Bồn Tắm Thông Cổ Kim, Ta Tích Trữ Hàng Hóa, Nuôi Dưỡng Đại Tướng Quân Thời Loạn
Kích Động
2024-11-01 03:19:15
Lính tráng từ tuần tra năm lần mỗi ngày giờ chỉ còn leo lên tường thành ngồi, thực sự là dạ dày trống rỗng, không còn sức sống. Nhiều người thậm chí đã chết vì đói, trông chẳng khác gì đội quân đã lụi tàn.
Hách Liên Quyết đã nghĩ mọi cách để chống đỡ, nhưng vẫn không liên lạc được với bên ngoài. Nếu không có sự che chở của trời, đến giờ họ đã kiệt quệ, chỉ e rằng chẳng bao lâu nữa quân địch chưa đánh thì quân đội của hắn đã chết đói hết cả.
Hắn không sợ chết, cũng chẳng có gì hối tiếc, chỉ muốn biết tại sao viện quân mãi không đến, phải chăng đã bị quân địch chặn lại, hay là… có kẻ gian quấy rối đằng sau!
“Mau gọi ba vị tướng quân đến, báo nhà bếp tìm mọi cách lấy ra bất kỳ thứ gì còn ăn được, bản vương muốn mang hai nghìn người phá vây ra ngoài!” Hách Liên Quyết nắm chặt tờ giấy trong tay!
Dù đây có là bẫy thì hắn vẫn phải đặt cược một phen! Nếu có chết, cũng phải chết trong sáng tỏ!
Hách Liên Quyết cắn răng, ngước nhìn bầu trời tối đen, cảm thấy đêm nay tràn đầy hy vọng!
“Nhưng, vương gia” tùy tùng khó xử nói “đã không còn gì để ăn, củi đốt cũng hết rồi.”
Lo ngại rằng quân địch có thể đoán ra tình hình trong thành nên vương gia đã sớm ra lệnh không được chặt thêm cây trong thành.
Hách Liên Quyết chỉ vào đống công văn tre: “Đốt chỗ này đi, làm mọi cách để có thứ lấp vào bụng, dù chỉ là chút nước ấm cũng được.”
“Rõ!” Tùy tùng ngầm cắn môi, vết thương giữa hai chân âm ỉ đau, lần trước đã gạt vương gia mà cắt thịt… lần này…
“Vương gia, ba vị tướng quân đến rồi.”
“Vào đi!” Hách Liên Quyết vội nói.
Ba vị tướng ngoài cửa nhìn nhau, người này sao nghe cứ như bị vây là quân địch chứ không phải quân mình? Giọng còn hào hứng, phấn khởi nữa?
Ba người nhìn gương mặt đầy bụi bặm của nhau, chỉ biết thở dài:
“Đi thôi, xem vương gia có chuyện gì, chúng ta cũng vừa lúc bẩm báo tình hình binh sĩ trốn chạy với vương gia, xem ngài ấy quyết định sống hay chết thế nào.”
---
Chung cư nhỏ.
"Tao làm cho mày bốc khói! Tao cho mày nghẹt thở!"
Triệu Huyên Huyên ho khan, tiện tay đặt túi cơm hộp vừa mới nhận vào trong bồn tắm.
"Mình sẽ sửa lại cái ống nước này xem còn hôi thế nào!"
Nói xong, cô lập tức gọi thợ sửa ống nước tới. Tốc độ làm việc cũng nhanh, chỉ ít lâu sau thợ đã tới nơi, nhìn sơ rồi bảo:
“Cái bồn tắm này của cô gặp vấn đề lớn đấy, sửa không đơn giản đâu, mà có sửa thì phải mất khoản tiền này.”
Vừa nói, ông ta giơ năm ngón tay lên.
"500 hả?" Triệu Huyên Huyên lắc đầu: "Vậy thì thôi, chỉ sửa mỗi cái ống thoát nước thôi mà tốn đến 500 sao? Tôi quay phim cả ngày mới được có 80 tệ, ông lại còn đòi 500, cướp tiền à?"
Hách Liên Quyết đã nghĩ mọi cách để chống đỡ, nhưng vẫn không liên lạc được với bên ngoài. Nếu không có sự che chở của trời, đến giờ họ đã kiệt quệ, chỉ e rằng chẳng bao lâu nữa quân địch chưa đánh thì quân đội của hắn đã chết đói hết cả.
Hắn không sợ chết, cũng chẳng có gì hối tiếc, chỉ muốn biết tại sao viện quân mãi không đến, phải chăng đã bị quân địch chặn lại, hay là… có kẻ gian quấy rối đằng sau!
“Mau gọi ba vị tướng quân đến, báo nhà bếp tìm mọi cách lấy ra bất kỳ thứ gì còn ăn được, bản vương muốn mang hai nghìn người phá vây ra ngoài!” Hách Liên Quyết nắm chặt tờ giấy trong tay!
Dù đây có là bẫy thì hắn vẫn phải đặt cược một phen! Nếu có chết, cũng phải chết trong sáng tỏ!
Hách Liên Quyết cắn răng, ngước nhìn bầu trời tối đen, cảm thấy đêm nay tràn đầy hy vọng!
“Nhưng, vương gia” tùy tùng khó xử nói “đã không còn gì để ăn, củi đốt cũng hết rồi.”
Lo ngại rằng quân địch có thể đoán ra tình hình trong thành nên vương gia đã sớm ra lệnh không được chặt thêm cây trong thành.
Hách Liên Quyết chỉ vào đống công văn tre: “Đốt chỗ này đi, làm mọi cách để có thứ lấp vào bụng, dù chỉ là chút nước ấm cũng được.”
“Rõ!” Tùy tùng ngầm cắn môi, vết thương giữa hai chân âm ỉ đau, lần trước đã gạt vương gia mà cắt thịt… lần này…
“Vương gia, ba vị tướng quân đến rồi.”
“Vào đi!” Hách Liên Quyết vội nói.
Ba vị tướng ngoài cửa nhìn nhau, người này sao nghe cứ như bị vây là quân địch chứ không phải quân mình? Giọng còn hào hứng, phấn khởi nữa?
Ba người nhìn gương mặt đầy bụi bặm của nhau, chỉ biết thở dài:
“Đi thôi, xem vương gia có chuyện gì, chúng ta cũng vừa lúc bẩm báo tình hình binh sĩ trốn chạy với vương gia, xem ngài ấy quyết định sống hay chết thế nào.”
---
Chung cư nhỏ.
"Tao làm cho mày bốc khói! Tao cho mày nghẹt thở!"
Triệu Huyên Huyên ho khan, tiện tay đặt túi cơm hộp vừa mới nhận vào trong bồn tắm.
"Mình sẽ sửa lại cái ống nước này xem còn hôi thế nào!"
Nói xong, cô lập tức gọi thợ sửa ống nước tới. Tốc độ làm việc cũng nhanh, chỉ ít lâu sau thợ đã tới nơi, nhìn sơ rồi bảo:
“Cái bồn tắm này của cô gặp vấn đề lớn đấy, sửa không đơn giản đâu, mà có sửa thì phải mất khoản tiền này.”
Vừa nói, ông ta giơ năm ngón tay lên.
"500 hả?" Triệu Huyên Huyên lắc đầu: "Vậy thì thôi, chỉ sửa mỗi cái ống thoát nước thôi mà tốn đến 500 sao? Tôi quay phim cả ngày mới được có 80 tệ, ông lại còn đòi 500, cướp tiền à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro