Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Đi chơi trên hồ...

Thanh Hương Mộc

2025-03-10 23:30:15

Bên kia, mấy người đàn ông vô tình nghe thấy cuộc đối thoại ở thuyền đối diện ngơ ngác nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn về phía Chung Tịch, vẻ mặt đầy khó hiểu.Trần Tân Phát khống chế khóe miệng, ho nhẹ một tiếng: “Không ngờ biểu muội của Chung công tử lại là người tuyệt như vậy,… Nói năng hiền lành lương thiện, còn suy nghĩ thì vừa đặc biệt vừa độc đáo.”Phong Lưu phụ họa: “Đúng vậy, không hổ là biểu muội của Chung công tử, nói chuyện cũng hài hước y như Chung công tử.”Bạch Liễu mỉm cười không nói, Đoàn Châu tiếp tục ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, không để ý tới thế tục.Chung Tịch hơi bất ngờ với biểu hiện của Vân Lạc, nhưng trên mặt hắn không thể hiện điều gì, chỉ lạnh nhạt đáp lời.Trải qua sự gián đoạn đó, bầu không khí giữa bọn họ cũng trở nên tốt hơn, mọi người bắt đầu nói chuyện làm ăn.Bên phía các cô gái, Vân Lạc hờ hững uống trà, nhìn Vương Ngọc Ngọc đang khoác lác khoe khoang váy áo của mình đầy hứng thú, nàng ta đứng trên thuyền xoay một vòng, ánh mắt khinh thường và miệt thị còn không quên liếc nhìn nàng.Nếu là nàng của trước kia, có lẽ sẽ thật sự bị hành vi vô lễ của nàng ta làm đau lòng, nhưng hiện tại, thật sự là không hề hấn gì, vở diễn miễn phí, cứ xem tạm thôi.Nàng thản nhiên quan sát những người trên thuyền hoa, người mặc váy màu xanh nhạt có những cánh hoa rơi và mây khói chính là đại tiểu thư dòng chính của nhà họ Bạch - Bạch Liên, trông có vẻ dịu dàng hào phóng, đoan trang hiền thục, nhưng nàng biết, tâm tư cô gái này rất ác độc.Cô gái mặc váy màu vàng nhạt thêu hoa là nhị tiểu thư dòng chính của nhà họ Trần, tên là Trần Âm, mặt mày thanh tú, dịu dàng đáng yêu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Bạch Liên, là bạn thân của nhau.Còn cô nhóc theo đuôi có vẻ nhõng nhẽo tinh nghịch, có thể thấy rõ sự ngang ngược, hống hách trên mặt ở bên cạnh các nàng chính là Vương Ngọc Ngọc, cô con gái út được nuông chiều của nhà họ Vương.Ngoài ba nàng ra, trên thuyền còn hai cô gái, một người mặt mày hào hùng khí khái, từ tư thế ngồi uống trà của nàng ấy có thể thấy đây là người thẳng thắn phóng khoáng, nếu nàng đoán không sai, chắc chắn là đại tiểu thư Chu Thiên của nhà họ Chu. Người còn lại đang cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng ấy vò chiếc khăn trong tay, cảm giác tồn tại tương đối thấp, không có ấn tượng gì.Nàng không có ý định đến làm quen, trong lòng suy nghĩ xem lát nữa phải đối phó với âm mưu quỷ kế của mấy cô gái xấu xa kia như thế nào để giữ được thanh danh của mình.Chỉ chốc lát, Vân Lạc đã thấy sau khi mấy cô gái xấu xa kia cúi đầu thì thầm một lúc, Trần Âm miễn cưỡng đi về phía nàng.Tiếng chuông cảnh báo trong lòng nàng lập tức vang lên. Đến rồi, cô gái kia mang theo âm mưu quỷ kế đến rồi.“Liên tỷ tỷ mời ngươi đến ngắm hồ cùng bọn ta.” Trần Âm nhìn Vân Lạc như nhìn khúc gỗ, sự bất mãn trong lòng khiến giọng điệu của nàng ta vô cùng thiếu kiên nhẫn.Vân Lạc cụp mắt, thay vì đề phòng một cách bị động, chi bằng chủ động tấn công. Nàng ngẩng đầu, như thể không nghe ra sự bực bội của Trần Âm, cười tủm tỉm nói: “Được, vậy chúng ta mau qua đó thôi.”Trần Âm hừ lạnh một tiếng, xoay người đi luôn.“Biểu muội, mau tới đây ngồi, chúng ta vừa nói chuyện vừa ngắm hồ. Ngươi ở quê có thời gian ngắm hồ không?” Bạch Liên cười tươi rói, vẫy tay gọi Vân Lạc.Vương Ngọc Ngọc che miệng châm chọc: “Liên tỷ tỷ, người nhà quê sao làm được mấy chuyện tao nhã như ngắm hồ, chắc ngày nào cũng phải cuốc đất làm ruộng thôi.”Sau khi nghe thấy lời nói của Vương Ngọc Ngọc, vẻ mặt không vui của Trần Âm mới dịu đi đôi chút, ánh mắt nhìn Vân Lạc càng thêm vẻ khinh thường.Khóe mắt Vân Lạc cong cong, nhìn kỹ sẽ phát hiện, đáy mắt nàng lạnh như băng. Nàng nói: “Sao ngươi biết ngày nào ta ở nhà cũng phải cuốc đất làm ruộng? Chẳng lẽ vì ngày nào ngươi cũng làm việc ở nhà nên mới suy bụng ta ra bụng người à?”Vương Ngọc Ngọc tức đến mức giậm chân: “Đồ thấp kém này, ngươi nói với vẩn cái gì đấy? Sao bổn tiểu thư có thể làm việc được? Chỉ có đám tôi tớ không lên được mặt bàn mới phải làm việc.”Ánh mắt Vân Lạc rơi trên người Bạch Liên đang rót trà, tầm mắt liếc qua liếc lại giữa Bạch Liên và Vương Ngọc Ngọc, cười như không cười, lúc này sự im lặng đã thắng tiếng nói.Bàn tay đang rót trà của Bạch Liên cứng đờ giữa không trung, nụ cười trở nên gượng gạo, trong chốc lát, rót cũng không được, mà không rót cũng không được. Nàng ta đặt ấm nước lên bàn, cúi đầu, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.Vương Ngọc Ngọc nhìn Bạch Liên, xong lại nhìn Vân Lạc, cảm thấy hơi bực mình. Đều tại con nhóc nhà quê chết tiệt này, nếu không phải tại Vân Lạc, sao nàng ta có thể nói ra mấy lời như vậy vào lúc Liên tỷ tỷ đang rót trà cho mọi người? Liên tỷ tỷ cũng thật là, rót trà lúc nào không rót, sao cứ nhất định phải rót vào lúc này?Càng nghĩ trong lòng nàng ta càng khó chịu, lông mày vặn vẹo thành con sâu, giọng nói bén nhọn: “Đồ nhà quê chết tiệt, đáng ghét, ta đang nói ngươi, ngươi nhìn Liên tỷ tỷ làm gì? Ngươi đúng là đồ nhà quê không lên được mặt bàn, chưa từng thấy việc đời.”Vân Lạc còn chưa mở miệng nói chuyện, Bạch Liên đã lên tiếng trước: “Được rồi, Ngọc Ngọc, sao có thể nói chuyện với biểu muội như vậy? Ta… Ta không sao, ta biết biểu muội không cố ý làm vậy. Biểu muội, Ngọc Ngọc còn nhỏ tuổi, nói mà không suy nghĩ. Muội ấy chỉ nói đùa thôi, chúng ta làm tỷ tỷ đừng so đo với muội ấy.”Vân Lạc thờ ơ nhìn Bạch Liên, nhìn nàng ta biểu diễn kỹ thuật thay đổi sắc mặt, lúc thì cười, lúc lại tủi thân oan ức, mỏng manh yếu đuối, bày ra vẻ mình phải chịu uất ức nhưng không so đo mà còn đứng ra khuyên nhủ giảng hòa, ai nhìn thấy cũng không khỏi thương hương tiếc ngọc.Nàng như đang suy nghĩ điều gì đó, giây tiếp theo, nàng cúi đầu, nhìn Vương Ngọc Ngọc và Bạch Liên với vẻ sợ hãi rồi khịt mũi, mang theo giọng mũi nặng nề, nói: “Ta… Ta không biết không được nhìn các tiểu thư trong thành, ta thật ngốc, đã đến lâu như vậy mà vẫn không biết quy định này. Vương cô nương còn nhỏ tuổi, nói năng không suy nghĩ, chỉ trêu đùa ta là đồ nhà quê chết tiệt, là đồ đáng ghét, là thứ không lên được mặt bàn, đồ quê mùa chưa thấy việc đời. Ta… Ta không sao, ta tin nàng ấy không cố ý… Hu hu… Ta không sao.”Bạch Liên: “…” Câu từ này có vẻ quen quen.Vương Ngọc Ngọc không nói ra nổi chỗ nào kỳ lạ, nhưng cứ cảm thấy là lạ, nghĩ không thể thua khí thế nên gân cổ nói: “… Coi như ngươi thức thời!”Trần Âm ở bên cạnh im lặng. Con nhỏ nhà quê này thật sự làm người ta ghét, khóc sướt mướt, quá xui xẻo. Nhưng cứ cảm thấy hình như mình đã từng nhìn thấy dáng vẻ khóc sướt mướt của nàng ở trên người ai đó…Chu Thiên hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm Vân Lạc, trong mắt thoáng hiện lên vẻ tươi cười. Đoàn Kiều Kiều cũng lặng lẽ liếc nhìn Vân Lạc, trong mắt mang theo chút lo lắng, lại vội vàng cúi đầu xuống rồi ngồi lặng im.