Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chỗ vui chơi

Thanh Hương Mộc

2025-03-10 23:30:15

Vân Lạc không ngờ Bạch Liễu sẽ trực tiếp gõ cửa, còn bị hắn phát hiện. Nhưng Chung Hoài giúp đỡ Bạch Dương, xem như ở phía đối lập với Bạch Liễu, chắc Bạch Liễu sẽ không để lộ thân phận.Nàng nghĩ đến đủ loại biểu hiện của Bạch Liễu, rất giống Chung Hoài. Nhìn bên ngoài có vẻ ôn hòa, nhưng trên thực tế lại đâm dao sau lưng, không biết có ngày nào đó con dao này đâm về phía nàng hay không? Nói cho cùng xem như nàng đã lợi dụng Bạch Liễu.Tiếp theo phải xem Bạch Liễu có hành động gì.Vân Lạc về nhà họ Chung, đi về phía viện của Chung Tịch, nhìn bông hoa màu xám trên đầu hắn thì quan tâm hỏi: “Biểu ca, huynh hết nhiệt miệng chưa?”“Vẫn chưa.” Chung Tịch nói. Không ngờ biểu muội vẫn đến tìm hắn, còn quan tâm hắn. Ánh mắt hắn tối sầm lại.“Vậy huynh nghỉ ngơi cho khỏe, uống nhiều trà giải nhiệt vào.” Vân Lạc nói. Sau khi có được thông tin mình muốn, nàng lên tiếng chào tạm biệt.Mấy ngày sau, ngày nào Vân Lạc cũng đến thăm Chung Tịch, hỏi một câu xong lại đi luôn. Chung Tịch nhìn bóng lưng nàng lại rời đi, trong lòng hơi buồn bực, nghĩ đến cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ của bọn họ vào mấy ngày trước, hắn đoán trong lòng Vân Lạc vẫn còn để ý. Hắn định ngày mai sẽ nói chuyện lại với Vân Lạc.Ngày hôm sau, Vân Lạc lại đến.Chung Tịch lên tiếng trước: “Biểu muội, ta hết nhiệt miệng rồi.”Khi nhìn thấy bông hoa màu đỏ, trong lòng Vân Lạc có suy đoán rằng biểu ca đã khỏi nhiệt miệng, giờ biểu ca nói vậy đã chứng minh cho suy đoán của nàng.Nàng cong mày, nói: “Vậy tốt quá rồi. Biểu ca phải chú ý thân thể nhiều hơn, thân thể là tiền vốn.” Nói xong nàng lại định đi.Chung Tịch vội vàng nói: “Biểu muội, có lẽ lần trước ta đã nói hơi khó nghe, xin lỗi muội.”“Hả? Chuyện đã qua cứ để cho nó qua, muội quên hết rồi.” Vân Lạc nói.Nhóc đen tối trong đầu nàng nhớ rõ là được.“Vậy tại sao mỗi lần muội đến chỉ nói một câu rồi đi luôn.”Nàng cúi đầu nhìn bông cúc vàng bên chân mình.“Thế à? Muội không chú ý lắm. Chủ yếu là không biết nói gì với biểu ca, nói nhiều có lẽ huynh còn chê muội phiền phức ấy chứ.” Vân Lạc nói.“Không đâu.” Chung Tịch nói: “Ta không chê muội phiền phức.”Miệng Chung Tịch nhanh hơn đầu óc, đầu còn chưa nghĩ thông mà miệng đã nói ra trước. Hắn hơi mất tự nhiên.“Ừ, vậy sau này muội sẽ ở lại lâu hơn, huynh có đuổi muội thì muội cũng phải ăn vạ.” Vân Lạc nói tiếp. Nàng không nghĩ nhiều mà cúi đầu đếm hoa, đương nhiên cũng không phát hiện mặt Chung Tịch hơi ửng hồng.“Nghe nói gần đây nhà họ Bạch xảy ra chuyện?” Vân Lạc hỏi dò thái độ của Chung Tịch.“Ừ, có một số chuyện bẩn thỉu.”Vân Lạc phát hiện biểu cảm của Chung Tịch tự nhiên, nghĩ chắc Bạch Liễu không nói mấy thứ loanh quanh lòng vòng trong đó với hắn.Sau khi hai người thuận miệng trò chuyện mấy câu, Vân Lạc tìm cớ rời đi.Nàng cảm thấy hôm nay biểu ca hơi kỳ lạ, thế mà lại nói không chê nàng phiền phức, làm nàng có cảm giác không chân thật.Ai quan tâm hắn có thấy phiền hay không làm gì! Hai biểu ca đều không đơn giản, chờ đến khi bảo vệ được mạng nhỏ của mình, nàng sẽ về nhà với cha mẹ.Thật ra Vân Lạc đã biết hết chuyện của nhà họ Bạch, chuyện này phải nói từ sau khi hai người Bạch Dương và Chung Hoài gặp mặt.Sau khi Bạch Dương ăn uống no nê và đi ra khỏi quán rượu Nghênh Mãn Khách thì bị một người kéo lại, thần bí nói: “Có một chỗ hay lắm, ngươi có muốn đi chơi thử không?”Bạch Dương một lòng nghĩ cách vào nhà họ Bạch, lập tức hất cánh tay người kia ra và nhổ nước bọt xuống đất.“Chỗ chơi vui gì chứ, không đi không đi.”Người kia không giận mà nói tiếp: “Không những chơi vui, mà còn kiếm được rất nhiều tiền, vừa tự do vừa thoải mái. Chắc chắn là thiên đường ở nhân gian. Đã là người có kiến thức có bản lĩnh thì không có ai chưa từng chơi.”Trên mặt hắn tràn ngập vẻ hưởng thụ, như thể bên trong là thiên đường, đi vào chơi một cái lập tức biến thành người có tiền, có kiến thức và bản lĩnh.Bạch Dương vừa nghe kiếm được tiền, người có kiến thức có bản lĩnh đều chơi thì lập tức động lòng. Không phải Bạch Xương Bình chê hắn ta không có bản lĩnh nên mới không nhận sao? Nếu hắn ta vừa có thể kiếm được nhiều tiền vừa có bản lĩnh, chẳng phải Bạch Xương Bình phải cầu xin hắn ta về nhà họ Bạch sao?“Chỗ nào?” Bạch Dương bỏ đi sự đề phòng, hỏi.“Đi thôi, ngươi đi theo ta sẽ biết.” Người kia kéo hắn ta đi về phía trước.Hắn ta ỡm ờ đi theo tới sòng bạc.“Đặt lớn hay bé.”“Lớn, lớn, lớn.”“Chắc chắn là bé! Bé, bé, bé.”Vừa vào cửa, bên trong người đông nghìn nghịt, hò hét ầm ĩ, còn có đủ loại mùi, hắn ta hơi chán ghét, đồng thời không khỏi thất vọng, xoay người muốn đi luôn.“Ơ, đừng đi mà. Đây chính là chỗ tốt, ngươi chơi thử một lần là biết.” Người kia kéo Bạch Dương, không cho hắn ta đi.Bạch Dương hất tay người kia ra, nói: “Nơi hỗn loạn gì thế này, lại còn vừa ồn ào vừa hôi hám. Ta không chơi, đừng kéo ta.”“Ơ này, chẳng trách ngươi không ra hồn gì, đến mắt nhìn cũng không có. Cái gì gọi là vừa ồn ào vừa hôi hám hả? Ồn chứng tỏ đây là chỗ tốt, mọi người đều thích đến, không ồn mới không tốt đấy. Với lại mùi của đàn ông sao có thể nói là hôi được? Nhìn ngươi đã biết là không có tầm nhìn không có bản lĩnh, đi đi, không giữ ngươi nữa.” Người kia xua tay, đẩy Bạch Dương đang định đi ra: “Ta thấy ngươi có duyên, vốn định giúp ngươi một tay, không ngờ ngươi không biết điều. Từng ấy thời gian nói chuyện phiếm với ngươi, ta có thể kiếm được mấy chục lạng bạc đấy.”“Thật hay giả vậy?” Bạch Dương thấy người kia nói y như thật, trong lòng vô cùng rối rắm, đã muốn đi vào chơi một lần, nhưng lại chê bên trong vừa bẩn vừa hôi.“Mau biến đi, mau biến đi. Đừng làm chậm trễ ta kiếm tiền.” Người nọ nói xong đã bỏ hắn ta lại, muốn đi vào trong sòng bạc.“Từ từ đã, sao đại ca kiếm tiền mà không dẫn theo tiểu đệ được? Vừa nãy đệ nghĩ sai. Đi thôi, chúng ta đi thôi.” Bạch Dương bị người kia nói khích, chỉ sợ mình bỏ lỡ cơ hội làm giàu nên vội vàng kéo người kia lấy lòng.“Ngươi chắc chứ? Trong này vừa ồn ào vừa hôi hám, tốt nhất ngươi không nên đi vào.” Người kia không muốn dẫn hắn ta theo.Hắn ta tiếp tục lấy lòng: “Vừa ồn ào vừa hôi hám cái gì chứ, ồn chứng tỏ đó là chỗ tốt, mọi người càng làm ầm ĩ thì chỗ đó càng tốt. Mùi của đàn ông sao có thể nói là hôi được?”“Thôi được rồi, nếu không phải thấy ngươi có duyên thì với thái độ này của ngươi, ta thật sự không dẫn ngươi theo đâu.”Người kia kéo Bạch Dương đi vào sòng bạc, cũng đi về phía vực thẳm của số phận.Lúc đầu Bạch Dương và người kia thắng liên tục năm ván, kiếm được mười mấy lạng bạc. Lúc người kia nói phải đi, Bạch Dương bị bạc làm mờ mắt, hắn ta không đi mà đánh bạc tiếp.Nhưng không biết tại sao, từ sau khi người kia đi, đánh ba ván thì thua hết hai ván.“Lớn, lớn.” Bạch Dương âm thầm hô.“Mở, nhỏ.”“Lại thua rồi.” Bạch Dương trơ mắt nhìn người khác gom hết tiền trên bàn, mà trong túi hắn ta càng ngày càng lép.Tiền vốn do người kia dẫn hắn ta đi vay chủ sòng bạc, là vay nặng lãi. Hắn ta vốn định kiếm thêm một chút nữa rồi về nhà. Không ngờ càng đánh càng thua.Càng thua càng không phục, càng không phục càng phải đánh bạc. Hắn ta vội vàng về nhà lấy bạc, sau khi thua sạch tất cả bạc trên người, hắn ta lập tức lấy căn nhà tồi tàn ra thế chấp để vay tiền chủ của sòng bạc.“Ông chủ, cho vay hai mươi lạng bạc.”“Ông chủ, lại thua rồi, cho vay bốn mươi lạng bạc nữa, ta nhất định có thể gỡ vốn.”“Ông chủ, vay hai mươi lạng.”“Ông chủ, hai mươi.”Cứ vay hết lần này đến lần khác, hắn ta đặt cược ở sòng bạc hai ngày hai đêm, đến khi cơ thể thật sự không chịu nổi mới về nhà.Sau khi về nhà, hắn ta vừa nằm xuống đã ngủ, ngủ cả ngày không biết trời trăng mây gió gì.“Cộc cộc cộc.” Cửa ngôi nhà xập xệ bị gõ vang.Nhà hàng xóm ở bên cạnh bực mình vì tiếng đập cửa ồn ào, vừa mở cửa đã muốn chửi ầm lên, không ngờ nhìn thấy năm, sáu người đàn ông cao to lực lưỡng. Hắn ta sợ tới mức tay nhanh hơn miệng, lập tức đóng sầm cửa lại, coi như không xảy ra chuyện gì.Chỉ cần hắn ta nhanh chóng đóng cửa, cánh đàn ông lực lưỡng này sẽ không tìm đến hắn ta.“Rầm”Người đàn ông đá bay cánh cửa của căn nhà xập xệ, quát to: “Bạch Dương, trả tiền.”Mấy người đàn ông cao to chia ra vơ vét các phòng, muốn tìm được một vài thứ đáng giá.“Cường ca, con rùa này nghèo kiết xác, đến bát cũng chẳng được mấy cái.”Cường ca ghét bỏ liếc mắt một cái, nói: “Mang đi, cứ dùng được là được.”Gã đi vào phòng Bạch Dương, cầm lấy một góc chăn, kéo thẳng lên rồi ném cho một tên khác. Gã duỗi tay túm chặt cổ tay Bạch Dương, kéo luôn xuống dưới.