Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chạy trốn

Thanh Hương Mộc

2025-03-11 02:00:13

Vân Lạc chạy như điên, cuối cùng cũng chạy ra khỏi con ngõ nhỏ, nàng vui mừng khôn xiết, hai chân dường như cũng không còn nặng nề nữa. Nàng chạy ra đường lớn, nhìn người đến người đi trên phố, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Nàng dừng lại thở hổn hển, chen vào đám đông. Vừa chen vừa quay đầu nhìn lại, không thấy bóng dáng hai người kia đâu.“Lạc Lạc!” Bả vai của Vân Lạc bị người vỗ từ phía sau.Nàng quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Thiên Thiên.”Nhìn những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu trên trán nàng, tóc mái cũng ướt nhẹp, Chu Thiên nghi hoặc nói: “Lạc Lạc, sao cô đổ nhiều mồ hôi thế, xảy ra chuyện gì sao?”“Nói ra thì rất dài, hôm nay ta bị hai người đuổi giết, suýt nữa là không gặp được cô nữa rồi.” Vân Lạc nghĩ đến vẫn còn sợ, nàng kéo ống tay áo Chu Thiên, nhỏ giọng nói.Như thể đoán trước được phản ứng của Chu Thiên, nàng lập tức bịt kín miệng miệng Chu Thiên trước khi nàng ấy kịp hét lên.“Thiên Thiên, đừng hét.” Sau khi thấy Chu Thiên gật đầu, nàng mới buông tay ra.“Lạc Lạc, có chuyện gì vậy? Đang yên lành sao lại có người đuổi giết cô? Chẳng lẽ là đám người Vương Ngọc Ngọc làm?” Chu Thiên nhỏ giọng kêu.Vân Lạc lôi kéo Chu Thiên, vừa đi vừa nói chuyện: “Không phải đám người Vương Ngọc Ngọc, có lẽ hai người kia vẫn còn đuổi theo, chúng ta rời khỏi nơi này trước, lát nữa sẽ từ từ nói với cô.”Chu Thiên gật đầu, kéo Vân Lạc bước nhanh về phía trước, rẽ ngang rẽ dọc mới đến được nhà họ Chu. Ngồi trong khuê phòng của Chu Thiên, lúc này Vân Lạc mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.Hai người ở trong phòng thở hổn hển, phải một lúc sau mới bình tĩnh lại.“Nói đi, sao lại thế này? Hai ta nửa tháng không gặp, vừa gặp đã giật gân như vậy.” Chu Thiên nhìn gương mặt vẫn còn đỏ bừng của Vân Lạc, lo lắng nói.“Có lẽ vì ta phát hiện ra một số bí mật, người đó không tha cho ta, muốn nhổ cỏ tận gốc.” Vân Lạc mím môi, nói ra những gì có thể: “Gần đây chú họ của ta đổ bệnh, ta tìm thấy một người, hắn ta có thuốc. Hôm nay lúc đi lấy thuốc, ta phát hiện hắn ta đã chết, sau đó xuất hiện hai người bịt mặt bắt đầu đuổi giết ta, chạy trốn cả đoạn đường, ta sử dụng… chút kỹ xảo mới thoát được họ. Cuối cùng thì gặp cô, chuyện sau đó cô cũng biết rồi đấy.”Chu Thiên nhíu mày, sắc mặt nặng nề: “Là kẻ nào to gan lớn mật như vậy, đuổi giết người ngay giữa ban ngày ban mặt. Cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”Vân Lạc lắc đầu nói: “Ta không bị thương, về phần đó là ai, ta không chắc, cũng không dám nói.”Chu Thiên không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Lần sau cô không thể liều lĩnh như hôm nay, suýt nữa là ta bị cô doạ chết rồi. Lát nữa cô về nhà, ta sẽ sắp xếp thêm mấy người hầu đưa cô về.”“Được, Thiên Thiên, cảm ơn cô.” Vân Lạc cảm kích nói. Nếu chỉ có một mình, quả thực nàng không dám về nhà.Chu Thiên xua tay nói: “Có gì đâu, không đáng nhắc tới. Nói thật đi, cô bận việc gì mà nửa tháng rồi không gặp được vậy.”“Nửa tháng trước ta về nhà một chuyến, chính là nhà họ Vân…” Vân Lạc đáp.Hai người ở trong khuê phòng trò chuyện hồi lâu, mãi đến khi trời sắp tối, Vân Lạc mới về nhà.“Các ngươi cần phải bảo vệ sự an toàn của Lạc Lạc, đưa người trở về nhà nguyên vẹn. Nhớ kỹ chưa?” Chu Thiên dặn dò mấy người làm vạm vỡ trước mặt.Vân Lạc ngồi vào trong xe ngựa được Chu Thiên sắp xếp, kéo rèm xe lên cười nói: “Được rồi, Thiên Thiên, ta về trước, sau này sẽ đến tìm cô chơi.”Xe ngựa lăn bánh chạy về phía nhà họ Chung, để lại hai vết bánh xe.Tại nhà họ Chung, Vân Lạc nhìn biểu ca đi phía trước, vô thức gọi: “Biểu ca.”Chung Tịch dừng bước, quay đầu nhìn Vân Lạc, hơi cong môi nói: “Biểu muội.”Vân Lạc nhìn đỉnh đầu Chung Tịch thì hoảng sợ. Mới mấy ngày ngắn ngủi không gặp, sao đoá hoa hồng nhỏ trên đỉnh đầu biểu ca lại biến thành màu đen rồi? Đã xảy ra chuyện gì?“Biểu ca, mấy ngày không gặp, huynh đang bận chuyện gì sao? Có phải bị bệnh rồi không? Bị bệnh gì? Nghiêm trọng lắm sao?” Vân Lạc hoảng sợ hỏi.Biểu ca nhất định không thể xảy ra chuyện.Chung Tịch nhướn mày, chậm rãi nói: “Sao lại nói vậy?”“Huynh… Huynh nói huynh mắc bệnh gì đi?” Ánh mắt Vân Lạc đầy vẻ lo lắng.Chung Tịch lắc đầu, khó hiểu nói: “Ta không bị bệnh. Mấy ngày nay bận việc làm ăn nên hơi mệt.”“Biểu ca, gần đây huynh có cảm giác mệt mỏi, không có sức lực, cả người mềm như bông không?” Vân Lạc nghĩ tới cuộc đối thoại hôm qua với Diệp Thanh Văn, nói với vẻ mặt nghiêm túc.“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy như vậy, có lẽ ta quá mệt, trở về nghỉ ngơi là được.” Chung Tịch nói.Sắc mặt Vân Lạc tái nhợt, môi run rẩy, bột Nhuyễn Cốt, chắc chắn biểu ca đã trúng độc.“Biểu ca, ta có vài lời muốn nói với huynh. Chúng ta đến viện của huynh nói đi.” Vân Lạc nói.Nhìn phản ứng của Vân Lạc, Chung Tịch gật đầu, hai người đi về phía viện.Cách đó không xa, mấy nô tỳ đang túm tụm một chỗ thì thầm.“Các ngươi biết không? Tối hôm qua Thanh Thảo đã chết rồi.” Một nha hoàn có diện mạo xinh xắn thần bí nói.“Thanh Thảo là ai? Chưa từng nghe đến cái tên này.” Nha hoàn mũm mĩm nghi hoặc.“Ngươi làm việc nặng trong sân nên tất nhiên không biết, Thanh Thảo là nha hoàn bên người phu nhân, xoa bóp rất giỏi, được phu nhân khá yêu thích.” Nha hoàn xinh xắn nói.“Sao nàng lại chết? Hôm qua ta còn chào hỏi nàng mà, sao tự nhiên lại chết được?” Nha hoàn cao cấp biết Thanh Thảo, không thể tin được đây là sự thật.“Nàng treo cổ tự tử, rõ ràng lương hàng tháng nhiều như vậy, phu nhân đối xử với nàng cũng tốt, không hiểu sao đang êm đẹp lại tự sát.” Nha hoàn xinh xắn lắc đầu, nàng ta cũng không hiểu.“Gặp phải chuyện gì luẩn quẩn trong lòng à? Hay là bị người ta làm hại?” Nha hoàn mũm mĩm hỏi.“Ai mà biết được.” Nha hoàn xinh xắn nói, khoé mắt thoáng nhìn thấy Chung Tịch và Vân Lạc, nhỏ giọng nói với mấy người còn lại: “Đi mau đi mau.”Nhóm người lập tức giải tán.Vân Lạc nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bọn họ, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, nàng không có thời gian suy nghĩ, vội vàng cùng biểu ca đi vào sân.Vân Lạc cẩn thận đóng cửa sân lại, kéo Chung Tịch vào thư phòng, đóng cửa lại.“Biểu ca, hôm nay muội bị đuổi giết.”“Cái gì?” Đôi mắt trước giờ luôn quạnh quẽ của Chung Tịch hiện lên vẻ lo lắng, sắc mặt cũng trở nên u ám.“Chuyện này phải nói từ hôm qua. Muội gặp một người bán thuốc, hắn tên Diệp Thanh Văn, hắn có một loại thuốc, không, phải nói là một loại độc có thể khiến người ta liên tục sốt cao, giống như cảm lạnh phát sốt. Nếu điều trị như bệnh cảm lạnh, bệnh không những không tốt lên, ngược lại sẽ chuyển biến xấu, dẫn đến chết.” Vân Lạc nghiêm túc nói.Chung Tịch nghe xong, nheo mắt nói: “Bệnh của cha ta rất giống với loại độc mà muội nhắc đến.”“Diệp Thanh Văn chỉ bán loại thuốc này cho một người đàn ông trẻ tuổi. Tên đàn ông kia giả bộ thê thảm nên Diệp Thanh Văn mới bán thuốc cho y. Đồng thời, tên đàn ông kia còn mua một loại độc, gọi là bột Nhuyễn Cốt.” Vân Lạc nói: “Đúng như tên gọi, sau khi ăn phải bột Nhuyễn Cốt thì cả người yếu ớt, không đứng dậy nổi, mềm nhũn như bông. Ăn một hai lần thì không sao, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi không có sức lực, nhưng nếu sử dụng trong thời gian dài, khi đó người kia sẽ tê liệt, cả đời chỉ có thể nằm trên giường.”Chung Tịch im lặng, đáy mắt sâu thẳm như phủ một lớp mực dày, hắn không khỏi nghĩ đến bản thân mình, hai ngày nay cả người hắn luôn nhũn ra không có sức.Vân Lạc tiếp tục nói: “Biểu ca, huynh và chú họ đều trúng độc, mà muội lấy thuốc giải không thành ngược lại bị đuổi giết. Mọi người đều xảy ra chuyện, người nhà họ Chung ai sẽ đứng ra quản lý việc kinh doanh? Là ai không cần nói cũng biết. Biểu ca, xin huynh hãy tin lời muội nói, tất cả đều là sự thật, muội tuyệt đối sẽ không hại huynh”Chung Tịch ngẩng đầu xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Ta tin muội.”“Gần đây ta cũng điều tra được chút manh mối. Lúc chúng ta khởi hành vào nửa tháng trước, tên đánh xe từng tiếp xúc với y. Còn có vài người cũ trong cửa hàng đều bị lừa đi mất. Có lẽ những tên đuổi giết kia cũng đều là tác phẩm của y.” Hắn lạnh lùng nói.Vân Lạc nghe thấy lời nói của Chung Tịch, nàng khá bất ngờ rồi lại hơi cảm động, cuối cùng biểu ca cũng sẵn lòng tin tưởng nàng.“Biểu ca, giờ huynh phải cẩn thận, không thể ăn bột Nhuyễn Cốt kia nữa, nếu ăn thêm vài lần, huynh sẽ nằm liệt giường. Còn chú nữa, cũng phải nói với chú để chú đề phòng.”Chung Tịch gật đầu, nói: “Ta biết, muội, mấy ngày này muội đừng ra phủ, rất nguy hiểm.”