi không dùng nữa, chứ tôi không có nhiều tiền thế để sửa đâu!" Triệu Huyên Huyên không do dự đuổi ông thợ ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm: "Mình không tin có người ngày nào cũng thắp nhang cầu cúng ở đây."
Vừa nói xong, cô mới sực nhớ tới hộp cơm của mình. "Ủa? Gì vậy? Sao lại không thấy hộp cơm đâu? Mình để nó ở đâu nhỉ?"
Trời ơi! Nhiều cơm thế mà mất tiêu! Cô vốn đặt mỗi lần sáu phần cơm để khỏi phải mất phí giao nhiều lần, còn đặt thêm vài món khuyến mãi nữa để ăn dần mấy ngày, sao bây giờ lại… không thấy đâu rồi!
"Chẳng lẽ là mình nhớ nhầm, họ chưa giao tới sao?" Triệu Huyên Huyên vừa nghĩ vừa cầm điện thoại lên kiểm tra, sạc điện thoại vừa rút ra xong lại tiện tay để vào bồn tắm, cô tìm kiếm lịch sử đơn hàng.
"Ơ? Ký nhận rồi mà! Để mình gọi điện hỏi rõ xem."
“Alo, sao cơm của tôi chưa thấy đâu mà các người đã báo ký nhận rồi? Thế này là sao? Có tin tôi khiếu nại không?... Alo? Alo!”
Triệu Huyên Huyên lắc điện thoại, nhưng nó đã hết pin. Cái điện thoại này phải thay rồi, lại còn hết pin đúng lúc: "Ủa? Sạc điện thoại đâu rồi nhỉ? Mình…"
“Không lẽ trong phòng có ma? Hay mình bị trúng tà rồi?” Cô soi mặt mình vào gương kiểm tra: "Chỗ giữa trán đâu có đen đâu nhỉ? Không lẽ mình xui xẻo tận mệnh rồi? Đúng là dọa người!"
"Mình phải xuống dưới lầu, gặp mấy anh chàng mượn chút dương khí thôi! Chứ… ôi trời!” Cả người cô nổi da gà.
Lẩm bẩm: “Tôi chỉ là một người nghèo kiết xác, không quyền không thế, mấy người có muốn gì thì cứ tìm đạo diễn ấy, bao chuyện bẩn thỉu đều là do ông ta làm, đừng tìm tôi!”
---
Đại Uyển Quốc.
"Vương gia, ngài gọi chúng ta?"
"Phải, ngồi xuống đi." Hách Liên Quyết phất tay nói: "Ta có thứ này, các ngươi xem qua đi."
Vừa nói, Hách Liên Quyết liền đưa kịch bản cho vị tướng dẫn đầu là Ba Sơn tướng quân, ông ấy xem qua một lượt, nhíu mày: "Vương gia, đây là cái gì vậy? Chữ viết cũng quá kỳ lạ, khó đọc quá."
"Đây là một kiểu chữ lóng, đọc thì sẽ hiểu đại khái nội dung. Cả ba người các ngươi cùng xem đi!" Hách Liên Quyết nói.
"Thứ này viết về cảnh chúng ta bại trận tử vong, sau đó thì..."
"Không đúng! Không đúng!" Vị tướng tài trí Ngô Uyên lắc đầu, kinh ngạc nói: "Vương gia, ngài lấy thứ này từ đâu ra vậy? Đây là sự thật sao?"
Hách Liên Quyết hào hứng nói: "Ngươi cũng nhìn ra manh mối rồi phải không?"
Ông thợ sửa chữa hù dọa: "Cái chung cư này đâu có dễ sống. Trước đây ai ở thì tôi không biết, nhưng sửa sang ẩu lắm, không bền đâu."
"Có hư thì cứ hư đi, cùng lắm là tôi không dùng nữa, chứ tôi không có nhiều tiền thế để sửa đâu!" Triệu Huyên Huyên không do dự đuổi ông thợ ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm: "Mình không tin có người ngày nào cũng thắp nhang cầu cúng ở đây."
Vừa nói xong, cô mới sực nhớ tới hộp cơm của mình. "Ủa? Gì vậy? Sao lại không thấy hộp cơm đâu? Mình để nó ở đâu nhỉ?"
Trời ơi! Nhiều cơm thế mà mất tiêu! Cô vốn đặt mỗi lần sáu phần cơm để khỏi phải mất phí giao nhiều lần, còn đặt thêm vài món khuyến mãi nữa để ăn dần mấy ngày, sao bây giờ lại… không thấy đâu rồi!
"Chẳng lẽ là mình nhớ nhầm, họ chưa giao tới sao?" Triệu Huyên Huyên vừa nghĩ vừa cầm điện thoại lên kiểm tra, sạc điện thoại vừa rút ra xong lại tiện tay để vào bồn tắm, cô tìm kiếm lịch sử đơn hàng.
"Ơ? Ký nhận rồi mà! Để mình gọi điện hỏi rõ xem."
“Alo, sao cơm của tôi chưa thấy đâu mà các người đã báo ký nhận rồi? Thế này là sao? Có tin tôi khiếu nại không?... Alo? Alo!”
Triệu Huyên Huyên lắc điện thoại, nhưng nó đã hết pin. Cái điện thoại này phải thay rồi, lại còn hết pin đúng lúc: "Ủa? Sạc điện thoại đâu rồi nhỉ? Mình…"
“Không lẽ trong phòng có ma? Hay mình bị trúng tà rồi?” Cô soi mặt mình vào gương kiểm tra: "Chỗ giữa trán đâu có đen đâu nhỉ? Không lẽ mình xui xẻo tận mệnh rồi? Đúng là dọa người!"
"Mình phải xuống dưới lầu, gặp mấy anh chàng mượn chút dương khí thôi! Chứ… ôi trời!” Cả người cô nổi da gà.
Lẩm bẩm: “Tôi chỉ là một người nghèo kiết xác, không quyền không thế, mấy người có muốn gì thì cứ tìm đạo diễn ấy, bao chuyện bẩn thỉu đều là do ông ta làm, đừng tìm tôi!”
---
Đại Uyển Quốc.
"Vương gia, ngài gọi chúng ta?"
"Phải, ngồi xuống đi." Hách Liên Quyết phất tay nói: "Ta có thứ này, các ngươi xem qua đi."
Vừa nói, Hách Liên Quyết liền đưa kịch bản cho vị tướng dẫn đầu là Ba Sơn tướng quân, ông ấy xem qua một lượt, nhíu mày: "Vương gia, đây là cái gì vậy? Chữ viết cũng quá kỳ lạ, khó đọc quá."
"Đây là một kiểu chữ lóng, đọc thì sẽ hiểu đại khái nội dung. Cả ba người các ngươi cùng xem đi!" Hách Liên Quyết nói.
"Thứ này viết về cảnh chúng ta bại trận tử vong, sau đó thì..."
"Không đúng! Không đúng!" Vị tướng tài trí Ngô Uyên lắc đầu, kinh ngạc nói: "Vương gia, ngài lấy thứ này từ đâu ra vậy? Đây là sự thật sao?"
Hách Liên Quyết hào hứng nói: "Ngươi cũng nhìn ra manh mối rồi phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro