Đi chơi trên hồ...
Thanh Hương Mộc
2025-03-10 23:00:14
Tiết trời tháng Ba căng tràn nhựa sống, trời xanh trong vắt không một gợn mây, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt hồ gợn sóng lăn tăn, tạo nên những vệt sáng lóng lánh. Gió nhẹ hiu hiu, những cành liễu xanh non lướt nhẹ qua bờ đê tơi xốp, trên mặt hồ xanh biếc nổi lên từng gợn sóng, khiến mọi người cảm thấy vui vẻ thoải mái, đều nô nức đến thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp này.Những người chèo thuyền đứng ở bên bờ kiếm khách, nhìn đồng nghiệp đã cho thuê được hai chiếc thuyền hoa với giá cao, chợt cảm thấy chua xót trong lòng, chỉ hận người được thuê thuyền hoa không phải là mình.Lúc này, hai chiếc thuyền hoa được chế tạo tỉ mỉ và cực đẹp đỗ bên bờ hồ, một đám nam thanh nữ tú đứng trên bờ trò chuyện vui vẻ, tiếng cười vang rất xa.Cách Liễu Hồ không xa, có một chiếc xe ngựa bình thường đang đỗ.Trong xe ngựa, đối diện người đàn ông tuấn tú là một cô gái trẻ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đang co người trong góc, mái tóc mềm mại đen nhánh, có một sợi tóc rơi trước ngực nàng, lông mi vừa cong vừa dài, chóp mũi nhỏ xinh cùng đôi môi anh đào, làn da mịn màng trắng nõn. Trên người nàng mặc chiếc váy màu hồng đào thêu hình bướm khói, trông vừa hoạt bát vừa xinh đẹp. Dường như nàng ngủ không ngon giấc, giữa những tiếng ồn, đôi lông mày của nàng nhíu chặt.“Chủ tử, công tử Phong Lưu phái người tới giục, nói là hỏi xem khi nào ngài mới qua đó.” Gã sai vặt ở bên ngoài cung kính hỏi người trong xe ngựa.“Vội cái gì.” Tiếng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên, giọng điệu lười biếng xen lẫn sự tùy ý.Gã sai vặt cúi đầu, không nói gì nữa.Giọng nói trầm thấp đầy từ tính truyền vào tai Vân Lạc một cách rõ ràng rành mạch, làm nàng hoàn toàn tỉnh ngủ, đôi mắt mở to có vẻ hơi ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.Gương mặt đẹp đẽ như dao khắc cùng xương hàm hoàn mỹ, đôi mắt sâu hút đầy bí ẩn, sống mũi vừa cao vừa thẳng, cùng với đôi môi nhìn có vẻ mềm mại hợp lòng người, không hề phù hợp với vẻ ngoài lạnh như băng.Đây là?Biểu ca sao?Biểu ca hồi trẻ sao?!Ngón tay Chung Tịch thon dài nhẵn mịn, trên tay cầm một thẻ tre*, ánh mắt nóng hôi hổi kia không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến hắn, hắn vẫn tập trung nhìn thẻ tre trong tay.* Thẻ tre: Thời xưa, khi chưa có giấy, con người ghép những thanh tre lại với nhau thành từng cuộn rồi viết lên đóĐầu óc Vân Lạc hỗn loạn, nàng cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ xíu như củ hành của mình, trên đó không có vết sẹo nào. Nàng đang mặc chiếc váy hồng đào có thêu hình con bướm khói, nhìn xung quanh, thân xe làm bằng gỗ hoàng dương khắc hình núi cao nước chảy, có cả cây thông xanh biếc và chim hạc trắng, một bộ bàn trà và dụng cụ pha trà bằng gỗ tử đàn, dưới chân là tấm thảm lông dê trắng tinh.Nàng nhìn tấm thảm lông dê đến mức thất thần, xảy ra chuyện gì vậy? Không phải nàng đã tự sát sao? Tại sao lại trở về ba tháng trước? Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt thay đổi liên tục, ánh mắt hiện lên vẻ mơ màng, bi thương xen lẫn vẻ không thể tin nổi.Một tiếng ho cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Lạc, nàng bừng tỉnh, nhớ lại chuyện xảy ra vào lúc này, ánh mắt bỗng tối sầm lại. Nàng hít sâu một hơi, ngồi lặng im, nghĩ xem phải đối phó với những cô gái trên thuyền hoa như thế nào.Sau khi tinh thần Vân Lạc đã tương đối ổn định, Chung Tịch bỏ thẻ tre trong tay xuống, chỉnh lại vạt áo hơi có nếp nhăn rồi nói: “Đi thôi.”Người đánh xe nhìn hình bóng hai người rời đi thì thở phào nhẹ nhõm, may là chủ tử đã đi, nếu muộn thêm chút nữa, sẽ lại có con muỗi đến vo ve bên tai.Vân Lạc không biết người đánh xe đang suy nghĩ điều gì, lúc này nàng đi theo sau Chung Tịch một khoảng không xa không gần, nhìn thuyền hoa đẹp như tranh vẽ cách đó không xa, vang bên tai là những lời nói hùng hồn của cánh đàn ông xen lẫn tiếng thì thầm khe khẽ của phái nữ, cùng những tiếng đàn trong trẻo tuyệt vời.Nàng buông rèm, nhìn chằm chằm đôi giày thêu tinh xảo xinh xắn.Kiếp trước, những người này kẻ xướng người hoạ, mang nàng ra làm trò cười, chế giễu nàng là đồ nhà quê. Cũng vì những lời chế giễu này khiến nàng trở nên tự ti nhút nhát, rụt rè sợ sệt. Bây giờ, nàng nhất định sẽ không ngu đần, mặc cho người ta cười nhạo và mỉa mai như kiếp trước nữa.Trong thuyền hoa, một cô gái mặc váy màu xanh nhạt thêu những cánh hoa rơi và mây khói đang ngồi trước bàn trà, búi tóc kiểu Tùy Vân Kế, trên đầu cài một cây trâm nhỏ bằng ngọc dương chi hình hoa nhài, trông có vẻ đoan trang hào phóng.Nàng ta cong khóe miệng, đôi môi đỏ khẽ mở: “Chắc cô nương là biểu muội của Tịch ca ca đúng không? Trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là mỹ nhân. Mau tới đây ngồi, uống ngụm trà cho nhuận giọng nào.”Cô gái mặc váy màu vàng nhạt thêu hoa tên là Trần Âm đang đứng ở mạn thuyền, trong tay cầm một cành đào, ngước mắt nhìn nàng ta một cái sau đó ánh mắt liếc về phía Vân Lạc, che môi cười khẽ: “Thói quen gặp người nào cũng gọi là mỹ nhân của Liên tỷ tỷ không hay lắm nha. Theo muội thấy, người nào đó giống một con… chim sẻ, một con chim sẻ muốn bay cao.”“Ha ha ha ha, Âm tỷ tỷ nói đúng, nàng ta chính là một con chim sẻ! Một con chim sẻ muốn trèo cao! Liên tỷ tỷ lương thiện quá, không phải người nào cũng có thể gọi là mỹ nhân đâu.” Vương Ngọc Ngọc ngồi bên cạnh Trần Âm nói.Vân Lạc vừa bước chân lên thuyền hoa đã nghe thấy một vở tuồng miễn phí, điều không tốt là nhân vật chính trong miệng bọn họ chính là nàng.Nàng khẽ cười, cong môi nhìn mấy người đó, không nói lời nào. Hiện giờ, những lời này đã không làm tổn thương nàng được nữa, thích nói thì cứ nói đi, coi như nghe hát thôi.Trần Âm, Vương Ngọc Ngọc và mấy cô gái khác đều cười, giữa một rừng hoa rung động, Bạch Liên ngồi ở chính giữa lóe lên sự hài lòng dưới đáy mắt. Nàng ta cụp mi uống nước trà, sau khi nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của Vân Lạc thì nụ cười hơi cứng lại.Lẽ ra con chim sẻ này phải đỏ bừng mặt đứng yên tại chỗ không biết làm sao chứ? Ánh mắt này, như thể tất cả mọi người đều là con hát ở trong mắt nàng. Nghĩ đến sự nhìn nhận này, đáy lòng nàng ta bùng lên cơn tức.Trên mặt Bạch Liên nở nụ cười, kéo Trần Âm đang cười vui vẻ nhất, biểu cảm hơi nghiêm túc, nói: “Được rồi, mọi người đừng dọa người ta nữa.” Nàng ta mang dáng vẻ đoan