“Biểu muội, mau nín đi, đừng khóc làm đỏ hết đôi mắt đẹp. Đến nếm thử món bánh đậu ngọc bích nổi tiếng của chúng ta xem có hợp khẩu vị ngươi không?” Bạch Liên ra vẻ muốn đi kéo Vân Lạc.Vương Ngọc Ngọc nhìn mặt hồ chỉ cách Vân Lạc mấy bước, trong đầu chợt nảy ra một kế hoạch.“Cảm ơn Bạch cô nương, nhưng chúng ta ngồi ở mạn thuyền sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Vân Lạc liếc mắt một cái, lông mày nhíu lại, làm ra vẻ lo lắng: “Dù sao người độc ác trong truyện chỉ thích đẩy người ta xuống hồ, đẩy xong còn phải trả đũa bằng cách hủy hoại sự trong sạch của người ta. Ví dụ sẽ nói mấy lời như là do nàng ta gieo gió gặt bão, không đẩy được người ta trái lại tự mình ngã xuống, đáng bị ướt người, đáng bị người ta vây xem. Nghĩ thôi ta đã thấy sợ, mấy người Bạch cô nương chơi đi, ta về trong khoang thuyền trước.”Nói xong nàng lập tức bỏ đi một cách thản nhiên, không thèm quan tâm đến phản ứng của những người phía sau. Giờ nàng đi rồi, chắc cũng hết ý muốn kéo nàng đến mạn thuyền rồi đẩy nàng xuống nữa.Chu Thiên liếc nhìn mấy người, bỏ lại một câu: “Kiều Kiều, đi nhanh lên, cẩn thận bị hại!”, nhìn Đoàn Kiều Kiều không có phản ứng gì, nàng ấy vội vàng kéo cô gái chậm nửa nhịp trở về khoang thuyền, cần phải bảo vệ tiểu mỹ nhân Kiều Kiều thật tốt, không thể bị mấy cô gái độc ác kia ức hiếp được.Bạch Liên và Trần Âm nhìn từng người bỏ đi, trên mặt cứng đờ, nhưng không thể nói gì, chỉ có thể nâng chén trà lên để che giấu sự xấu hổ.Vương Ngọc Ngọc ở một bên có sắc mặt như bảng màu, nàng ta không ngờ Vân Lạc lại hiểu mình như vậy, nói đúng hoàn toàn suy nghĩ của nàng ta. Giờ người ta đã vào khoang thuyền, cũng không thể kéo ra rồi đẩy xuống hồ được. Tuy nàng ta không để ý, nhưng Bạch Liễu ca ca vẫn đang ở sát bên cạnh, hắn thích cô gái đoan trang thùy mị, nàng ta nhất định phải thùy mị nết na, để gây ấn tượng tốt với Bạch Liễu ca ca.Còn đồ nhà quê Vân Lạc, tạm thời cứ tha cho nàng một lần, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội trừng trị nàng!Sau khi đã nghĩ thông, Vương Ngọc Ngọc hỏi: “Liên tỷ tỷ, Âm tỷ tỷ, chúng ta cũng đi vào chứ? Hay là ở bên ngoài ngắm hồ?”Bạch Liên và Trần Âm liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nói: “Cứ ở bên ngoài ngắm hồ trước đã.”Trong khoang thuyền, Vân Lạc ngồi xuống ghế, trên mặt đâu còn vẻ lo lắng sợ hãi khi nãy, lúc này trông nàng vô cùng bình tĩnh.Vừa rồi, trong đầu nàng chợt xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, thậm chí nghĩ đến cả việc tiên hạ thủ vi cường*, đẩy hết mấy người kia xuống hồ. Nhưng làm như vậy quá dễ thấy, không ổn. Hơn nữa, nếu tương kế tựu kế, vậy rất có khả năng mình sẽ rơi xuống hồ, hơi lạnh xâm nhập vào người sẽ gây tổn hại rất lớn đối với cơ thể. Bọn họ chỉ là một đám người thối nát mà thôi, không đáng để nàng lấy thân mạo hiểm.* Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thếCòn mấy cái miệng thối hoắc của bọn họ, hừ, sớm muộn gì cũng phải rửa sạch cho bọn họ.Chu Thiên dẫn Đoàn Kiều Kiều trở lại khoang thuyền, nàng ấy quang minh chính đại nhìn Vân Lạc, không thể không nói biểu muội trong nhà Chung Tịch là một người thú vị, nàng ấy rất thích.“Ta là Chu Thiên, ta rất thích cô, chúng ta kết bạn nhé.”Vân Lạc vô cùng bất ngờ nhìn Chu Thiên, sau khi phản ứng lại, nàng chậm rãi nói: “Ta tên Vân Lạc, cô có thể gọi ta là Lạc Lạc.”“Ừ, Lạc Lạc, đây là Kiều Kiều, sau này ba người chúng ta chính là bạn tốt. Nếu có người bắt nạt hai người thì cứ nói với ta, ta nhất định giúp hai người đánh những kẻ xấu đó tả tơi tan tác.” Chu Thiên vỗ ngực bảo đảm.Đoàn Kiều Kiều đỏ mặt cười với Vân Lạc: “Chào Lạc Lạc, ta là Đoàn Kiều Kiều, mọi người đều gọi ta là Kiều Kiều.” Sau khi nói xong, nàng ấy khẽ kéo ống tay áo Chu Thiên, nhỏ giọng nói: “Chu Thiên tỷ tỷ, tỷ phải thùy mị nết na một chút, nếu không ông Chu nhìn thấy sẽ lại nói tỷ!”Chu Thiên xua tay, không thèm để ý nói: “Hừ, chuyện này thì liên quan gì! Dù sao ông cũng không ở đây, muội không nói ta không nói, chắc chắn ông không biết. Ở nhà cái này cũng phải thùy mị, cái kia cũng phải thùy mị, làm ta nghẹn sắp chết rồi. Khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, muội để ta chơi thoải mái một bữa đi, quan tâm mấy cái thùy mị hay không thùy mị của ông ấy làm gì.”Đoàn Kiều Kiều nhìn nàng ấy đã bỏ cánh tay xuống thì thở phào một hơi, đỏ mặt cúi đầu nói khẽ: “Vậy cũng không thể làm động tác xấu hổ như này được, bất lịch sự lắm.”Vân Lạc nghe hai nàng nói chuyện, lại nhìn biểu cảm của hai người, không khỏi cười khẽ. Ánh mắt chứa đầy sự oán giận của Chu Thiên lướt qua, Vân Lạc nhìn thấy càng muốn cười, nhưng vẫn nể mặt bạn mới, nàng nâng chén trà lên che giấu nụ cười của mình.Chu Thiên kiêu ngạo hừ một tiếng: “Được rồi, không được cười nữa, nếu không ta sẽ làm ầm lên.”“Ơ kìa, làm ầm ĩ ở nơi đông người cũng không sợ mất mặt, chơi cùng một con nhóc nhà quê cũng không sợ mất mặt.” Vương Ngọc Ngọc nghe thấy nửa câu sau của Chu Thiên, đầu óc còn chưa suy nghĩ cẩn thận, miệng đã nói ra trước.Trong khoang thuyền lập tức trở nên yên tĩnh, Chu Thiên nhìn cái miệng đáng ghét của Vương Ngọc Ngọc, nói thẳng: “Hôm nay ngươi không súc miệng à mà miệng thối thế? Người đã xấu thì thôi, miệng lại còn thối, đúng là cay mắt cay mũi người ta.”Vương Ngọc Ngọc không giữ nổi dáng vẻ đoan trang nữa, nàng ta chỉ vào Chu Thiên nói: “Ngươi… Ngươi lặp lại lần nữa, ai xấu? Ai thối?”“Làm sao? Vừa xấu vừa thối đã đành, đến cả tai cũng không tốt hả? Hay là mau đi tìm đại phu khám cho kỹ đi, mới vài tuổi đầu mà bao nhiêu bệnh.” Chu Thiên liếc mắt.Vương Ngọc Ngọc bị chọc tức đến mức run tay: “Chu Thiên!”Chu Thiên ngoáy tai một cách tao nhã, lười biếng nói: “Yên tâm đi, tai ta rất tốt, ta nghe rõ mà, không cần gào toáng lên như chó sủa đâu.”Vương Ngọc Ngọc đã bao giờ phải chịu bực như này, từ trước đến giờ luôn là nàng ta bắt nạt người khác, nàng ta chửi to: “Đồ đàn ông, đồ nhà quê chết tiệt, đồ câm, các ngươi ức hiếp người quá đáng. Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Mấy người các ngươi khác gì đám phụ nữ trên núi, một đám thấp…”“Ngọc Ngọc!” Bạch Liên vội vàng ngắt lời nàng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Số ký tự: 0