“Không được, muội phải ra ngoài một chuyến. Diệp Thanh Văn vô tội, muội muốn tìm một nơi để chôn cất hắn ta.” Vân Lạc nói.Nàng đã làm hại Diệp Thanh Văn, điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ chính là chôn cất hắn ta, trả thù cho hắn ta và cho bản thân mình.“Ta sẽ sai người đi, muội cứ đợi ở trong nhà.”“Ừm, cũng được.” Vân Lạc nói: “Đúng rồi, biểu ca, huynh phải cẩn thận một chưởng quầy của cửa hàng, hình như ông ta bị người kia mua chuộc rồi.”“Được, ta sẽ chú ý. Sao muội lại biết nhiều như vậy?” Chung Tịch nhìn Vân Lạc chăm chú.“Bởi vì muội có một trợ thủ đắc lực. Cậu bé tên Thạch Nhất, giúp muội giám sát Chung Hoài. Thế nên muội mới biết được không ít, nhưng muội lo biểu ca sẽ không tin, bởi vậy vẫn không nói với huynh.” Vân Lạc nói.“Muội không nói sao lại biết ta không tin?” Chung Tịch hỏi.“Trước đó muội nói mình có thể nhìn thấy đoá hoa nhỏ trên đỉnh đầu huynh, huynh lại cảm thấy muội có bệnh, cần đi khám đại phu.” Vân Lạc u oán nhìn hắn, nàng vẫn nhớ rõ chuyện lúc trước.Chung Tịch hơi chột dạ trước lời nói của nàng, lúc ấy hắn thật sự cảm thấy biểu muội bị hoa mắt, xuất hiện ảo giác, hắn sờ chóp mũi nói: “Ừm, hiện giờ thì sao? Muội còn thấy… hoa trên đầu ta không?”Vân Lạc nghiêng đầu, không nói lời nào, cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy.Chung Tịch bị nàng nhìn tới mức da đầu tê dại, mất tự nhiên nói: “Biểu muội, trước đó là ta sai, không nên hiểu nhầm và không tin tưởng muội. Ta sai rồi, muội có thể tha thứ cho ta không?”Vân Lạc khẽ hừ một tiếng, nói: “Miễn cưỡng tha thứ cho huynh.”Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Vân Lạc, trái tim Chung Tịch hơi ngứa ngáy, thật đáng yêu.“Biểu muội, muội còn nhìn thấy bông hoa trên đầu ta không?”“Vẫn thấy, nhưng hiện tại bông hoa đó đã biến thành màu đen rồi. Bởi vì huynh bị trúng độc.” Vân Lạc chậm rãi nói.“Hả? Màu đen? Trúng độc, nhìn bông hoa có thể biết được sao?” Chung Tịch nói.“Không thể nhìn ra từ hoa, nhưng muội có thể đoán ra được. Bông hoa nhỏ trên đầu huynh có màu đỏ chính là hình thái của huynh khi thân thể khỏe mạnh, một khi thân thể huynh không được khoẻ, nó sẽ đổi màu, từ xám sang xám đậm, cuối cùng là màu đen. Màu sắc càng tối, điều đó có nghĩa là thân thể của huynh càng nguy hiểm. Hơn nữa muội biết y mua hai loại độc, nên mới suy đoán một trong số đó đã được dùng trên người huynh.” Vân Lạc nói.Chung Tịch trầm tư gật đầu, tiếp tục hỏi: “Nếu nó vẫn đen thì sao? Sau này nó có đổi màu nữa không?”Ánh mắt Vân Lạc phức tạp, nàng buồn bã nói: “Muội đoán huynh sẽ chết. Biểu ca, huynh đừng tuỳ tiện thử. Chúng ta phải mau chóng tìm được ông cụ Diệp.”Chung Tịch bật cười nói: “Được, nghe lời muội. Ta sẽ sai người đi tìm ông cụ Diệp, có lẽ cũng nhanh thôi.”Trong phòng, hai người im lặng, lần nói chuyện này khiến quan hệ giữa hai người lại gần gũi thêm vài phần. Ánh trăng mờ ảo chiếu vào khiến Vân Lạc lặng lẽ rung động.Hình như nàng bị bệnh thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Số ký tự: 0