trang, nhìn về phía Vân Lạc cười nói: “Cô nương, các nàng ấy nói đùa thôi chứ không có ác ý, hy vọng ngươi không để bụng. Lại đây ngồi đi, không Tịch ca ca của ngươi lại nói ta tiếp đón không chu toàn.”Vân Lạc cười nhạt, nhấc chân đi tới, chất giọng như chuông bạc vang lên: “Nếu nói đùa thì sao ta lại để bụng chứ? Nhưng nói đến chim sẻ và mỹ nhân, ta lại cảm thấy việc chim sẻ bay cao là đang theo đuổi cái đẹp, là ý chí tiến thủ, là tinh thần hướng về phía trước. Còn mỹ nhân ấy à, đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng nếu là mỹ nhân có lòng dạ độc ác thì sao? Ha ha, sợ là mất luôn cả tính mạng. Mọi người cảm thấy thế nào?”Trong chốc lát, tiếng cười đột nhiên im bặt, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Vân Lạc, mỗi người một biểu cảm.Nụ cười trên mặt Bạch Liên cứng đờ, nàng ta đang gặp ảo giác sao? Cứ cảm thấy con nhỏ nhà quê này đang ám chỉ điều gì đó.Trần Âm hơi nhếch mép, vẻ mặt không thể tin nổi, một con nhóc nhà quê có thể nói ra những lời này sao? Xem ra người này không phải người hiền lành.Vương Ngọc Ngọc mang vẻ mặt khó hiểu, không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn khinh khỉnh, con nhỏ này đang nói cái gì vậy? Chim sẻ chính là chim sẻ, tinh thần hướng về phía trước là cái quái gì, chắc chắn là ăn nói nhảm nhí.Trong một góc xa nhất, Chu Thiên nhìn Vân Lạc đầy hứng thú. Cô gái này rất thú vị, nói chuyện cũng thẳng thắn, có một số người, lòng dạ chẳng phải độc ác sao? Mỹ nhân ư? Nàng ấy không công nhận.Vân Lạc ung dung ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, nhìn phản ứng của một đám người. Nàng thầm cười lạnh, bình tĩnh thổi nước trà nóng hổi, bàn tay trắng nõn cầm nắp chén trà lướt nhẹ qua, lá trà trong chén tỏa ra hương thơm nồng nàn, hồn nhiên hỏi: “Ta nói không đúng sao?”Trong một thuyền hoa khác, sau khi Chung Tịch đi vào thuyền hoa thì đến trước bàn với vẻ lười nhác. Hắn ngồi xuống, rót trà, động tác liền mạch lưu loát.Chàng trai đối diện hắn cười hì hì, giọng nói cà lơ phất phơ vang lên: “Ái chà, cuối cùng Chung đại công tử cũng đến. Sao thế? Bị biểu muội nhà quê của ngươi mê hoặc đến hoa mắt, không tìm được đường đến thuyền hoa à?”Chung Tịch ngước mắt, lạnh nhạt nói: “Ăn nói cẩn thận.”“Chung đại công tử, không biết biểu muội nhà quê của ngươi có dáng vẻ như thế nào? Có dọa người không? Có đẹp bằng một nửa Tiểu Hồng ở lầu xanh không?” Người đàn ông mặc đồ đỏ, tên là Phong Lưu không thèm để ý, nhìn Chung Tịch với vẻ trêu ghẹo, trong ánh mắt mang theo vài phần nói năng tuỳ tiện.Đoàn Châu ngồi ở một chỗ khác liếc Phong Lưu một cái, nói: “Phong công tử học được kiểu nhiều chuyện của phụ nữ từ lúc nào thế?”Trong mắt Phong Lưu chợt xuất hiện sự tức giận: “Nói bậy bạ cái gì đấy? Bản công tử chỉ quan tâm Chung đại công tử thôi.”Chung Tịch ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Lưu, không nói lời nào.Phong Lưu né tránh ánh mắt hắn, hơi chột dạ, mất tự nhiên kéo vạt áo, nói: “Thôi, không nói nữa là được chứ gì? Đúng là không biết đùa.”Ngồi bên cạnh Đoàn Châu còn hai người đàn ông, lần lượt là đại thiếu gia nhà họ Trần - Trần Tân Phát và đại thiếu gia nhà họ Bạch - Bạch Liễu. Bọn họ đang nói đến chuyện làm ăn buôn bán… Đối