“Bọn mày tháo cái giường này ra mang về.”Bạch Dương cảm thấy trên người hơi lạnh, đang muốn co tròn lại, đã bị người ta giữ chặt cổ tay. “Bốp bốp”, gáy và mông đều đau, đau đến mức hắn ta tỉnh dậy luôn.“Ai đạp…” Hắn ta mở mắt ra định chửi, nhưng nhìn mấy người cao to lực lưỡng ở trước mặt, hắn ta lập tức im bặt.“Cường… Cường ca, sao ngươi lại tới đây?” Bạch Dương ngồi dậy, xoa gáy, ngượng ngùng nói.“Ái chà, ngươi ngủ thoải mái quá nhỉ, nhưng ta ngủ không ngon lắm đâu. Phải tìm ngươi trả tiền đây này.” Cường ca tiến lên một bước, giẫm lên ngón tay Bạch Dương rồi nghiền một cái.“Á… đau, đau, ngươi giẫm lên tay ta rồi.” Bạch Dương cố nén cơn đau, nói.“Hả? Giẫm phải tay ngươi à? Tại ta không nhìn kỹ.” Cường ca cười một tiếng, trước khi bỏ chân ra còn đè mạnh thêm cái nữa.Bạch Dương giơ tay lên, vừa lắc giữa không trung vừa thổi vào ngón tay, nhìn dấu chân bẩn thỉu và cả vết đỏ trên ngón tay, hắn ta lập tức thấy đau hơn.“Được rồi ông tướng ạ, bị giẫm có một phát mà la oai oái như đàn bàn thế.” Một tên nói.Cường ca và mấy người khác nhìn xuống hắn ta, cả đám cùng cười nhạo. Bạch Dương từ từ đứng lên, muốn chửi nhưng nhìn thấy cơ bắp căng phồng trên người bọn họ thì lại câm miệng.“Được rồi, trả tiền đi.” Cường ca thôi cười, nói.“Ta… Ta không có bạc.”“Không có bạc? Vậy ngươi mang giấy tờ nhà ra đây thế chấp.” Cường ca nói. Nghe thấy không có bạc, Cường ca lập tức trở nên hung ác. Gã đã gặp nhiều người không chịu trả tiền, cũng có rất nhiều cách đối phó với bọn họ.“Không được.” Bạch Dương không đồng ý. Không có căn nhà này thì hắn ta lấy chỗ nào mà ở?“Ơ, ta có ra điều kiện với ngươi đâu? Các huynh đệ, đi tìm giấy tờ nhà của hắn.” Cường ca nói.Mấy người đàn ông lực lưỡng lập tức lục lọi trong phòng.Sắc mặt Bạch Dương hoảng loạn, chạy tới ngăn cản bọn họ, lại bị đẩy ra. Lúc hắn ta lại muốn xông lên thì đã bị một tên to con đè cho không thể động đậy.“Không được lấy giấy tờ nhà của ta. Ta có bạc, ta cho các ngươi bạc.” Bạch Dương gào to.Sau đó cũng không có tác dụng gì, hắn ta trơ mắt nhìn giấy tờ nhà mà mình đã giấu đi bị người ta tìm được.Cường ca cầm giấy tờ nhà nhìn một cái, hơi chê, ngôi nhà lụp xụp này chắc chỉ đáng giá một trăm lạng bạc. Bạch Dương đã vay hơn một trăm lạng ở sòng bạc, mà còn chưa tính lãi.Gã cất giấy tờ nhà vào trong ngực, nhìn Bạch Dương đang la hét thì bình tĩnh nói: “Nói đi, bạc ở đâu? Không trả nổi bạc thì cứ trả một ngón tay, tính cả lãi nữa là hai ngón tay.”Sắc mặt Bạch Dương lập tức trở nên tái nhợt, mắt trợn to, sợ hết hồn. Hắn ta không muốn bị chặt ngón tay, không muốn làm người tàn tật.“Đừng, đừng chặt ngón tay ta. Ta là con trai của Bạch Xương Bình nhà họ Bạch, các ngươi buông ta ra, ta đi xin tiền, đến lúc đó nhất định có thể trả cho các ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Số ký tự: 0