với chuyện vừa xảy ra, bọn họ dường như không nhìn thấy không nghe thấy.Phong Lưu lén trợn mắt lườm Đoàn Châu, đồ quỷ nhà nghèo không có mắt nhìn, đã không biết giúp đỡ còn đứng ra châm biếm hắn ta. Đồng thời lại không khỏi hối hận vì sự bốc đồng khi nãy của mình, chỉ mong Chung Tịch không so đo với mình.Hắn ta còn muốn nói thêm gì đó để cứu chữa quan hệ với Chung Tịch, nhưng đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Chung Tịch, nếu chẳng may lỡ lời, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ đành hậm hực câm miệng.Phong Lưu nghiêng mặt sang muốn tìm Đoàn Châu tiếp chuyện để giảm bớt sự xấu hổ, ai ngờ người ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến hắn ta. Hắn ta nhìn đối diện, lại có ý muốn nói chuyện với Trần Tân Phát và Bạch Liễu, không ngờ bọn họ đang nói chuyện quá hăng say, mình hoàn toàn không chen lời vào được.Phong Lưu: …Đột nhiên bắt đầu nhớ Tiểu Hồng.Trong phút chốc, trên thuyền hoa chỉ có tiếng nói chuyện của Trần Tân Phát và Bạch Liễu, còn những người khác, người thì uống trà, người thì ngắm cảnh. Trái lại cũng yên ổn không xảy ra chuyện gì.Trần Tân Phát nói một lúc, cảm thấy không đúng lắm, sau khi liếc mắt với Bạch Liễu thì hai người dừng nói chuyện. Thuyền hoa hoàn toàn im lặng, âm thanh của thuyền hoa ở đối diện cũng truyền đến rõ ràng.“Ta nói không đúng sao?”Bạch Liên cười trong trẻo nói: “Sao thế được? Ta cảm thấy cô nương nói rất có lý, chắc hẳn đã đọc rất nhiều sách, không biết cô nương thích đọc sách gì? Có lẽ chúng ta có thể thảo luận đôi ba câu.”Vân Lạc: “À, đọc rồi nhưng không thích lắm, chắc chúng ta không có gì để nói đâu.”Bạch Liên suýt nữa không giữ nổi nụ cười, nói vậy là có ý gì? Xem ra vị biểu muội này của Tịch ca ca đến đây không có ý tốt. Nàng ta dừng một chút, ổn định lại vẻ mặt gượng gạo rồi cười mấy tiếng: “… Cô nương thật biết nói đùa.”“Ngươi có ý gì? Ta thấy ngươi sợ sau khi nói chuyện với Liên tỷ tỷ sẽ thấy xấu hổ và không xứng nên mới không dám nói chuyện với tỷ ấy.” Vương Ngọc Ngọc không nhìn nổi cảnh Liên tỷ tỷ chịu uất ức, phải đứng ra nói chuyện.Vân Lạc lạnh nhạt uống trà: “Ngươi nói đúng rồi đấy.”Vương Ngọc Ngọc: …Cảm giác như đánh vào bông, thật sự làm người ta khó chịu, nàng ta cau mày nhìn Vân Lạc: “Đúng là đồ nhà quê, ngoài mặt ra thì chẳng được nước gì.”Vân Lạc hơi nghiêng đầu, cười khẽ: “Cảm ơn đã khen!”Đám người Vương Ngọc Ngọc, Bạch Liên, Trần Âm: … Có phải người này bị ngốc không?Chu Thiên: … Thật là thú vị!Cánh đàn ông: … Cái đó cũng có thể tính là lời khen sao?Vương Ngọc Ngọc tức đến nỗi thở hổn hển, nàng ta chống nạnh, chỉ tay vào Vân Lạc, nói: “Cái đồ nhà quê như ngươi, đừng tưởng ngươi mặc một bộ váy đẹp thì là tiểu thư trong thành. Ngươi chỉ là một con chim sẻ quê mùa muốn trèo cao thôi!”Vân Lạc gật đầu, cười đúng lúc: “Ánh mắt ngươi không tệ nha, ta cũng cảm thấy chiếc váy cô họ chọn cho ta rất đẹp.”Vương Ngọc Ngọc bị lời nói của nàng chọc tức đến mức mặt lúc đỏ lúc xanh, cảm thấy mình nói một tràng dài mà nàng chỉ nghe được mấy chữ “mặc váy đẹp”, có phải tai người này có vấn đề rồi không, tức chết Ngọc Ngọc mất thôi!Đám người Bạch Liên: …Cánh đàn ông: …
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro